• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu thái giám đánh xe hoàn toàn không biết An Như Huyện chủ trong xe ngựa đã hồn về địa phủ.



Thẳng đến khi xe ngựa đến cửa hoàng cung, vợ chồng Lư Dương Hầu chậm chạp chưa xuống xe ngựa, hắn mới sinh nghi trong lòng.



"Hầu gia? Đã đến hoàng cung, mau vào cung để thái y xem cho Hầu phu nhân một chút đi."



Bên trong xe ngựa truyền đến một giọng nói khàn khàn: "Không cần, hết thảy đều không còn kịp rồi." Giọng nói Diệp Huy đầy đau lòng, thanh âm kia giống như là kiềm chế đau khổ hồi lâu.



Sắc mặt tiểu thái giám trắng bệch đứng ở tại chỗ, nhất thời không biết nên an ủi vị Lư Dương Hầu này như thế nào.



- -



"Hoàng Thượng, bánh xe ngựa bị gãy, An Như Huyện chủ ngã xuống xe ngựa, đập đầu trên mặt đất, hiện giờ đã tạ thế."



Hoàng Thượng cau mày lạnh lùng nói: "Thật là trùng hợp, người đã chết? Chân trước xảy ra chuyện, chân sau nàng ta liền chết? Diệp Huy đâu?"



Diệp Mạch như có chút đăm chiêu nhìn Diệp Huy đi vào. Hắn giống như là thoáng cái đã già đi mười tuổi, nện bước nặng nề.



An Như Huyện chủ đột nhiên chết, không minh bạch! Diệp Mạch nhìn vẻ đau đớn trên mặt Diệp Huy, trào phúng nhếch môi. Lúc mẫu thân hắn mất, nghe nói Diệp Huy thập phần bình tĩnh, bình tĩnh xử lý hậu sự của mẫu thân hắn, bình tĩnh cùng Kì Dương Bá phủ đoạn tuyệt lui tới. Không đến một năm, liền cưới Trầm Quân Như làm kế thất (vợ kế).



Trầm Quân Như chết rất kỳ hoặc, chuyện vừa phát sinh, người liền chết. Lúc ấy Diệp Huy ở cùng Trầm Quân Như, chẳng lẽ ngay cả một nữ nhân cũng kéo không được? Quả nhiên, đứng trước thanh danh của bản thân và Lư Dương Hầu phủ, tình yêu dù có sâu đậm đến đâu cũng có thể bỏ qua.



Việc này, bởi vì cái chết của Trầm Quân Như mà lâm vào bế tắc. Tuy nhiên, sau khi người được phái đi Lật Dương Bá phủ trở về, Hoàng Thượng đã rất tức giận.



Không chỉ tước đoạt thân phận An Như Huyện chủ của Trầm Quân Như, còn biếm bà ta làm thứ dân, sau khi chết không được nhập phần mộ tổ tiên Lư Dương Hầu phủ.



Lật Dương Bá phủ là đồng mưu của bà ta, đồng mưu hại chết Cố Văn Ngọc, Hoàng Thượng thu hồi tước vị Bá phủ, toàn bộ quý phủ bị biếm làm thứ dân, đuổi khỏi kinh thành.



Nhưng Hoàng Thượng còn gặp riêng Lật Dương Bá.



"Roi là cống phẩm, vì sao ngày đó lại ở trong tay của ngươi? Hôm nay trẫm muốn gặp ngươi, chính là để hỏi rõ việc này!"



Lật Dương Bá khó ngăn được hối hận trong lòng, lúc trước yêu thương Trầm Quân Như bao nhiêu thì hôm nay lại giận bà ta bấy nhiêu. Nếu không phải vì tranh giành cùng Cố Văn Ngọc thì cũng không đến mức mất cả Lật Dương Bá phủ.



Mà hoàng thượng, quả nhiên vẫn dành tình cảm cho Cố Văn Ngọc. Cho dù là đã qua ngần ấy năm, ngay cả Cố Văn Ngọc đã thành thân cùng nam nhân khác, sống hay chết!



Hai mắt Lật Dương Bá vô thần quỳ gối trước mặt hoàng thượng, không hề giữ lại mà nói rõ nguồn gốc cái roi kia.



* * *



Diệp Mạch mang theo Tần Hảo đến núi phía sau Kì Dương Bá phủ. Cố Văn Ngọc sau khi qua đời, tuy rằng bài vị đặt ở từ đường Lư Dương Hầu phủ, nhưng bà vẫn không được chôn ở phủ phần mộ tổ tiên Lư Dương Hầu, mà là chọn một nơi thanh u (thanh tịnh và đẹp đẽ).



Nơi đây là vợ chồng Kì Dương Bá tự mình chọn, là vì muốn cho Cố Văn Ngọc sau khi mất có thể yên nghỉ, không bị thế tục quấy nhiễu.



Tần Hảo cảm thấy không thể tin nổi, một người vốn khỏe mạnh cứ như thế mà chết? Chuyện bọn họ đối phó Trầm Quân Như, có phải tiến triển rất thuận lợi, kết quả cũng quá dễ dàng hay không?



"Phu quân, phu nhân thật sự là bởi vì đập đầu xuống đất mà chết sao?" Nàng vẫn cảm thấy điều này không quá có thể, cho dù thật sự là vì nguyên nhân này mà chết, như vậy rốt cuộc là ai làm cho bà ta ngã khỏi xe ngựa? Vì sao bánh xe lại trùng hợp bị gãy như vậy?



"Không phải, bà ta bị ngạt thở mà chết." Diệp Mạch nhìn phần mộ trước mắt, nhẹ giọng nói: "Bà ta còn sống, Hoàng Thượng sẽ đem mọi chuyện chiêu cáo thiên hạ, Lư Dương Hầu phủ sẽ bởi vì bà ta mà trở thành trò cười trong mắt người khác. Cho nên, Trầm Quân Như nhất định sống không được."



Việc Diệp Huy sẽ xuống tay nằm trong dự kiến của hắn. Mà trước mắt hắn càng muốn biết là chuyện năm đó Diệp Huy rốt cuộc có biết hay không, hắn rốt cuộc có nhúng tay hay không.



Quét mộ Cố Văn Ngọc xong, Tần Hảo cùng Diệp Mạch không lập tức quay về Kì Dương Bá phủ, mà đi dạo xung quanh.



Buổi sáng ánh nắng không gắt, trên núi chốc chốc thổi tới một trận phong nhỏ, "Hậu sự trong phủ khi nào thì bắt đầu? Tuy rằng phu nhân bị biếm làm thứ dân, nhưng bà ấy vẫn là thân sinh mẫu thân của các vị đệ đệ muội muội."



Diệp Mạch lười biếng tựa vào xe lăn, nhắm mắt dưỡng thần: "Không liên quan gì đến chúng ta. Sau khi dùng cơm ở Kì Dương Bá phủ, ta sẽ đưa nàng lên chùa trên núi ở mấy ngày, chờ sau khi chuyện trong phủ xong xuôi lại trở về."



Trầm Quân Như đã chết, chuyện trong phủ không thể không ai xử lý. Nếu Diệp Huy không muốn cho bọn họ nhúng tay, cũng chỉ có thể đem quyền quản sự giao cho Tần Hảo.



Nhưng mà.. Hắn cũng không muốn Tần Hảo đi quản những chuyện lộn xộn đó, Tùng Cảnh viện thích hợp đóng cửa sống cuộc đời của mình.



Trên núi đầy phúc bồn tử (quả mâm xôi), Tần Hảo cùng với Lục La Tử La hái được rất nhiều quả dại khi leo lên bậc thang. Trong đó nhiều nhất là phúc bồn tử và quả dâu tằm.




PHÚC BỒN TỬ



Màu đỏ và tím trộn lẫn với nhau, nhìn rất đẹp.



Ánh mắt Diệp Mạch đuổi theo nàng, suốt đoạn đường sủng nịch nhìn chằm chằm nàng. Chùa trên núi là một ngôi chùa nhỏ, hương khói cũng không thịnh vượng, nhưng thắng ở cảnh thanh u. Cố Sầm mang theo hai tỷ muội Cố Trăn, Cố Duyệt cùng nhau tới, ba người cũng dự định ở lại trên núi mấy đêm.



Tần Hảo để ý hỏi thăm, hóa ra hai ngày sau chính là ngày giỗ của Cố Văn Ngọc, cho nên chẳng trách Diệp Mạch ngày hôm qua phải giải quyết xong chuyện.



"Đèn chong của cô vẫn luôn sáng, năm nay đệ lại thành thân, cô ở trên trời nhìn thấy nhất định vui mừng." Cố Sầm cùng Diệp Mạch ngồi ở thanh tuyền (suối) sau chùa, nhìn nước suối yên ả gợn sóng, lớn tiếng nói: "Đệ nói giúp ta lấy lại số bạc đã mất từ tay Thái Tử, khi nào thì lấy được? Ta đây không có hứng thú gì khác, nhưng đệ đã nói thì mau chóng giúp ta lấy lại!"



Diệp Mạch bất ngờ không kịp đề phòng bị hét, ù tai từng trận: "Ba tháng sau Tấn quốc sẽ phái sứ thần đến, mục đích là vì hòa thân, mấy ngày nữa tin tức này sẽ tới hoàng cung. Chờ Thái Tử biết chiến mã khẩn cấp, tự nhiên sẽ đưa tới cửa."



Biết được bạc của mình sẽ không chạy mất, Cố Sầm yên tâm, nói đến chuyện hai chân của Diệp Mạch: "Trầm Quân Như đã chết, về sau cuộc sống của các đệ ở Hầu phủ sẽ tốt hơn một chút. Đệ còn không đem tin tức chân đệ đã chữa lành nói cho biểu đệ muội sao? Nàng gả đến đây vẫn chưa lại mặt, đệ không muốn cùng nàng trở về nhìn xem?"



"Phải về, nhưng không phải bây giờ." Nghĩ đến bộ dáng Tần Hảo lúc nào cũng chằm chằm theo dõi hắn rèn luyện, Diệp Mạch bật cười lắc đầu. Lại mặt chắc chắn phải về, nhưng không phải bây giờ, Tần gia cũng có một số người độc ác.



Hắn chỉ là sửa lại tin tức yêu cầu Tần gia gả một người đến, nhưng cũng không đoán được sẽ có người ngầm cố ý báo tin cho hắn có thể đổi Tần Dư thành Tần Hảo. Tuy rằng người này làm việc cùng hắn không mưu mà hợp, nhưng lại chứng minh Tần gia có người không thể nhìn Tần Hảo được gả tốt.



"Biểu ca? Gần đây huynh muốn xuống phương nam sao?"



Cố Sầm cảnh giác nhìn chằm chằm hắn, mỗi lần Diệp Mạch kêu "Biểu ca" sẽ không có chuyện tốt: "Đệ nói trước là chuyện gì, ta lại xác định ta có đi phương nam hay không."



Diệp Mạch khinh thường sự cảnh giác của Cố Sầm: "Không có chuyện gì khác, chính là muốn cho huynh giúp đệ điều tra một người."



"Ai?"



"Tần gia đích tôn Đại lão gia, thân sinh phụ thân của Tần Hảo."



Cố Sầm: ".. Đệ bảo ta giúp ngươi điều tra nhạc phụ đệ? Đệ là hoài nghi cái gì? Đệ phải nói rõ cho ta biết, ta mới biết được phương hướng nào để thăm dò."



Diệp Mạch uể oải nhướng mày, liếc hắn: "Muốn biết ông ta nghĩ như thế nào đối với tỷ đệ Tần Hảo. Thân là thân sinh phụ thân, biết rõ ta là kẻ tàn phế, cũng vô duyên với vị trí thế tử Lư Dương Hầu phủ, gả cho ta cũng không phải là lựa chọn tốt, ông ta lại vẫn đem thân sinh nữ nhi của mình bán cho ta."



Cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân, Diệp Mạch nhíu mày nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy Tần Hảo sửng sờ đứng tại chỗ.



Cố Sầm sờ sờ cái mũi, yên lặng rời khỏi nơi thị phi.



Tần Hảo loạng choạng bước đến trước người Diệp Mạch, cắn môi đỏ mắt: "Chàng vừa nói là cha ta chủ động tìm tới chàng, yêu cầu ta thay thế Tần Dư xuất giá?"



Tần Dư là đường muội của nàng, đích nữ chi thứ hai Tần gia, vốn dĩ người gả cho Diệp Mạch là nàng ta. Nhưng chi thứ hai thái độ cường ngạnh không cho Tần Dư xuất giá, nói là Tần Dư còn chưa cập kê, không thể lập gia đình. Trong lúc sự việc đang dây dưa, có người của Lư Dương Hầu phủ báo tin cho chi thứ hai, nói là có thể thay đổi người. Mà lúc ấy Tần gia chỉ có một mình nàng đã cập kê!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK