• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Mạch nâng hai tay đặt ở sau đầu: "Nương tử muốn làm gì vi phu?"



"Chúng ta là vợ chồng, ta làm cái gì với chàng đều được." Tần Hảo cúi người, đầu tóc mềm mượt ghé vào bên tai Diệp Mạch, hơi thở như hoa lan: "Phu quân, ta kỳ thật cũng thích chàng. Chàng xem, ta ở kinh thành không có người nhà cũng không có bằng hữu, khi thấy chàng trợ giúp công chúa, ta thật ra cũng sẽ không được tự nhiên."



"Vậy sao nàng lại không nói gì?"



Tần Hảo thả lỏng người, để mình dựa vào trên người Diệp Mạch.



Nghe vậy, gật đầu khổ sở: "Bởi vì ta tin tưởng chàng. Trong lòng ta không thoải mái, nhưng ta tin tưởng chàng, cũng tin tưởng công chúa. Ta sẽ trở nên mạnh mẽ, ta sẽ tận lực không cho người trong nhà khi dễ chàng. Phu quân của ta tốt như vậy, làm sao bọn họ lại nhẫn tâm khi dễ."



Diệp Mạch bật cười, nghiêng đầu ở trên trán nàng hôn một cái.



Hắn tốt sao? Có lẽ, chỉ có nàng cảm thấy hắn rất tốt.



Cho dù là Hầu phủ, hay là kinh thành, thậm chí là tất cả dân chúng, hẳn là cũng chưa có người cảm thấy hắn tốt.



Cho dù là thái tử, cũng tuyệt đối sẽ nói hắn là kẻ lòng dạ hiểm độc đen tối, chắc chắn không phù hợp với hai chữ "Người tốt".



Cổ áo bị siết chặt, Diệp Mạch sủng nịch nhìn thiên hạ trên người, bất đắc dĩ bắt lấy đôi tay lộn xộn của nàng: "Được rồi, nàng muốn làm gì? Nói cho ta biết, ta đến giúp nàng được không?"



Tần Hảo nghiêng đầu suy nghĩ một chút, dường như không biết Diệp Mạch có thể giúp được nàng hay không.



Hành đông của nàng phản ánh quyết định của nàng.



Diệp Mạch lại bị đè lên giường, Tần Hảo rút thắt lưng ra quấn hai tay Diệp Mạch lại.



"Không cho chàng động! Hôm nay ta định đoạt, ta nói cái gì thì chàng làm cái đó!"



Nhìn cái nút thắ trên tay, Diệp Mạch liếm môi lắc đầu, vừa hay, hắn nhìn xem Tần Hảo say rượu có thể làm như thế nào.



Quần áo trên người ít đi từng kiện một, đến khi hai người đều chỉ còn lại áo lót, Tần Hảo nhíu mày rối rắm.



"Sao nương tử lại dừng? Thời tiết nóng như vậy, chúng ta phải mặc nhiều quần áo như vậy đi ngủ sao? Thời gian không còn sớm, ngày mai còn phải tiến cung."



"Không cho nói chuyện!" Tần Hảo bất mãn bĩu môi, cúi người trực tiếp in lên môi Diệp Mạch.



Một bầu không khí tĩnh lặng tuôn ra giữa hai người, trước mắt chính là người trong lòng, ngửi thấy hương hoa mai quyện với mùi rượu.



Đôi mắt Diệp Mạch chợt tối sầm, hai tay xoay chuyển, ôm lấy thiên hạ trên người xoay người đè xuống.



Người trong tim đưa đến trước mắt, nếu hắn còn không ăn, vậy không phải là nam nhân!



Ngọn nến vụt tắt, trong phòng hoàn toàn tối đen. Vào mùa hè, gió đêm phơ phất.



Nhưng trong phòng hai người tình ý nồng đậm, điên đảo gối chăn..



Tần Hảo không nhớ rõ buổi tối rốt cuộc mình đã làm gì nói gì, nàng chỉ biết sau khi tỉnh cả người đau nhức, dấu vết trên cổ vô cùng rõ ràng.



Còn nhớ được một chút, là lời nói lúc nửa tỉnh nửa say!



"Cô nương? Người tỉnh rồi sao? Trước khi Cô gia xuất môn đã căn dặn nô tỳ không cần đánh thức người."



Tần Hảo im lặng nhìn chằm chằm hoa văn chạm khắc trên đỉnh đầu, bất động thanh sắc hỏi: "Trúc Cẩm và Trúc Hoài đâu?"



"Trúc Hoài đi theo Cô gia tiến cung, Trúc Cẩm canh giữ ở trong sân."



Tần Hảo rời giường, hai nha hoàn hầu hạ mặc quần áo, chải tóc.



Rửa mặt xong đi ra, nàng sai người gọi Trúc Cẩm đến.



"Trúc Cẩm, rượu đêm qua là ngươi đưa đến sao?"



Trúc Cẩm không rõ nguyên do, gật gật đầu.



Tần Hảo khóc không ra nước mắt, chính là rượu kia hại người. Nàng nghe tổ mẫu nói qua tửu lượng của nàng không hề tốt, cho nên bình thường cũng không dám uống say.



Ngày hôm qua uống rượu cũng là bởi vì bị Diệp Mạch lừa gạt, rượu kia, căn bản không phải là rượu trái cây trong cung.



"Lục La, hôm nay quét sân chưa?"



Lục La lắc đầu: "Còn chưa kịp quét tước."



"Đem chổi cho Trúc Cẩm, hôm nay hắn phụ trách quét sân."



Trúc Cẩm: "..."



Thiếu phu nhân đây là uống nhầm thuốc sao? Ngủ một đêm thức dậy sao lại bảo hắn đi quét sân?



Tử La cũng không hiểu: "Cô nương? Trúc Cẩm là.."



Tử La còn chưa nói ra lời cầu tình, Trúc Cẩm đã thuận theo cầm lấy cây chổi quét sân. Không cần Thiếu phu nhân nói, hắn cũng đoán được nguyên nhân. Ngày hôm qua lúc thiếu gia sai hắn lấy rượu, cố ý dặn dò phải lấy rượu mà biểu thiếu gia mang về từ quan ngoại.



Rượu quan ngoại đúng là rất mạnh, thiếu gia tửu lượng kinh người, uống mấy bình cũng không việc gì. Nhưng nếu là người tửu lượng không tốt, uống vào hai ngụm sẽ bị say.



Xem thái độ của thiếu phu nhân, ngày hôm qua chắc chắn là thiếu gia đã lừa thiếu phu nhân uống rượu đó, hơn nữa thiếu phu nhân nhất định đã uống rượu, còn đã xảy ra chuyện.



Trúc Cẩm vừa quét sân vừa suy nghĩ, mệnh lệnh của thiếu gia, hắn không thể không theo. Cho nên, trừng phạt của thiếu phu nhân, hắn cũng thay thiếu gia chịu.



Hôm qua vừa mới trải qua cá nước thân mật, Tần Hảo mỏi mệt ngay cả ánh mắt cũng không mở ra được. Ánh mắt hai nha hoàn bên người nhìn nàng đầy ám muội, Tần Hạo dù có da mặt dày đến đâu cũng không chống đỡ được.



Xem xét Trúc Cẩm ngoan ngoãn quét sân, Tần Hảo xoa nhẹ khuôn mặt: "Trúc Cẩm, không cần quét nữa, ngươi dẫn ta đến hầm rượu nhìn xem."



Hầm rượu ở bên cạnh hầm băng, trong hầm rượu chất đầy rượu. Tần Hảo dựa vào trí nhớ tìm được bình rượu giống với rượu tối hôm qua: "Tối hôm qua chúng ta uống chính là rượu này sao?"



Trúc Cẩm trầm mặc, gật đầu.



"Rượu này có phải rất mạnh hay không?"



Trúc Cẩm trầm mặc, lại gật đầu.



Tần Hảo cầm một chiếc bình nhỏ trong tay: "Vậy nếu như là thiếu gia nhà ngươi, có thể uống mấy bình rượu này?"



Trúc Cẩm rốt cục không hề trầm mặc, mặt không chút thay đổi trả lời: "Thiếu gia cho tới bây giờ chưa từng uống say, cho nên tiểu nhân cũng không biết thiếu gia có thể uống bao nhiêu."



Tần Hảo chưa từ bỏ ý định: "Uống rượu khác cũng chưa từng uống say?"



Trúc Cẩm vô cùng khẳng định gật đầu: "Lão Cố vẫn không cho thiếu gia uống nhiều rượu, cho nên thiếu gia đều là nếm qua rồi dừng, cho tới bây giờ chưa từng uống say."



"Vậy chàng thích uống loại rượu nào nhất?"



Cuối cùng, qua sự phân biệt của Trúc Cẩm, Tần Hảo sai người đem toàn bộ rượu Diệp Mạch thích uống đều chuyển vào trong phòng.



Hơn nữa, còn tìm người của phòng bếp đến nhất nhất phân rõ độ mạnh của rượu, dựa theo trình tự trước sau mà sắp xếp.



Chờ nàng làm xong một loạt chuyện này, có người nâng từng gánh từng gánh đồ chuyển đến Tùng Cảnh viện, cho đến khi chất đầy sân Tùng Cảnh viện vẫn còn chưa chuyển xong.



Diệp Mạch được Trúc Hoài đẩy đi vào: "Bảo người đem danh sách sính lễ giao cho Thiếu phu nhân."



Tần Hảo nhìn thấy danh sách sính lễ chi chít chữ viết, tay run lên: "Đây là?"



"Đây là danh sách sính lễ của Tấn quốc."



"Tấn quốc Tam hoàng tử đồng ý?"



Diệp Mạch gật đầu: "Hai đổi một, hắn buôn bán lời. Tấn quốc sứ thần nửa tháng sau khởi hành về nước, nửa tháng này Diệp Châu và Diệp Trăn vào ở trong cung, do người trong cung dạy dỗ."



Tần Hảo chỉ chỉ sính lễ trong sân: "Những sính lễ này, không phải nên để lại trong cung sao? Cho dù là phải nâng về Lư Dương Hầu phủ, cũng không phải nên đến chính viện sao?"



Diệp Mạch chỉ là huynh trưởng, Diệp Châu các nàng còn có huynh trưởng thân sinh, Lư Dương Hầu cũng không mất.



Dù như thế nào, sính lễ này cũng không nên đến Tùng Cảnh viện chứ.



Không biết Tần Hảo nghĩ tới cái gì, kinh hô: "Sính lễ nâng đến Tùng Cảnh viện, vậy đồ cưới cũng phải do Tùng Cảnh viện ra?"



"Công chúa hòa thân, đồ cưới đương nhiên là quốc khố xuất ra." Diệp Mạch sai người đem mấy thứ này giao cho Trúc Hoài bọn họ sắp xếp, "Những sính lễ này nàng thu đi, Hoàng Thượng nói là ta giúp làm nên cọc chuyện tốt này, những sính lễ này chính là phần thưởng cho ta."



"Sao Hoàng Thượng lại đem nhiều sính lễ như vậy đều giao cho phu quân chàng thế, chuyện này sẽ không phải là chàng.." tính kế lừa được chăng?



Diệp Mạch thân mật liếc nàng một cái, tự nhiên hỏi: "Thân mình còn khó chịu không? Nếu còn không thoải mái, sai người thỉnh nữ lang trung vào phủ xem một chút."



Nữ lang trung.. sắc mặt Tần Hảo ửng đỏ một mảnh, làm sao còn có thể đi rối rắm chuyện sính lễ này nữa.



"Đồ cưới của bà bà ở chỗ phu quân sao?"



Nghe vậy, Diệp Mạch nhíu mày lắc đầu: "Ở khố phòng Hầu phủ."



"Ồ, vậy đây là một phần đồ cưới, đợi lần sau phu quân sẽ lấy lại phần của hồi môn của bà bà." Giữ lại những thứ vốn thuộc về Diệp Mạch, vậy thì hầu phủ phải xuất những thứ khác để bù lại.



Diệp Mạch bật cười, kéo tay nàng thật mạnh.



Tần Hảo bất ngờ không kịp phòng bị kéo xuống, chỉ có thể cúi xuống.



Môi Diệp Mạch kề sát bên tai nàng, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói: "Tối hôm qua nương tử thực nhiệt tình a, vi phu thật là hưởng thụ."



Tần Hảo cắn môi đứng dậy, xấu hổ lườm hắn một cái, chạy vào phòng.



Sau khi vào phòng, liền thấy áo lót đang khâu đến một nửa, mặt Tần Hảo càng thêm đỏ bừng.



Áo lót đó, là cho Diệp Mạch.



Sáng nay trong lúc thu dọn thì phát hiện áo lót Diệp Mạch mặc bị rách rồi, Tần Hảo cảm thấy có thể là do mình làm.



Cho nên, nàng đã đem giấu chiếc áo bị hỏng kia, dự định làm một chiếc áo giống như đúc lừa dối cho qua.



Không có chứng cớ, cái gì nàng cũng không thừa nhận!



Cho đến buổi tối, Diệp Mạch nhìn trái nhìn phải, tìm từ trên giường đến trong ngăn tủ, "Nương tử, cái áo lót kia của ta đâu?"



Tần Hảo ra vẻ mê mang: "Áo lót? Áo lót nào? Áo lót không phải do phu quân tự mình lấy sao?"



Diệp Mạch thản nhiên liếc nàng một cái, thấy lỗ tai nàng đã đỏ bừng, cười xấu xa: "Nương tử thật không biết cái áo lót đó sao? Tối hôm qua nương tử quá nhiệt tình, ngay cả áo lót của vi phu cũng không buông tha. Vi phu thân thể yếu đuối, ngăn cản không được nương tử nhiệt tình, chỉ có thể trơ mắt nhìn nương tử xé hỏng áo lót của vi phu. Nương tử? Nàng thật sự cái gì cũng không nhớ rõ sao?"



Tần Hảo hít một hơi thật sâu, nghĩa chính ngôn từ[1] lắc đầu: "Ta xác thực không biết. Hơn nữa, tửu lượng của ta cũng không tốt, tổ mẫu nói ta sau khi uống say làm gì, nói gì đều sẽ không nhớ rõ."




[1] (义正言辞) Nghĩa chính ngôn từ: Câu chữ nghiêm khắc, nội dung và lý lẽ chính đáng.



"Đều không nhớ rõ? Nương tử chắc chắn không?"



Tần Hảo tiếp tục lắc đầu: "Không nhớ rõ."



Bàn tay Diệp Mạch dần dần càn rỡ, giọng nói khàn khàn kề vào bên tai nàng: "Vậy có muốn ta giúp nương tử nhớ lại một chút chuyện tối hôm qua hay không? Tối hôm qua nương tử trói tay của ta lại, đem ta gục ở trên giường.."



"Không được nói!" Tần Hảo che cái miệng của hắn, mặt đỏ đến mức muốn tìm kẽ đất mà chui xuống.



Sợ Diệp Mạch nói ra những lời làm cho người ta mặt đỏ tai hồng hơn nữa, Tần Hảo đi đến trước tủ quần áo lấy ra chiếc áo lót bị giấu kín kia, ném vào bên người Diệp Mạch: "Nhanh đi thay quần áo."



Diệp Mạch là thực tủy tri vị[2] nhưng không thể khai trai khai quá nhiều, cho nên hắn một vừa hai phải, không nói gì đến chuyện tối hôm qua nữa.




[2] thực tủy tri vị (食髓知味): Nghĩa đen ý nói hương vị của tủy xương rất ngon, ăn vào chính là mỹ vị, sau đó còn muốn ăn thêm lần nữa. Nghĩa bóng là nghĩa tiêu cực, thường dùng miêu tả đạo tặc hoặc nam nữ vụng trộm yêu đương, ý nói làm được một lần không bị bắt liền nghĩ đến làm lần thứ hai; cũng có thể giải thích là ngẫu nhiên làm một việc nào đó để thỏa mãn lòng tham nhất thời hoặc cảm giác mới mẻ, nhưng làm xong việc này lại cảm thấy rất kích thích, về sau lại muốn tiếp tục làm, thậm chí có thể thành thói quen, sở thích. (theo Baidu: Http: //baike. Baidu.com/view/1075611. Htm).



Diệp Mạch không cần xuất ra đồ cưới, nhưng Diệp Huy cũng không thể không ra. Hoàng Thượng cố ý tìm Diệp Huy nói chuyện đồ cưới, nói rằng trong cung ra hơn phân nửa, một nửa còn lại sẽ do Diệp Huy bỏ ra.



Mà lần này Lư Dương Hầu phủ một nhà hai vị công chúa, lại đều vì nước đi làm hòa thân công chúa, Hoàng Thượng đáp ứng tưởng thưởng Diệp Mạch bày mưu tính kế, đem sính lễ này trực tiếp thưởng cho hắn.



Sính lễ trực tiếp nâng vào Tùng Cảnh viện, tâm tư muốn từ giữa lấy một chút để đồ cưới của Diệp Huy chỉ có thể buông.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Trúc Cẩm: Thiếu gia có thể viên phòng toàn bộ nhờ vào rượu ta tặng.. Thiếu gia có thể không bị đánh toàn bộ nhờ vào ta chịu oan ức..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK