• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Như Diên túm chặt chăn, muốn che đậy bộ dạng bản thân quần áo không chỉnh tề.



Mà ở bên người nàng, chính là Diệp Cung cũng quần áo không chỉnh tề. Diệp Cung ghét bỏ nhìn nàng, tối hôm qua hắn về rất muộn, lúc trở về phòng liền phát hiện trên giường có người.



Lúc ấy trong người như có lửa đốt, không nghĩ ngợi gì, cứ tưởng là thiếp thất hoặc là nha hoàn trong viện mình, ai ngờ lại là Vương Như Diên vốn nên ở Tùng Cảnh viện?



Vẻ mặt Diệp Cung bình tĩnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng ta: "Không phải ngươi ở Tùng Cảnh viện sao? Có phải mấy ngày nay mỗi ngày đều gặp Diệp Mạch, nhưng hắn rõ ràng không để ngươi vào trong mắt, cho nên ngươi mới thay đổi mục tiêu mà hướng đến ta hay không? Vương Như Diên, ngươi nên biết thân phận của mình. Ngươi chỉ là được Lật Dương Bá phủ đưa đến đây làm nha hoàn cho nương ta, chứ không phải là đến làm chủ tử!"



Vương Như Diên cúi đầu gạt lệ, trong mắt tràn đầy hận ý. Nàng xưa nay chán ghét người như Diệp Cung. Diệp Mạch tuy rằng tàn phế hai chân, nhưng dù sao cũng là người không gần nữ sắc. Còn Diệp Cung, không có việc gì liền lăn lộn cùng nha hoàn trong viện, còn thường xuyên ra bên ngoài chơi bời.



Nhưng hắn có một ưu thế.



Đó chính là vị trí Thế tử Lư Dương Hầu phủ rất có khả năng sẽ thuộc về hắn. Hiện giờ nàng đã thất thân với Diệp Cung, ngày sau không chừng sẽ trở thành Thế tử phi của Hầu phủ. Sau đó nữa, chính là Hầu phu nhân!



Vương Như Diên cúi đầu suy nghĩ cẩn thận, nàng là đến làm nha hoàn cho Trầm Quân Như, nhưng đây cũng là bởi vì bản thân muốn hướng lên trên.



Nghĩ thông suốt điểm ấy, Vương Như Diên khóc nức nở nói: "Cung biểu ca, ta không biết vì sao ta lại ở chỗ của huynh. Nhưng ta là nữ tử, ta đã mất trong sạch. Hiện giờ huynh bảo ta làm sao gặp người khác a? Không bằng ta chết đi thôi!"



Vừa dứt lời, Vương Như Diên bước xuống giường, lao vào tường.



"Phanh." Diệp Cung không ngăn cản, ngược lại từ trên cao nhìn xuống trào phúng nhìn nàng ngã xuống đất: "Với dung mạo này của ngươi, còn có thân phận và địa vị của ngươi, muốn làm Thế tử phi của ta, nằm mơ! Nếu ngươi muốn chết, vậy thì chết luôn đi. Một lát nữa cho người tìm nơi chôn cất, sẽ không ai biết chuyện!"



Diệp Cung trực tiếp xoay người ra khỏi phủ.



Vương Như Diên tuyệt vọng nhìn theo bóng lưng hắn, nàng cảm thấy cơ thể mình lạnh dần đi, dường như máu trong người đang mất đi. Nếu cứ tiếp tục như vậy có lẽ nàng thật sự sẽ chết ở đây. Theo tính tình của Diệp Cung, hắn tuyệt đối nói được làm được!



- -



Chính viện, sáng sớm sau khi Trầm Quân Như tỉnh thì sai người đi Tùng Cảnh viện tìm Tần Hảo đến đây.



Lúc Diệp Mạch biết được, phá lệ đồng ý cho Tần Hảo đi chính viện.



"Chuyện của Thụy ca nhi, là ta làm không tốt. Còn hy vọng thê tử Mạch ca nhi ngươi có thể hiểu được tấm lòng người làm trưởng bối là ta đây. Dù sao hắn cũng là cháu trai duy nhất của ta, hiện giờ thân rơi vào nhà giam, rất có thể sẽ phải chết, ta đây thật sự rất sốt ruột. Còn có Lật Dương Bá phủ, Đại tẩu xưa nay có tính tình mạnh mẽ, những lời hôm đó, ngươi cũng đừng để trong lòng."



Trầm Quân Như thân thiết lôi kéo tay Tần Hảo, giọng điệu dịu dàng, giống như là một bà mẹ chồng thật sự.



Tần Hảo chịu đựng cảm giác khó chịu trên tay truyền đến, cười nói: "Phu nhân nặng lời rồi. Tuy bọn họ nói năng lỗ mãng, nhưng cũng đã nhận sự trừng phạt thích đáng. Nếu ta lại so đo, thì có chút không hợp lý. Phu quân nói, làm người không chỉ phải dũng cảm thừa nhận sai lầm, mà còn phải khoan hồng độ lượng."



Nụ cười trên khóe môi Trầm Quân Như hơi cứng lại, lời này của Diệp Mạch rõ ràng là đang nói bà ta!



Tần Hảo vòng vo nói, nhẹ giọng hỏi: "Biểu cô nương không đến chỗ phu nhân ngài sao? Sáng sớm đã không thấy nàng ở Tùng Cảnh viện, ta còn tưởng ngài tìm nàng qua đây cùng dùng điểm tâm."



"Nàng không ở Tùng Cảnh viện?" Mí mắt Trầm Quân Như nhảy không ngừng.



Nơi mà Vương Như Diên có thể đi, ngoại trừ Tùng Cảnh viện cũng chỉ có Lệ Cảnh viện.



Thời gian còn sớm, lúc này Châu tỷ nhi và Trăn tỷ nhi nhất định còn chưa thức dậy, cho nên không có khả năng nàng ta sẽ ở nơi đó.



Trầm Quân Như lập tức sai người đi tìm.



Tần Hảo ngồi yên lặng, Trầm Quân Như nói gì thì nàng liền đáp lời một chút.



Chỉ là phần lớn thời gian, đều là Trầm Quân Như nói về những khó khăn sau khi mình gả vào Hầu phủ.



Tần Hảo vốn dĩ không muốn nói gì cả, nhưng lời nói của bà ta đều xoay quanh một mình Diệp Mạch, nàng không thể giả vờ không quan tâm đến chuyện gì nữa: "Phu quân mất mẹ từ nhỏ, hiện giờ thân thể còn mang bệnh. Sau khi đại phu mới đến đây, ông ấy nói bệnh trong người phu quân là do không được chữa trị đúng lúc mới trở nên càng ngày càng nghiêm trọng.



Việc này, phu quân không muốn làm phiền Hầu gia và phu nhân. Nhưng đại phu kia hôm nay có thể không để phu quân vào mắt, ngày mai cũng có thể không để phu nhân ngài ở trong mắt. Nếu là ở Tần gia chúng ta, loại người bất kính với chủ tử như vậy, đã sớm bị đuổi khỏi phủ."



Nghe vậy, Trầm Quân Như kinh ngạc nói: "Sao hắn dám đối xử với Mạch ca nhi như vậy? Ta ngàn vạn lần dặn dò, nhất định phải đặt sức khỏe của Mạch ca nhi lên trên hết. Cũng tại ta, mỗi lần đều là nghe theo hắn, ai có thể ngờ rằng người này ở phía trước là một bộ mặt sau lưng lại là một bộ mặt khác. Tuy nhiên, hắn ở Hầu phủ làm phủ y rất nhiều năm, năm đó vẫn là tỷ tỷ đồng ý cho hắn vào phủ. Ban đầu còn tưởng rằng hắn sẽ nể mặt tỷ tỷ mà chăm sóc tốt cho Mạch ca nhi."



"Phu nhân, không ổn!" Đan quế đã chết, Trầm Quân Như nâng thân muội muội của nàng là Đan Hà làm nha hoàn tâm phúc của mình: "Nô tỳ phụng mệnh đi tìm biểu cô nương, ai ngờ lại phát hiện biểu cô nương đầu đầy máu ở cửa viện của Nhị thiếu gia. Nô tỳ sợ chết người, cho nên vẫn chưa bẩm báo với ngài đã cho phủ y đến xem biểu cô nương."



Trầm Quân Như tỉnh táo lại!



".. Ngươi nói, là tìm được ở cửa viện của Cung ca nhi?"



Đan Hà gật đầu: "Dạ, biểu cô nương đầu đầy máu, trên trán có một lỗ thủng. Lúc nô tỳ tìm được nàng, nàng đã ngất đi, ngay cả tay chân đều bắt đầu lạnh run."



Tần Hảo lo lắng nói: "Đây là có chuyện gì? Vì sao biểu cô nương lại ở trong viện Nhị đệ? Phủ y nói như thế nào? Tính mạng biểu cô nương không sao chứ?"



Đan Hà ngậm miệng lại, hướng ánh mắt đến Trầm Quân Như: "Phu nhân, ngài nên nhanh chân đến xem biểu cô nương. Nô tỳ muốn đưa biểu cô nương vào Tùng Cảnh viện nhưng Đại thiếu gia lại ngăn cản nô tỳ. Nói nếu đã phát hiện biểu cô nương ở bên chỗ Nhị thiếu gia, không lý nào lại đưa trở về Tùng Cảnh viện."



"Hiện giờ người ở nơi nào?" Trầm Quân Như hỏi ngay sau đó.



"Cửa Tùng Cảnh viện."



"Hoang đường! Đồ khốn kiếp, còn không mau đưa người vào viện trước kia của nàng đi. Người đã như thế, lỡ có chuyện gì thì làm sao?" Thấy Đan Hà do dự nhìn bà ta, Trầm Quân Như lạnh lùng nói: "Còn không mau đi! Còn có, lập tức ra phủ tìm Cung ca nhi trở về! Không được, ta không an tâm, hay là ta cùng ngươi đi nhìn xem."



Đan Hà hiểu ý tứ của bà ta, ngoài mặt nói muốn tìm người về, trên thực tế là báo tin cho Diệp Cung, bảo hắn tạm thời đừng trở về.



Ở cửa Tùng Cảnh viện, Trúc Cẩm Trúc Hoài bày sẵn trận địa đón quân địch, nhất định không cho người nâng Vương Như Diên chỉ còn lại một hơi thở đi vào.



Nhưng mà Diệp Mạch vẫn để lão Cố nhìn giúp một cái, Vương Như Diên mà chết đối với hắn cũng không có lợi.



Đây là lần đầu tiên lão Cố nhìn thấy vị phủ y của Lư Dương Hầu phủ, không nói hai lời liền đẩy người ra: "Cút cút cút, thân là phủ y lại để một người sắp chết dịch chuyển như thế này, ngươi là ngại nàng ấy chết chưa đủ nhanh sao? Thảo nào thân thể Đại thiếu gia quý phủ càng ngày càng kém dưới sự chăm sóc của ngươi, hóa ra đại phu là làm như vậy."



Phủ y bị lão Cố ngoài sáng trong tối chê bai một phen, tức giận quát: "Ngươi là cái dạng gì, thân mình Đại thiếu gia mắc bệnh cũ, mấy năm nay vẫn uống thuốc điều dưỡng. Khoảng thời gian này biểu cô nương ở tại Tùng Cảnh viện của Đại thiếu gia, ta tất nhiên là trước tiên phải cho người về phòng của nàng mới có thể trị liệu."



"Rắm chó không kêu[1]! Nâng trở về lỡ như chết người thì phải làm sao? Phát hiện ở trong viện Nhị thiếu gia, vì sao nhất định phải nâng trở về?" Lão Cố ngoài miệng không buông tha người nhưng động tác trên tay cũng không ngừng.




[1] (狗屁不通) rắm chó không kêu; văn bế tắc, diễn đạt không lưu loát



Động tác nhanh nhẹn lau sạch máu trên trán Vương Như Diên, cho nàng ăn một viên thuốc bổ huyết dưỡng khí.



Tần Hảo nhìn một màn này ở cửa viện, lướt qua bọn họ vào trong sân: "Phu quân? Phu nhân đã sai người ra ngoài tìm Nhị đệ."



Diệp Mạch nhếch môi giọng mỉa mai: "Không sao, ta cũng sai người ra ngoài tìm. Suýt chút nữa gây ra chuyện chết người, hắn còn có tâm tư đến chốn yên hoa liễu hạng (
chỉ chốn thanh lâu kĩ quán ). "



Tần Hảo yên tâm, Diệp Mạch ra tay tìm người, vậy nhất định là có thể tìm được.



Mà ở bên ngoài, Trầm Quân Như nhìn thấy Vương Như Diên sắc mặt trắng bệch, bộ dáng không còn chút máu, không khỏi lui về sau hai bước: "Thế nào? Giữ được tính mạng không?"



Lão Cố hừ lạnh một tiếng: "Mệnh của biểu cô nương có thể giữ được hay không còn phải xem tạo hóa của nàng ta. Bất quá, thứ cho lão phu nói lời không dễ nghe. Nhị thiếu gia quý phủ làm việc không đáng là quân tử a!"



Trầm Quân Như nhíu mày, "Chỉ giáo cho?"



"Phu nhân cũng là người từng trải, biểu cô nương như vậy, phu nhân còn không biết đã xảy ra chuyện gì?"



Cái gì gọi là bà cũng là người từng trải! Trầm Quân Như tức giận toàn thân sôi máu, mặt đỏ bừng.



Bà ta là nữ nhân, tất nhiên sẽ hiểu Vương Như Diên toàn thân chật vật như vậy là đã xảy ra chuyện gì, cho nên bà ta mới hận không thể khiến Vương Như Diên chết đi! Nếu còn sống, chính là cái tai họa!



Nhưng mà Đan Hà đã hết sưc ngu xuẩn khi làm việc này, nếu không nâng người đến cửa Tùng Cảnh viện, chết thì chết.



Trầm Quân Như gắng gượng duy trì vẻ ngoài trang nghiêm: "Nếu đã như vậy, vì sao còn không đưa người vào Tùng Cảnh viện?"



"Bởi vì Đại thiếu gia cảm thấy thân thể mình vốn đã không tốt, nếu biểu cô nương chết ở Tùng Cảnh viện, làm Đại thiếu gia khó chịu thì phải làm sao? Biểu cô nương từ lúc đầu vào Hầu phủ cũng có sân viện của riêng mình, tốt hơn là nên đưa về trong viện của mình."



Trúc Hoài đứng ở cửa, ánh mắt sáng quắc nhìn Trầm Quân Như.



Trầm Quân Như cắn răng: "Mau đưa người quay về trong viện trước kia. Phủ y, ngươi theo cùng đi, nhất định phải cứu được người!"



Tần Hảo như có chút đăm chiêu nhìn phủ y kia, đột nhiên ngắt lời nói: "Chờ đã. Vừa nãy lúc ta đến phủ y đã dừng tay, cũng không thấy ông ta chữa trị cho biểu cô nương như thế nào. Ta thấy vẫn nên để lão Cố cùng đi với phủ y đi, chờ tính mạng biểu cô không đáng ngại nữa thì lão Cố lão hãy trở về?"



Lão Cố than nhẹ trong lòng.



Khi ông mới đến, tính tình nha đầu kia vẫn thuần khiết lương thiện. Lúc này mới chưa được mấy ngày, đã bị Diệp Mạch lòng dạ hiểm độc này phá hủy.



Rõ ràng là Trầm Quân Như muốn để Vương Như Diên chết, ai cũng có thể nhìn ra điều này.



Nhưng nha đầu này làm như không biết, chỉ là đơn thuần quan tâm Vương Như Diên.



Trầm Quân Như giật giật khóe môi: "Như vậy không tốt lắm, thân mình Mạch ca nhi cũng không khỏe, ở Tùng Cảnh viện không thể không có người chăm sóc."



Diệp Mạch chống đầu nhìn một màn khôi hài ngoài cửa, yếu ớt nói: "Tính mạng biểu muội quan trọng hơn."



Trầm Quân Như hít vào một hơi thật sâu, áp chế kích động trong lòng. Hai người cùng đi, bà ta sẽ không có cơ hội xuống tay!



Mà Diệp Mạch quả thật chẳng cho bà ta có thời gian xuống tay, bởi vì Vương Như Diên mới vừa được chuyển trở về, Diệp Cung đã bị người "Tặng" trở về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK