Tuy rằng Cố Sầm và công chúa đã đính hôn, nhưng hắn là Phò mã, về sau nhiều lắm là kế thừa Kì Dương Bá phủ, không có khả năng sẽ nhúng tay vào việc của triều đình.
Nhưng Thái Tử phi thì khác, bất luận như thế nào, nàng cũng không thể chỉ lo thân mình. Có vị Thái Tử phi Cố Trăn này, Kì Dương Bá phủ càng không thể khoanh tay đứng nhìn!
Thái tử lâm vào trầm tư, sau một lúc lâu mới hoàn hồn: "Vậy nếu như, ta có thể cam đoan cả đời chỉ có một mình nàng thì sao?"
Diệp Mạch lẳng lặng nhìn hắn, "Lời này, điện hạ có thể thuyết phục chính mình hay không?"
Thái tử cười như không cười hướng Cố Trăn bên kia liếc mắt một cái. Sự lo lắng của Diệp Mạch rất có đạo lý, mà hiện giờ hắn cũng quả thật không thể nào bảo đảm..
Sau khi thái tử và công chúa hồi cung, Diệp Mạch và Tần Hảo tự mình đưa hai tỷ muội Cố gia về Kì Dương Bá phủ.
Tần Hảo đi tìm thế tử phi và bá phu nhân.
"Mợ, việc hôn nhân của A Trăn.."
Thế tử phi thở dài, khuôn mặt rối rắm bất đắc dĩ: "Hoàng hậu nương nương đích thật đã phái người truyền đạt với ta, người cùng Hoàng Thượng cảm thấy A Trăn thật sự thích hợp trở thành Thái Tử phi. Trước đây ta luôn cảm thấy nữ nhi gia không thể đơn thuần, nhu nhược, phải có khí chất riêng, như vậy khi lấy chồng, nhà chồng không dám khi dễ. Nhưng A Trăn, tính tình lại quá mức hiếu thắng."
Bá phu nhân lắc đầu, nắm lấy Tần Hảo an ủi: "Con và Mạch ca nhi không cần lo lắng, chuyện này chúng ta sẽ xử lý tốt. Hiện giờ trong cung chỉ mới truyền lời, còn chưa có cử chỉ gì. Nếu chúng ta lỗ màng, truyền ra ngoài sẽ khiến người ta chê cười, nói Kì Dương Bá phủ chúng ta leo lên hoàng ân."
"Nhưng nếu như bây giờ không gì cả, chờ ý chỉ trong cung đến rồi, không phải là A Trăn không muốn gả cũng phải gả hay sao?" Trong lòng Tần Hảo lo lắng. Thế tử phi nói có lý, nữ nhi gia không thể một mực yếu đuối. Yếu đuối bất lực, người khác không nhất thiết sẽ thương tiếc ngươi, ngược lại còn có thể khi dễ ngươi dữ dội hơn.
Hai vị cô nương này của Kì Dương Bá phủ, Cố Trăn tính tình cương liệt, Cố Duyệt tính tình đơn thuần. Tính tình hai người bù đắp cho nhau một chút, thì đúng là ứng cử viên thích hợp nhất cho vị trí thái tử phi.
"Hảo tỷ nhi, Mạch ca nhi nghĩ như thế nào?"
Nghe vậy, Tần Hảo dịu dàng cười nói: "Ngoại tổ mẫu, ý của phu quân là A Trăn xuất thân từ Kì Dương Bá phủ, gia đình bình thường không dám khi dễ nàng. Nhưng nếu là gả vào hoàng gia, như vậy Kì Dương Bá phủ sẽ không thể lúc nào cũng thời khắc che chở cho muội ấy. Cho nên, trừ phi là tự ban thân Thái Tử điện hạ có ý này.. Phu quân còn nói, chàng xem A Trăn và A Duyệt là muội muội thân sinh, chàng nhất định phải để hai vị muội muội này sống thật tốt."
Kì Dương Bá phu nhân quay đầu lau nước mắt, hốc mắt vẫn cay cay.
Thế tử phi vui mừng gật đầu: "Mạch ca nhi có tâm. A Trăn, bản thân con cảm thấy thế nào?"
Cố Trăn cầm một cuộn chỉ và đang kéo, khi vừa mới nghe nói, cuộn chỉ gọn gàng đang cầm trong tay đã bị rối loạn, thật sự là một mớ hỗn độn.
Tần Hảo lắc đầu bật cười, bàn tay ấm áp đè lại tay nàng, tự tay cầm lấy cuộn chỉ, sắp xếp gọn gàng cẩn thận.
"Tổ mẫu, nương, con không có ý tưởng gì. Bá phủ dưỡng con nhiều như vậy năm, nếu thật sự cần con đi.."
"Nói bậy bạ gì đó!" Kì Dương Bá phu nhân không vui ngắt lời nàng: "Bá phủ chưa bao giờ cần nữ nhi gia các con đi làm vẻ vang. Nếu như con không muốn gả, trong hai ngày này để cha nương con tìm cho con một cửa hôn sự. Sau khi định ra hôn sự, thì đương nhiên không phải là người được chọn làm Thái Tử phi."
Một chiêu này.. Có chút quen thuộc.
Tần Hảo nghĩ thầm, đây cũng giống như khi đó vì không để công chúa đi hòa thân mà đính hôn với Cố Sầm.
Cố Trăn lắc đầu, Hoàng hậu nương nương truyền lời, làm thế nào nàng có thể có nhiều lựa chọn hơn?
"Vậy hôn sự của Sầm ca nhi và Công Chúa.." Thế tử phi mong đợi nhìn Kì Dương Bá phu nhân. Lúc trước là biện pháp khẩn cấp, hiện tại lại không cần thiết nữa.
"Hồ đồ!" Kì Dương Bá phu nhân lạnh mặt, anh mắt như dao rơi vào trên người thế tử phi: "Lúc trước là lúc trước, tình hình hiện tại ngươi còn không thấy rõ hay sao? Nếu Công Chúa thật sự không có ý tứ với Sầm ca nhi, mấy tháng Sầm ca nhi xuất chinh đó, vì sao nàng phải thường đến Bá phủ thăm chúng ta? Ngươi a ngươi, tuổi càng lớn, đầu óc lại càng thêm đơn giản."
Bị giáo huấn, thế tử phi không buồn không giận, khi nàng nói ra miệng đã cảm thấy không thích hợp, nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi.
Qua một lát, tiền viện phái người đến truyền lời: "Bá gia thỉnh phu nhân cùng thế tử phi yên tâm, chuyện này Bá gia bọn họ đã có biện pháp giải quyết."
Kì Dương Bá phu nhân và thế tử phi cùng nhau thả lỏng, cơ thể căng cứng cũng mềm ra. Kì Dương Bá phu nhân sai người dọn cơm trưa ở phòng khách, sau đó lại cho người đến tiền viện mời Kì Dương Bá gia bọn họ đến dùng cơm.
* * *
Việc hôn nhân của Cố Sầm tạm thời không thể động, nhưng hắn chưa chắc sẽ lập tức thành thân.
Diệp Mạch và Cố Sầm chính là muốn ra tay từ chỗ này.. Thái tử rất quan tâm thân muội muội này của hắn, cho nên tuyệt đối không thể mặc kệ tâm ý của nàng.
Có những lời nói từ trong miệng công chúa nói ra hoàn toàn khác với những gì từ miệng bọn họ nói ra.
Diệp Mạch tiện tay vén màn xe lên, nhìn đường cái người đến người đi: "Dừng xe! Trúc Cẩm, ngươi đuổi theo nam nhân mặc quần áo màu lam ở phía trước. Trúc Hoài, tìm một chỗ không người dừng xe ngựa lại."
Tần Hảo không hiểu nắm chặt tay áo: "Phu quân, làm sao vậy?"
"Nhìn thấy một người quen mặt." Diệp Mạch sờ sờ cái mũi, ấn Tần Hảo nằm xuống trong xe ngựa: "Trúc Cẩm không trở về nhanh như vậy, chúng ta chợp mắt một chút."
Bên ngoài xe ngựa, Trúc Hoài hừ lạnh!
Thiếu gia cùng Thiếu phu nhân ngủ trưa, một mình hắn phải canh giữ xe ngựa một tấc cũng không rời. Quan trọng là còn không có thể nhắm mắt nghỉ ngơi!
* * *
"Thiếu gia và Thiếu phu nhân đâu?" Trúc Cẩm đi ước chừng nửa canh giờ, hắn khi trở về nhìn thấy Trúc Hoài dựa xe ngựa ngủ gật.
Trúc Hoài giật mình một cái, đánh ngáp nói: "Ngươi đã trở lại. Thiếu gia cùng Thiếu phu nhân đang ngủ trưa, chúng ta trước mau đánh xe ngựa về Hầu phủ?"
"Không còn kịp rồi, ta có chuyện quan trọng cần bẩm báo Thiếu gia."
Trúc Cẩm vừa dứt lời, trong xe ngựa truyền đến giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Diệp Mạch: "Chung quanh không có người, nói!"
"Thiếu gia, người đó hẳn là Nhị hoàng tử."
Hơi thở của Diệp Mạch trầm xuống: "Có thể nhìn ra thân phận của người nọ không?"
"Trấn quốc tướng quân Tề Lỗi."
Diệp Mạch nhíu mày thật sâu, "Trước tiên trở về Hầu phủ."
Tần Hảo không hiểu nắm tay hắn: "Trấn quốc tướng quân Tề Lỗi?"
"Phải. Hắn xuất thân là dân thường, sau lưng không hề có thế lực chống đỡ. Có thể đi lên vị trí Trấn quốc tướng quân, là một nhân vật tài ba. Trước kia ta không cảm thấy có gì không thích hợp, hôm nay thấy bộ dáng bước chân vội vàng của hắn, rất giống một người."
Trong nháy mắt Tần Hảo thật tò mò.
Một đôi mắt dịu dàng ngấn nước, Diệp Mạch bị nhìn trìu mến như vậy, trong nháy mắt cơ thể liền nóng lên.
Bàn tay lành lạnh che lên đôi mắt Tần Hảo, sau đó nàng nghe được Diệp Mạch nhẹ giọng nói: "Hắn rất giống Nhị hoàng tử."
Bí mật.. Hoàng gia?
Đôi mắt dưới lòng bàn tay đột nhiên mở to, ông mi tinh xảo lướt qua lòng bàn tay của Diệp Mạch, cào cho trái tim Diệp Mạch cũng ngứa theo.
Tần Hảo nuốt nuốt nước miếng, nói: "Có lẽ.. chỉ là trùng hợp?"
"Có lẽ vậy." Tuy rằng Diệp Mạch nói như vậy, nhưng trong lòng cũng không nghĩ như vậy. Tề tướng quân đích thật là dựa vào năng lực của bản thân mà đi lên vị trí này, hắn là người thấy rõ tình thế.
Khi bình định Tấn quốc, hắn phi thường đúng dịp liền "Bệnh", bệnh không dậy nổi.
Hắn nhớ mang máng, thái tử từng nói vị Trấn quốc tướng quân này vẫn còn bệnh triền miên trên giường, còn chưa đủ sức có thể xuống giường tùy ý đi lại. Hôm nay, hắn lại bắt gặp Tề Lỗi bước đi như bay ở trên đường cái..
Trấn quốc tướng quân ở kinh thành, việc phòng thủ bên ngoài kinh thành đều do hắn bố trí. Hoàng Thượng đối với hắn rất tín nhiệm, bởi vì hắn luôn giữ khoảng cách với tất cả mọi người trong triều. Nhiều năm như vậy, vẫn chưa thấy Tề Lỗi tiếp cận với ai..
Lại không ngờ rằng, là có quan hệ với quý phi, Nhị hoàng tử..