• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Tư Vũ sau khi trở về, lại thắt cổ một phen. Bởi vì Diệp Mạch và Tần Hảo không dừng tay, nàng nghĩ không ra còn có ai có thể ngăn cản cuộc hôn nhân này.



Diệp Huy đích xác có tước vị Lư Dương Hầu trong người, nhưng năm nay đã gần bốn mươi, xấp xỉ tuổi của phụ thân nàng là Trần thái phó.



Trần phu nhân nhìn nữ nhi tuyệt vọng mà đập giường: "Ngươi đồ nhẫn tâm này a, nếu ngươi thật sự đi, nương làm sao bây giờ a? Tuy rằng cuộc hôn nhân này không phải là tốt nhất, nhưng dù sao nó cũng có tước vị. Sau khi ngươi gả qua chính là Hầu phu nhân, còn có thể thỉnh phong cáo mệnh phu nhân."



"Nương?" Trần Tư Vũ ngạc nhiên: "Sao người có thể nói ra những lời này? Chẳng lẽ người đã quên quan hệ giữa mình và Trầm Quân Như sao? Hai người có quan hệ tốt như vậy, khi bà ấy mất, người lại để nữ nhi của người trở thành vợ kế của phu quân bà ấy sao?"



Một ngụm máu trào lên yết hầu Trần phu nhân.



Sao bà ta có thể không chán ghét chứ? Nhưng nếu như không gả, chính là kháng chỉ. Cách có thể nghĩ đều đã nghĩ, người có thể cầu cũng đã cầu, căn bản không có người nguyện ý giúp bọn họ.



Trần phu nhân bưng mặt thống khổ: "Tư Vũ, Trần gia không phải chỉ có một mình con, nương không dám dùng cả Trần gia để đánh cuộc cùng con a."



Trần Tư Vũ cười lạnh một tiếng, đem tiếng khóc Trần phu nhân dọa trở về.



Vết thắt ở trên cổ rất sâu, lần này đúng là chỉ cách một hơi thở. Cùng với sự giễu cợt, làm cho vẻ mặt của nàng vô cùng kinh hãi: "Con hiểu, người là muốn con hy sinh vì Trần gia, vì người, vì phụ thân. Các người nói muốn vì con đi cầu xin người ta, con thấy các người căn bản là không dụng tâm!"



Trần phu nhân không thể cãi lại, đây là sự thật, Trần gia không thể bởi vì một Trần Tư Vũ mà bồi đi vào.



Trần Tư Vũ chán ghét xoay người vào trong, đưa lưng về phía Trần phu nhân nói: "Người đi ra ngoài đi. Yên tâm, con sẽ không lại tìm chết." Nhưng muốn cho nàng gả đi, đương nhiên là không thể nào!



* * *



Diệp Mạch nhận được mật tín thái tử truyền đến, gọi Trúc Hoài đến: "Bảo Thái Tử động thủ đi, thời gian dài quá dễ dàng sinh biến."



Sau khi Trúc Hoài rời khỏi, hắn xem đi xem lại chồng tranh vẽ trước đó, cuối cùng rút ra hai bức.



"Tần Cẩn.."



"Tần Cẩn? Đó là thứ tử của cha ta." Tần Hảo bưng canh bổ huyết dưỡng khí đến, vừa vào cửa thì nghe được lời nói của Diệp Mạch.



Diệp Mạch tiếp lấy bát canh, uống xong nói: "Tần Cẩn này là chuyện gì xảy ra?"



"Tần Cẩn là thứ tử của phụ thân, mẹ đẻ là sủng thiếp Thu di nương. Phụ thân cũng rất săn sóc hắn từ khi còn nhỏ, tiên sinh dạy học của hắn đều là phụ thân tự mình đi thỉnh về. So sánh ra, Hứa ca nhi thân là đích tử, nhưng phụ thân lại không coi trọng. Tiên sinh dạy học của Hứa ca nhi, vẫn là cữu cữu ra mặt thỉnh đến."



"Ngươi không cảm thấy Tần Cẩn rất giống một người sao?" Diệp Mạch như có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm bức họa kia.



Bức họa cũng không thể vẽ Tần Cẩn giống như người thật, nhưng mặt mày hắn lại có vài phần tương tự với một người.



Trùng hợp, người này còn là người mà bọn họ quen biết.



Tần Hảo xem kỹ bức họa kia, cuối cùng lắc lắc đầu: "Ta không nhìn ra. Phu quân, hắn trông giống ai? Nếu là con của phụ thân, vậy hẳn là trông giống phụ thân."



"Thuyền hoa, hoa khôi nương tử, Đường Lạc." Diệp Mạch vuốt ve cái bát, đem bức họa của Tần Cẩn và Đường Lạc đặt bên cạnh nhau: "Mặt mày Tần Cẩn cùng mặt mày Đường Lạc rất giống nhau."



"Điều đó không có khả năng!" Tần Hảo lập tức phản bác: "Tần Cẩn và Đường Lạc kém nhau cũng chỉ vài tuổi, làm sao có thể có quan hệ với nàng? Nhất định tất cả chỉ là trùng hợp. Tuy rằng bộ dạng Tần Cẩn không giống phụ thân, nhưng bộ dạng hắn vẫn giống Thu di nương."



Diệp Mạch lưu ý, ghim lại việc này trước không đề cập đến.



Mắt thấy Tần Hảo còn đắm chìm trong chuyện vừa rồi, Diệp Mạch bật cười, đột nhiên nâng cằm nàng lên nói: "Lần trước nương tử thừa dịp vi phu hôn mê làm gì với vi phu, ta còn nhớ rõ đấy."



Vướng quần..



Tần Hảo lặng lẽ lui về phía sau một bước nhỏ, đầu ngón tay nâng cằm tách ra khỏi cằm: "Ấy phu quân, trong sân còn có việc, ta đi ra ngoài trước."



Người còn chưa đi được vài bước, cửa thư phòng khép lại ngay trước mắt nàng.



Tần Hảo ôm ngực, vỗ vỗ nghĩ mà sợ. Mới vừa rồi cửa này đột nhiên khép lại, suýt chút nữa là nàng đụng vào cửa.



Nếu thật sự đập vào cửa, cái mũi này chắc chắn sẽ không giữ được.



Phía sau hơi thở quen thuộc càng ngày càng gần, trước mắt chính là cánh cửa, phía sau chính là nam nhân, Tần Hảo tiến thối lưỡng nan!



Một đôi bàn tay to lớn xuyên qua nàng trực tiếp đặt lên cánh cửa, đem nàng khống chế trong một thế giới nhỏ bé.



"Nương tử nàng vậy mà chạy nha, trong Tùng Cảnh viện đều là người của ta, nàng có thể chạy đi đâu?"



Giọng điệu này, lời nói này..



Tần Hảo cúi đầu nhẹ giọng hỏi: "Phu quân, chàng không biết là chàng rất giống ác nhân cường ép nữ tử nhà lành sao?"



Diệp Mạch cúi đầu, môi mỏng áp lên vành tai của nàng: "Vậy thì, nương tử có nguyện ý không?"



"Nếu ta đây không muốn thì sao?"



Diệp Mạch cười khẽ, xoay nhẹ ôm sợi tóc ở chóp tai nàng: "Nương tử không muốn thì thế nào? Trong Tùng Cảnh viện đều là người của vi phu, nàng có thể chạy đi đâu?"



Tần Hảo: "..."



Phu quân thật sự là rất có tiềm chất làm ác nhân!



Lần trước Diệp Huy muốn gặp Diệp Mạch lại bị Tần Hảo ngăn lại, sau đó lại nói cho hắn chuyện Trần Tư Vũ thắt cổ tự sát, cho nên mấy ngày nay hắn không có thời gian tìm đến Diệp Mạch để tính sổ, ngược lại là đang suy tư về lợi ích trong việc cưới Trần Tư Vũ.



Nhưng hắn suy nghĩ rất lâu cũng chưa nghĩ ra cưới Trần Tư Vũ có thể có lợi ích gì..



Cửa thư phòng bị người mạnh mẽ đá văng từ bên ngoài, sắc mặt Diệp Huy khó coi trừng mắt nhìn người đến: "Ngươi tới làm gì?"



"Đến giúp ông giải quyết chuyện hiện giờ ông muốn giải quyết nhất." Diệp Mạch được Trúc Hoài đẩy vào thư phòng, Trúc Hoài rất có nhãn lực trông cửa thư phòng.



"Ông không muốn cưới Trần Tư Vũ làm tục huyền, vừa vặn Trần Tư Vũ cũng không muốn gả cho ông. Nhưng lần này là ý chỉ của Hoàng Thượng tứ hôn, nếu ông không cưới, chính là kháng chỉ không tuân."



Diệp Huy lạnh lùng liếc hắn: "Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"



"Trần Tư Vũ thắt cổ hai lần cũng chưa chết được, nếu không ngoài ý muốn, ông chắc chắn sẽ cưới nàng rồi. Nhưng ta có biện pháp, có thể giúp ông không cần cưới nàng ta, hơn nữa không tính là kháng chỉ không tuân, sau này Trần gia cũng sẽ không đến tìm ông gây phiền toái, Trần thái phó lại càng không thể đối nghịch ông ở trên triều đình."



Không thể không nói, điều này thật sự mê người.



Diệp Huy buông lỏng một tia cảnh giác: "Biện pháp gì?"



"Ông chỉ cần viết một phong tấu chương cho Hoàng Thượng, không muốn thành thân chính là Trần Tư Vũ, cũng không phải ông." Diệp Mạch điểm đáo tức chỉ[1], hắn nói qua loa, lại tin tưởng Diệp Huy có thể viết tốt phong tấu chương này.




[1] (点到即止) điểm đáo tức chỉ: Người thông minh nói chuyện hiểu lời giản dị mà ý tứ sâu xa, người trí tuệ nói chuyện giỏi ngừng đúng lúc, nhiều tầng ý nghĩa, người cơ trí hiểu chuyện lời nói ba phần, dư âm vô tận.



Dù sao cũng đã làm Lư Dương Hầu lâu như vậy, người có thể đứng trong triều mọi việc đều thuận lợi, chỉ là một phong tấu chương, tuyệt đối không phải chuyện gì to tác.



Đêm đó Diệp Huy liền viết xong tấu chương, ngày kế sau khi lâm triều đem tấu chương trình cho Hoàng Thượng.



Trong tấu chương, hắn dùng lời nói khẩn thiết, quy hết thảy tội lỗi về chính mình.



Nhưng Hoàng Thượng nhìn tấu chương kia thì cũng nổi giận. Diệp Huy chân trước mới ra khỏi cung, sau lưng Trần thái phó đã bị một đạo khẩu dụ triệu vào cung.



"Lư Dương Hầu cùng nữ nhi ngươi tuổi chênh lệch không nhỏ, tuy rằng hắn muốn thành thân, nhưng không thể chậm trễ nữ nhi ngươi, cho nên thỉnh cầu trẫm thu hồi ý chỉ." Ngữ khí của Hoàng Thượng không buồn không vui, ai cũng không nghe ra đây là vui hay là không vui.



Trần thái phó cân nhắc, thận trọng trả lời: "Hầu gia đại nhân đại nghĩa, một nhà của thần đều vô cùng cảm động. Tiểu nữ tính tử cương liệt lỗ mãng, là thần không có cách dạy dỗ."



"A? Thái phó cảm thấy chính mình giáo nữ vô phương? Nàng bất quá là hơn mười tuổi, hẳn là có suy nghĩ của riêng mình. Thật ra Trẫm lại cảm thấy nữ nhi của ngươi là thật tình, không giống ngươi, là con cáo già."



Trái tim Trần thái phó thắt lại, cảnh giác đột nhiên dâng cao. Lời ấy của Hoàng Thượng cũng không phải là lời hay ho gì, danh hiệu "Cáo già" này, là những triều thần khác vụng trộm gọi hắn như vậy.



Nhưng nếu Hoàng Thượng cũng cho rằng như vậy..



"Làm càn!" Hoàng Thượng đột nhiên làm khó dễ, cầm lấy chén trà hung hăng nện lên mặt đất, nện cho Trần thái phó sững sờ: "Ý chỉ của Trẫm, khi nào thì đến phiên một cái tiểu cô nương chất vấn? Trần thái phó đích thật là giáo nữ vô phương! Nhưng nếu không phải ngươi ở nhà biểu hiện không đồng ý đối với ý chỉ của Trẫm thì một tiểu nữ nhi như nàng sao dám thắt cổ tự sát hai lần?"



"Thần sợ hãi." Trần thái phó suy nghĩ thấu đáo, lập tức quỳ xuống dập đầu: "Tiểu nữ tính tình cương liệt, thần cũng là không có biện pháp a. Mấy năm nay thần đối với Hoàng Thượng và Thái Tử tận trung thủ trách, xem nhẹ việc dạy dỗ con cái trong nhà, đây hết thảy đều là lỗi của thần, thỉnh Hoàng Thượng trách phạt."



Hoàng Thượng giận cười: "Ý của ngươi là, ngươi dạy nữ vô phương vẫn là lỗi của Trẫm và Thái Tử? Kháng chỉ không tuân cũng là Trẫm bày mưu đặt kế cho ngươi làm?"



Trần thái phó không dám đáp lại lời này, lời này đáp lại như thế nào đều là sai.



Trong lòng hắn đã sớm đem Diệp Huy mắng trên trăm lần, một phong tấu chương đơn giản, một bộ dáng suy nghĩ cho Trần gia bọn họ, cuối cùng lại đẩy Trần gia lên trước mặt hoàng thượng.



Hắn biết, không chỉ có Tư Vũ không muốn gả cho Diệp Huy, Diệp Huy lại càng không muốn cưới Tư Vũ! Diệp Huy người này, đem hôn nhân của mình trở thành một cuộc giao dịch!



"Năm đó Trẫm cảm thấy ngươi tính tình chính trực, cho nên mới cho ngươi trở thành thái phó của Thái Tử. May mắn a, mấy năm nay Thái Tử không bị ngươi dạy thành bộ dáng không tuân hoàng mệnh, bằng không ngôi vị hoàng đế của Trẫm còn ngồi ổn sao? Đứa con bên người Trẫm xuống tay với Trẫm, thật sự là rất dễ dàng!"



Trần thái phó nghe được hết hồn, lập tức dập đầu: "Thần không dám, Thái Tử lại càng không dám a."



Hắn chung quy cảm thấy Hoàng Thượng thoại lý hữu thoại[2], có lẽ cũng không phải nói Thái Tử, ngược lại càng như là Nhị hoàng tử. Chẳng qua cho dù là người nào, cũng không phải hắn có thể gánh vác.




[2] (话里有话) thoại lý hữu thoại: Câu nói có hàm ý khác



"Ngươi lớn tuổi rồi."



Trần thái phó tuyệt vọng, quỳ trên mặt đất lại một lần nữa dập đầu: "Thần lớn tuổi, không thích hợp dạy cho Thái Tử nữa. Hiện giờ Thái Tử là thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam[3], thần xin từ quan về quê."




[3] Thanh xuất vu lam, nhi thắng vu lam – 青出于蓝, 而胜于蓝 – qīng chū yú lán ér shèng yú lán (hoặc là Thanh xuất ư lam, nhi thắng ư lam – hic, theo giải thích của baike, thanh là màu điện thanh 靛青, mà tra chữ điện là màu xanh lơ (xanh chàm có vẻ đúng hơn)?, còn lam là lục lam 蓼蓝, là một loại cỏ để chế tạo màu sắc, từ điển giải thích là cây chàm –> tóm lại là cái màu xanh kia là được chế luyện ra từ cỏ lam (chàm) nhưng màu sắc đậm hơn cả cỏ lam –> học sinh giỏi hơn cả thầy giáo, đồng nghĩa với hậu sinh khả úy, hậu lãng thôi tiền lãng). (sưu tầm)



Hoàng Thượng cười ý vị thâm trường, nhìn bóng lưng Trần thái phó run rẩy, trầm mặc thật lâu sau mới nói: "Nếu Trần thái phó cho rằng như vậy, vậy thì Trẫm cũng không thể ép buộc. Trẫm chuẩn cho ngươi từ quan về quê, việc hôn nhân cùng Lư Dương Hầu đến đây xóa bỏ. Chờ sai khi trở về, hãy tìm một cửa hôn sự thật tốt cho nữ nhi của ngươi."



Lúc Trần thái phó xuất cung, tay chân đều lạnh ngắt.



Cho tới lúc này, hắn đương nhiên biết đây là một cái bẫy, một cái bẫy đặc biệt thiết kế cho hắn. Cho dù Tư Vũ có gả hay không, kết cục đều là như thế.



* * *



Trong Tùng Cảnh viện, hai vợ chồng Diệp Mạch, Thái Tử cùng Lâm Xu Nga ngồi hóng mát.



Lâm Xu Nga chỉ vào Diệp Mạch hô to: "Âm hiểm, quá âm hiểm! Dựa vào một Trần Tư Vũ cùng một phong tấu chương đã khiến Trần thái phó phải từ quan về quê, chỉ có loại người lòng dạ hiểm độc như ngươi mới có thể làm được."



"Ta có thể đuổi hắn đi, cũng có thể đưa hắn trở về." Diệp Mạch liếc nàng một cái, "Thái Tử cùng Công Chúa suy nghĩ giống nhau?"



Tần Hảo che khăn cười khẽ, cuối thu khí trời mát mẻ, tóc nàng được vén về phía trước, che kín cổ nàng.



Ngay từ lúc đầu Lâm Xu Nga nhìn thấy, khả nghi nhìn nàng, còn muốn đẩy tóc kia ra.



"Vậy có phải Trần thái phó đã biết đây là một cái bẫy nhằm vào hắn hay không?" Tần Hảo dựa vào bả vai Diệp Mạch, nhìn lên bầu trời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK