Phải về lại mặt, Tần Hảo không biết nên đối mặt như thế nào với thân sinh phụ thân của mình.
Hơi thở của Diệp Mạch trầm xuống: "Đã gặp."
Tần Hảo nghiêng người lẳng lặng nhìn: "Vậy.. chàng có cùng phụ thân nói gì không?"
Diệp Mạch cười khẽ, nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của Tần Hảo, cho đến khi ôm chặt người vào ngực mới có cảm giác chân thật. Tần đại lão gia cùng Lư Dương Hầu thật đúng là cùng một loại người. Đều vô sỉ, đều làm cho người ta ghê tởm, không biết xấu hổ.
Tần gia ở Hàng Châu cũng được coi là dòng dõi thư hương, tổ tiên Tần gia có người từng làm quan, sau lại cáo lão hồi hương trở về quê nhà Hàng Châu. Mấy năm nay, địa vị của Tần gia ở Hàng Châu không thể khinh thường. Mà thân là Đại lão gia đích xuất của Tần gia, lại trở thành một kẻ tự phụ!
Sau khi làm ra chuyện sủng thiếp diệt thê còn có thể đúng lý hợp tình như vậy..
Diệp Mạch nhớ lại ban ngày mình đã bị ông ta chọc tức cười, còn dám lấy việc hiện giờ Tần Hảo sống tốt để chứng minh ông ta lúc đầu không làm gì sai!
"Chờ Vận tỷ nhi thành thân, đón nương và Hứa ca nhi đến kinh thành ở đi. Tất cả mọi người ở cùng một chỗ, cũng náo nhiệt hơn. Hơn nữa, nương đến đấy còn có thể giúp chăm sóc con của chúng ta."
Một giây trước, Tần Hảo còn đang phân tích thái độ của phụ thân đối việc này từ trong lời nói của hắn; giây kế tiếp, Diệp Mạch lại bắt đầu nói chuyện không đứng đắn!
Tần Hảo cùng Diệp Mạch ở lại Tần gia một thời gian, vừa vặn trong khoảng thời gian này nhị phòng vẫn thực để ý đối với việc hôn nhân của Phó gia, rồi sau đó chủ mẫu Phó gia Tiền phu nhân tới cửa làm mai cho Tần Dư.
Nhị phòng vui vô cùng, nhưng mà đối tượng mà Tiền phu nhân làm mai cũng không phải là Phó Vân, mà là thứ xuất (
con vợ lẻ ) của Tiền gia Tiền Diệp!
Khi Tần Hảo nghe tin này, đang ở trong phòng thu thập đồ đạc, hai ngày sau bọn họ phải về kinh.
"Cô nương, tin tức đính hôn này vừa truyền ra, nhị phòng bên kia đều tức chết rồi. Nô tỳ nghe nói Nhị phu nhân trước đến tiền viện tìm Đại lão gia, sau lại đi tìm Lão phu nhân." Tử La vui sướng khi người gặp họa, tay chân vẫn lưu loát thu thập đồ đạc.
Tần Hảo mỉm cười, "Mỗi một người của nhị phòng đều ngóng trông Tần Dư có thể gả cho gia đình tốt, sau đó áp chế ta và Vận tỷ nhi. Nhưng nàng khắt nghiệt với đường muội, còn muốn trí đường muội vào chỗ chết, người có thanh danh như vậy, người nào nhà cao cửa rộng sẽ nguyện ý cưới nàng làm đương gia chủ mẫu chứ? Nếu cưới về rồi, đến khi nàng chưởng gia, những người khác có thể làm gì?"
Giỏ trúc múc nước công dã tràng, sau sự việc lần này, nhị phòng sẽ vĩnh viễn không thể trở mình!
Lục La không lộ rõ vui mừng ra mặt như Tử La, bất quá giọng nói của nàng lại nhẹ nhàng: "Nhưng mà Nhị phu nhân bọn họ thật sự đồng ý cửa hôn sự này sao?"
"Đương nhiên sẽ không." Tần Hảo lưu loát tiếp lời: "Nhưng bọn họ không có lựa chọn nào khác. Tần gia hiện giờ, người làm chủ chính là Tổ phụ và Tổ mẫu. Chỉ cần Tổ phụ Tổ mẫu đồng ý cửa hôn sự này, cho dù nhị phòng không đồng ý cũng vô dụng."
Việc hôn nhân của Tần Dư cuối cùng vẫn là lão phu nhân đánh nhịp, đem nàng định cho thứ tử Tiền gia Tiền Diệp.
Tần Dư cùng nhị phu nhân Lâm thị náo loạn vài lần, nhưng lần này lão phu nhân quyết tâm dạy cho Tần Dư một bài học, không hề buông tha.
Sáng sớm ngày lại mặt, Tần Hảo phải đến chỗ lão phu nhân.
Hôm nay lão phu nhân dậy sớm hơn ngày thường, vừa thấy nàng liền đỏ hốc mắt: "Hảo tỷ nhi, Tổ mẫu biết Diệp gia ca nhi đối tốt với con, trong lòng cũng yên tâm. Chỉ là con gả đi xa, khi Tổ mẫu muốn gặp con cũng không gặp được. May mắn, hiện giờ có Vận tỷ nhi bồi lão bà tử ta đây. Chuyện của Dư tỷ nhi, con không cần lo lắng. Lần này Tổ mẫu nhất định sẽ hộ Vận tỷ nhi thật tốt, sẽ không để nó bị người tính kế nữa."
Tần Hảo nhẹ nhàng dựa lên đầu gối lão phu nhân: "Tổ mẫu, con không nỡ xa ngài, không nỡ xa mẫu thân, Vận tỷ nhi còn có Hứa ca nhi. Tổ mẫu, lần này lại mặt, con thấy tính cách Vận tỷ nhi trở nên cương liệt, sợ tính cách muội ấy như vậy sẽ chịu thiệt, còn xin Tổ mẫu có thể giúp đỡ dạy muội, để muội ấy biết được quá cứng rắn sẽ dễ bị thiệt."
"Ta cũng nhìn ra tính tình của nó. Lúc trước nếu con có tính tình như vậy, không chừng sẽ không cần gả xa đến kinh thành. Tổ mẫu biết con nhìn yếu đuối, nhưng nội tâm vẫn là kiên cường. Nhưng con với Vận tỷ nhi lại khác nhau, con luôn đem người khác đặt ở phía trước chính mình, như vậy thật không tốt. Nhưng mà tính tình Vận tỷ nhi đả thương địch thủ một ngàn tự tổn hại tám trăm cũng không tốt. Hai tỷ muội các con nếu như có thể trung hòa cho nhau một chút, Tổ mẫu sẽ hoàn toàn yên tâm."
Tần Hảo mím môi, muốn từ chỗ lão phu nhân hỏi thăm một chút chuyện về Tiền Diệp.
Nghe vậy, lão phu nhân bật cười: "Mới vừa rồi còn nói con luôn suy nghĩ cho người khác, con xem, con không phải là như vậy sao? Tiền Diệp này là thứ xuất, biết mình dựa vào Tiền gia không chiếm được cái gì, cho nên liền lựa chọn con đường khoa cử. Tổ mẫu đã nhờ người ta hỏi thăm, Tiền Diệp là người học thức không tồi, ngày sau nói không chừng sẽ thi đậu tiến sĩ, như vậy cuộc sống của Dư tỷ nhi cũng tốt hơn một chút."
Khoa cử.. Tiến sĩ..
Tần Hảo trên mặt cười, trong lòng cũng rất sầu muộn!
Nếu là thật muốn vào kinh đi thi, nhất định Tần Dư sẽ cùng theo vào kinh. Đến lúc đó.. Các nàng vẫn là không thể không ở chung.
* * *
Trước cửa Tần gia, Tề thị kéo tay Tần Hảo, vô cùng không muốn. Đường xá xa xôi, lần này biệt ly, không biết khi nào mới có thể gặp lại.
Diệp Mạch ngồi trên xe lăn, cười an ủi nói: "Nhạc mẫu, chờ hết tháng giêng, con sẽ cùng nương tử quay về Hàng Châu."
Tề thị vui mừng gật đầu, có hi vọng gặp lại, cuối cùng cũng ngừng rơi nước mắt.
Tần Hảo lôi kéo Tần Vận sang một bên, thần sắc trịnh trọng, lời nói thấm thía căn dặn: "Vận tỷ nhi, muội nhất định phải bảo vệ tốt mẫu thân và Hứa ca nhi. Hứa ca nhi mới là con trai trưởng, không thể bởi vì một số người mà cả đời đệ ấy bị hủy. Đệ ấy hiện giờ tuổi còn nhỏ, không có năng lực phân rõ thị phi, muội nhất định phải hộ hảo đệ ấy. Còn có, muội phải cẩn thận phụ thân, có một số việc có thể tự mình quyết định thì không cần phải cho phụ thân biết."
Trong mắt Tần Vận hiện lên tức giận, "Đại tỷ tỷ, tỷ yên tâm, muội nhất định sẽ bảo vệ tốt mẫu thân cùng Hứa ca nhi. Tỷ ở kinh thành phải chăm sóc tốt bản thân, chân của đại tỷ phu về sau cũng nhất định sẽ tốt lên."
Tần Hảo ngấm ngầm mỉm cười, chuyện hai chân Diệp Mạch đã chữa khỏi, bọn họ quyết định tạm thời không cho người Tần gia biết.
Lúc ba chiếc xe ngựa đến, hai chiếc phía sau chở đầy lễ vật lại mặt. Lúc trở về vẫn ba chiếc, hai chiếc kia cũng vẫn chất đầy đồ vật.
Tề thị chuẩn bị cho Tần Hảo rất nhiều đặc sản quê nhà, từ đồ ăn, chơi đến mặc, thứ gì cũng có.
Tần Hảo ngồi trong xe ngựa, nhìn Tần gia ngày càng xa, càng ngày càng nhỏ, nàng thất thần buông rèm xe xuống.
Diệp Mạch đang lau đàn, nhéo mặt nàng nói: "Luyến tiếc nhạc mẫu sao? Tuy rằng hơi đường xa, nhưng nếu nàng muốn trở về lúc nào cũng có thể quay về."
Tần Hảo u oán nhìn hắn, nhìn thấy cây đàn trong tay hắn thì hai mắt kích động: "Đàn này, sao lại mang đi?"
"Nhạc mẫu nói khi nàng ở nhà thích nhất chính là chiếc đàn này, lúc xuất giá không mang theo, vậy thì khi lại mặt mang về đi. Nương tử.." Ánh mắt Diệp Mạch chậm rãi biến hóa, trở nên ấm áp: "Về sau ta sẽ thường cùng nàng hồi môn (về nhà mẹ), nhạc mẫu bọn họ có thể thường nhìn thấy nàng, cho nên nàng không cần lo lắng, cũng không cần lưu lại chiếc đàn này để bọn họ làm niệm tưởng. Khi nào nhớ đến họ, chúng ta sẽ trở về, hoặc là đón họ đến kinh thành."
Tần Hảo nhịn không được nhào vào lòng hắn, ôm chặt eo Diệp Mạch: "Phu quân, cám ơn chàng."
Vẻ mặt Diệp Mạch khẽ thay đổi, vỗ về lưng nàng. Đợi tiếng khóc của người trong lòng yếu dần, sau đó mới nhẹ nhàng nói đến an bài kế tiếp: "Chúng ta đến Kim Lăng ở lại mấy ngày, ta sẽ xử lý những chuyện còn lại, nàng có thể gặp Phó Vân và Tiền Diệp."