Để dời sự chú ý của Tần Hảo, Diệp Mạch mang theo nàng đi chính viện tìm Diệp Huy tính sổ.
"Phu quân.. Trần Tư Vũ còn bị giam giữ trong địa lao đấy. Hiện tại chúng ta đến, không phải là chui đầu vào lưới sao?"
Diệp Mạch dừng chân lại, Tần Hảo không ngờ hắn sẽ đột nhiên dừng lại, đột ngột bị đụng đầu: "Phu quân.."
"Nương tử, chúng ta không làm gì sai, sao lại là chui đầu vào lưới? Tối hôm qua có một đám người đến từ chính chính viện, có phải chúng ta cần đến hỏi rõ ràng hay không? Về phần di nương của ông ta.. Một nữ nhân cũng trông coi không được, ông ta còn không biết xấu hổ mà đến tìm chúng ta tính sổ?"
Tần Hảo bụm chặt cái mũi bị đau, khổ sở hít hít.
Rõ ràng là ngụy biện, nhưng nàng lại tự nhiên cảm thấy đây là một lý lẽ rất đúng đắn.
Khi Diệp Mạch ra ngoài Tùng Cảnh viện, Trúc Hoài tự giác chuẩn bị xe lăn.
Trước kia không cảm thấy xe lăn vướng bận, hiện giờ hận không thể rời xa thứ này.
Diệp Huy đích thực là đang sốt ruột vì đám người tối hôm qua không trở về. Hắn không phải muốn ám sát Diệp Mạch, nhưng là thừa dịp Diệp Mạch không ở Tùng Cảnh viện, đúng là muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, thăm dò căn nguyên của Tùng Cảnh viện. Ai ngờ, đám người kia một người cũng chưa trở về. Mà Diệp Mạch, vốn nên ở ngoài ngàn dặm, lại xuất hiện ở tại Tùng Cảnh viện.
Ngay khi nhìn thấy Diệp Mạch cùng Tần Hảo dắt tay nhau mà đến, Diệp Huy lập tức nâng cao cảnh giác: "Các ngươi tới làm gì?"
Diệp Mạch không dài dòng, trực tiếp vào chủ đề chính: "Tối hôm qua có rất nhiều kẻ lạ mặt đến Tùng Cảnh viện, ta ngẫu nhiên hỏi vài câu, vừa vặn tra ra được vài kẻ có quan hệ với ông. Thừa dịp ta không ở nhà, ông phái người vào Tùng Cảnh viện là muốn làm gì? Có vấn đề gì ban ngày không thể giải quyết, mà phải đợi đến đêm tối mới mò vào?"
"Ngươi có chứng cứ không?" Diệp Huy thả lỏng ngồi dựa vào ghế, sau khi Diệp Mạch tìm tới cửa, ông ta ngược lại không nóng nảy.
"Những người tối hôm qua còn sống sót, đều bị giết." Diệp Mạch không thèm để ý nói.
Sắc mặt Diệp Huy trầm xuống, mu bàn tay đang nắm lấy tay vịn rung lên.
"Ngoài trừ những người mà ông phái tới." Diệp Mạch chậm rãi bổ sung một câu: "Ta có lời khai nhân chứng trong tay, nhưng ông không có gì cả. Nếu thật sự làm lớn chuyện, khó coi chính là ông không phải ta. Dù sao ta ở kinh thành thanh danh cực kém, ta không quan tâm."
Sắc mặt Diệp Huy càng thêm khó coi. Diệp Mạch chân trần không ngại đi giàu, nhưng hắn phải bận tâm thanh danh của Lư Dương Hầu phủ.
"Không phải ngươi nói mình có lời khai sao? Vậy còn đến chính viện hỏi cái gì?"
"Rất tốt." Diệp Mạch tức giận đến bật cười, thái độ của Diệp Huy thật sự là khiến người ta chán ghét, khá là đáng ghét.
Diệp Mạch nắm chặt tay Tần Hảo, hắn đang khắc chế sự hung ác của mình: "Ông không cần thể diện này, ta cũng không cần phải giữa cho ông. Nương tử, chúng ta quay về Tùng Cảnh viện."
Diệp Huy không ngờ rằng Diệp Mạch thật sự xoay người rời đi, trầm mặc dõi theo bóng dáng hắn rời đi, nghiến răng nghiến lợi: "Đứng lại! Tùng Cảnh viện có mật đạo và địa lao, ta thân là chủ nhân Hầu phủ, đương nhiên phải điều tra rõ việc này. Nếu không nhân lúc ngươi không có mặt, người của ta sao có thể đi vào Tùng Cảnh viện?"
Mà ngay cả khi không có Diệp Mạch, kế hoạch của ông ta cũng vẫn thất bại. Điều này khiến ông ta không thể không thấy rõ sự thật. Tùng Cảnh viện đã sớm là một tấm sắt, là tấm sắt mà ai đá vào nó sẽ tự làm mình bị thương!
"Những người còn lại sẽ không trả về cho ông, ta cũng sẽ không nói cho ông tin tức mà ông muốn biết. Về sau ông ít nhúng tay vào chuyện của Tùng Cảnh viện đi, nếu không ta sẽ không cố kỵ quan hệ huyết thống giữa ông và ta."
Hắn đối với Diệp Huy không có tình cảm gì, Diệp Huy sống hay chết không liên quan đến hắn, nhưng mẫu thân hắn thì khác..
Diệp Mạch không biết năm đó hai người bọn họ có tình cảm hay không, là yêu nhau hoặc là Cố Văn Ngọc đơn phương.. Hắn chưa từng chủ động đi trêu chọc Diệp Huy, chính là bởi vì nguyên nhân này!
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là hắn có thể dễ dàng tha thứ cho những gì mà Diệp Huy làm.
Từ chính viện đi ra, Tần Hảo liền phát hiện tâm tình Diệp Mạch rất không tốt.
Quả hồng đông lạnh thích ăn nhất lại chỉ cắn một miếng liền khó chịu ném sang một bên.
Tần Hảo lại lặng lẽ cầm một quả hồng đông lạnh nữa: "Phu quân đang phiền não chuyện bà bà sao? Chuyện năm đó đều đã qua, bất luận tình cảm sâu bao nhiêu đi nữa, thì người có huyết mạch thân tình với bà bà chính là phu quân chàng. Nếu bà bà dưới suối vàng biết được, nhìn thấy mấy năm nay phu quân chịu nhiều ủy khuất như vậy, bà khẳng định là không vui."
Khóe môi Diệp Mạch khẽ kéo ra một đường cong cứng ngắc, cái lạnh của quả hồng đông lạnh làm tay hắn lạnh buốt, cũng khiến trái tim hắn lạnh giá: "Nàng nói đúng. Tuy rằng ta không có quyền thay nương quyết định điều gì, nhưng ta có sự tự tin này. Giữa và cùng ông ấy, nương chắc chắn lựa chọn ta."
* * *
Chuyện thích khách ở Tùng Cảnh viện dẫn tới sóng to gió lớn, Hoàng Thượng tức giận, mệnh lệnh hình bộ tra rõ!
Thái tử và nhị hoàng tử đứng riêng biệt.
So với thái tử thần thái tự nhiên, nhị hoàng tử hiển nhiên khẩn trương hơn. Nhất là khi nghe tin hình bộ phải tra rõ chuyện Tùng Cảnh viện, ánh mắt hoảng hốt của hắn chợt lóe lên: "Phụ hoàng, chuyện Tùng Cảnh viện là việc của Lư Dương Hầu phủ, vận dụng hình bộ tra rõ sợ là sẽ làm dân chúng nghĩ rằng Lư Dương Hầu phủ có liên quan đến đại án gì."
Hoàng Thượng hí mắt, đánh giá Nhị hoàng tử: "Theo ý kiến của ngươi, việc này giải quyết như thế nào?"
"Những thích khách này không biết là do người phương nào phái đến, nếu trực tiếp vận dụng hình bộ đích thật không quá thích hợp. Nhi thần cho rằng chi bằng trước hết mời Lư Dương Hầu phủ tự mình điều tra một phen, nếu có chứng cứ chứng minh có liên quan đến người trong triều, lại vận dụng hình bộ cũng không muộn."
Hoàng Thượng nhìn về phía thái tử, hỏi ý tứ của hắn.
"Nhị đệ nói có lý, nhi thần cũng không có yến kiến khác."
Nhị hoàng tử không ngờ rằng thái tử cũng đồng ý với cách làm của mình. Những người được phái đi tối hôm qua không trở về, hắn đã lo lắng đề phòng thật lâu.
Thái tử có quan hệ tốt với Diệp Mạch, Diệp Mạch đoán ra một phần chắc chắn sẽ nói cho thái tử biết, nhưng hôm nay biểu hiện của thái tử không khác gì ngày thường, cho nên hắn lấy không xác định được thái tử rốt cuộc có biết hay không.
Vì thế, Hoàng Thượng hạ một đạo khẩu dụ để Lư Dương Hầu Diệp Huy tra rõ việc này. Nếu có liên quan đến người trong triều đình, lại để hình bộ tiếp nhận.
Diệp Huy nhận lấy một củ khoai lang nóng phỏng tay, Diệp Mạch ở Tùng Cảnh viện cười dài: "Tự làm bậy không thể sống. Trong khoảng thời gian sắp tới đây hắn bề bộn nhiều việc, chúng ta vừa vặn giải quyết chuyện lại mặt. Qua một tháng nữa chính là cửa ải cuối năm, chờ qua năm ta cùng nàng lại mặt được không?"
Tần Hảo vội vàng gật đầu, thật tốt khi có thể lại mặt, nàng nóng lòng muốn gặp người nhà, còn muốn hỏi về việc hôn nhân của Vận tỷ nhi một chút.
Diệp Mạch sai Trúc Cẩm Trúc Hoài đi chuẩn bị cho việc lại mặt.
"Vậy còn chuyện ở Kim Lăng, khi nào thì phu quân đi giải quyết?"
"Lại mặt phải đi ngang qua Kim Lăng, ta đúng lúc đi giải quyết. Đã có manh mối về người ngày đó ám sát ta, chờ tin tức bên phía Kim Lăng được xác định, cũng là lúc chúng ta lại mặt."
Trong viện tràn đầy hòa thuận vui vẻ, Trúc Hoài di chuyển qua có nguy cơ bị đá: "Thiếu gia, Trần di nương trong địa lao nửa chết nửa sống. Thật sự nếu không để đại phu xem cho nàng một chút, nàng sẽ chết."
Diệp Mạch không vui liếc mắt một cái.
Trúc Hoài rõ ràng là rất thông minh, nhưng xét về nhãn lực, còn không bằng Trúc Cẩm muộn thanh muộn khí.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngụy biện của Ye Mo vẫn luôn là logic bình thường nhất..