Diệp Mạch nhìn thấy sắc trời bên ngoài, thầm nghĩ không tốt: "Buổi tối nói việc này sau."
Cố Sầm nhìn Diệp Mạch nhanh chóng bước đi, sờ sờ cái mũi. Chạy nhanh như vậy, giống như đi đầu thai vậy.
Trong viện im ắng, Diệp Mạch tránh né mọi người vào phòng, thấy Tần Hảo còn ngủ say thì nhẹ nhàng thở ra.
Giây kế tiếp, người trên giường ưm một tiếng. Hai chân Diệp Mạch mềm nhũn, lập tức ngã ngồi trên xe lăn.
"Phu quân, chàng đã về rồi. Trước khi ta ngủ dường như thấy một nam tử đang đứng, làm ta hoảng sợ."
Sắc mặt Diệp Mạch hơi trầm xuống: "Vậy nàng có nhìn rõ mặt của hắn không? Điều này xảy ra trong lúc nàng ngủ trưa mơ màng, có thể là nhìn lầm rồi. Viện này là nơi nương ta ở trước khi xuất giá, không được ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu cho phép thì không ai được vào."
Tần Hảo im lặng ngồi trên giường, cẩn thận suy nghĩ về bóng dáng mình mới nhìn thấy.
Thân hình người đó gầy gò lại mảnh khảnh, chỉ nhìn từ phía sau là một nam tử cao lớn tuấn tú.
Tại Kì Dương Bá phủ này, phù hợp yêu cầu này dường như chỉ có Cố Sầm và Diệp Mạch. Nhưng Cố Sầm là người biết lễ thủ lễ, chắc chắn không có khả năng tiến phòng của nàng và Diệp Mạch.
Nhưng nếu là Diệp Mạch..
Tần Hảo phủ định trong lòng, điều đó không thể nào. Nam tử kia đúng thật là đang đứng, tuyệt đối không thể là Diệp Mạch.
Cho nên, thật sự là mình đang nằm mơ sao?
Tần Hảo gõ nhẹ lên đầu mình hai cái, muốn nhớ lại tình hình lúc đó rõ ràng một chút. Nhưng cho dù nàng nghĩ như thế nào, cũng chỉ có thể nhớ được một bóng dáng mơ hồ.
Diệp Mạch trầm ngâm nhìn nàng, nói: "Lão Cố nói chân của ta có cơ hội hồi phục."
"Thật sao?" Tần Hảo kinh hỉ đến bên người Diệp Mạch ngồi xổm xuống, giúp hắn mát xa chân: "Lão Cố còn nói gì nữa? Ngày thường ta có thể làm gì giúp đỡ phu quân?"
Diệp Mạch yên lặng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã dời đi hứng thú của Tần Hảo.
Hắn cười kéo người lên, ngẩng đầu ôn nhu nhìn nàng lom lom: "Không cần, trong khoảng thời gian này chủ yếu vẫn là dưỡng thân thể, chờ một thời gian nữa ta giải quyết xong một số việc, sẽ nghe theo lời lão Cố."
Tần Hảo gật đầu như gà mổ thóc, chỉ cần chân Diệp Mạch có thể đứng lên được, bảo làm gì nàng đều nguyện ý!
Bữa tối vẫn ăn ở Kì Dương Bá phủ, dùng xong bữa tối, Diệp Mạch và Tần Hảo phải khởi hành quay về Lư Dương Hầu phủ, hơn nữa, Diệp Mạch còn mang theo một người.
"Đại ca Đại tẩu đã chịu trở về rồi sao?" Diệp Châu đặc biệt chờ ở cửa chỉ để chặn Diệp Mạch và Tần Hảo. Chuyện hôm nay làm cho Lư Dương Hầu phủ bị cả kinh thành chê cười! Vì sao bọn họ phải giúp giải quyết hậu quả, còn Diệp Mạch và Tần Hảo lại không bị ảnh hưởng gì?
Ánh mắt Diệp Mạch lạnh như băng dừng ở trên người Diệp Châu, làm cho nàng run rẩy cả người: "Chẳng lẽ Đại ca còn không biết là mình làm sai sao? Bây giờ là đang đe dọa để ta sợ sao?"
"Ngươi nên biết ta không bao giờ làm chuyện đe dọa hù dọa uy hiếp, nếu ta ra tay, tuyệt đối là phải thấy máu!" Diệp Mạch khẽ cong môi mỏng: "Nghe nói Lật Dương Bá Thế tử phi bị hủy dung, đuổi Trầm Thế tử ra khỏi phòng."
Diệp Châu run rẩy càng ngày càng dữ dội. Nàng đã nhìn thấy khuôn mặt của mợ. Vốn là khuôn mặt tuyệt đẹp, nhưng má phải lại đột ngột bị chủy thủ cắt hai nhác.
Vết thương nhìn thấy ghê người, không có loại thuốc trị thương nào có thể khôi phục lại khuôn mặt như trước.
Diệp Mạch hướng tới Tần Hảo gật đầu, nhẹ giọng nói: "Chúng ta trước tiên đến chính viện giải quyết chút chuyện, nếu nương tử cảm thấy mệt mỏi, có thể về Tùng Cảnh viện nghỉ ngơi trước."
"Ta đi cùng chàng." Diệp Mạch vừa dứt lời, Tần Hảo lập tức nói rõ: "Chỉ cần là chuyện chàng cho rằng ta có thể nghe, ta sẽ ở cùng chàng."
Trầm Quân Như và Diệp Huy chưa đi ngủ, hai người đang chờ Diệp Mạch hồi phủ. Bọn họ phái người đi tìm cả ngày nhưng không tìm được Diệp Mạch và Tần Hảo. Mà những người bị sai lén đi thăm dò Tùng Cảnh viện lại không chết cũng bị thương!
Bấy giờ Diệp Huy mới hoàn toàn nhận ra Diệp Mạch đã sớm không phải là người hắn có thể nắm trong tay, thậm chí hắn hoài nghi người động tay chân vào việc hôn nhân chính là Diệp Mạch!
"Nghịch tử! Ngươi còn biết trở về?"
Diệp Mạch vừa mới vào cửa, một chén trà nhỏ liền vỡ vụn bên chân.
Tần Hảo nhẹ giọng kinh hô, theo bản năng lui về phía sau một bước nhỏ, tránh đi mảnh vỡ bước vào cửa.
Diệp Mạch cười như không cười nhìn Diệp Huy: "Tuy rằng ta rất không muốn thừa nhận, nhưng ta còn mang họ Diệp, hôm nay ta đến là để tặng người cho phu nhân. Trúc Cẩm, mang người vào."
Trầm Quân Như nhìn thấy người bị mang vào, sắc mặt từng chút một nứt ra. Người mà bà ta tìm lâu nay lại nằm trong tay Diệp Mạch!
Nếu chuyện năm đó bị chọc ra, vậy thì bà ta liền xong đời..
"Cố thái y. Thái y năm đó an thai cho nương ta, phu nhân biết chứ?"
"Không biết." Trầm Quân Như không hề nghĩ ngợi trực tiếp phản bác: "Lúc tỷ tỷ lâm bồn, ta còn chưa vào phủ, ta khẳng định là không biết thái y an thai cho tỷ tỷ. Tuy rằng không biết, nhưng ta có nghe nói qua vị Cố thái y này. Không phải Cố thái y đã mất tích vào mười năm trước rồi sao? Mạch ca nhi, hôm nay ngươi tìm được Cố thái y, nên đưa hắn tiến cung, chứ không phải mang theo hắn đến Hầu phủ. Việc này nếu bị Hoàng Thượng biết được, nhất định sẽ cho rằng là ngươi giam lỏng Cố thái y, điều này sẽ bất lợi cho ngươi."
Chuyện đến lúc này, Trầm Quân Như vẫn tỏ vẻ là mọi thứ đều vì Diệp Mạch mà suy nghĩ. Diệp Huy cũng can thiệp vào những việc bà ta đã làm. Nếu không phải Diệp Huy dung túng, bà ta sao có thể dễ dàng mua chuộc được hạ nhân Hầu phủ? Cái chết của Cố Văn Ngọc là bà ta làm, nhưng Diệp Huy cũng đừng mong có thể chỉ lo thân mình!
"Phu nhân miệng lưỡi trơn tru, Cảnh Hồi bội phục, chẳng qua là Cố thái y đã nói với ta nguyên nhân thực sự vì sao năm đó nương ta bệnh chết. Cố thái y, đem những lời ban ngày ngươi nói với ta đều lặp lại lần nữa đi!"
"Ta nói ra sự thật năm đó, ngươi liền thả cha ta chứ?"
Diệp Mạch nhướng mày, gật đầu: "Tất nhiên." Hắn vốn không hề trói buộc lão Cố, lão Cố vẫn luôn tự do đi lại.
Ngay cả việc mang lão Cố đến uy hiếp Cố thái y, cũng là lão Cố ra chủ ý. Bản tính lão Cố cao thượng, lại hoàn toàn khác với Cố thái y!
Cố thái y biết việc làm mình năm đó khó thoát cái chết, nhưng người nhà là vướng bận duy nhất của hắn.
Diệp Mạch nắm nhược điểm của hắn, hắn chỉ có thể đem chuyện này nói ra từng điều một, để không liên lụy người nhà.
"Năm đó, chính là ngươi! An Như Huyện chủ của Lật Dương Bá phủ, lợi dụng thời điểm ta an thai cho Cố phu nhân, đã sử dụng mỹ nhân kế đối với ta. Làm hại ta uống rượu say, kê sai một loại dược liệu, làm cho Cố phu nhân sau khi sinh ra đứa nhỏ thì thân thể dần dần suy nhược, chỉ một năm thì buông tay nhân gian!"
"Oan uổng! Ngươi không được ngậm máu phun người[1]!" Trầm Quân Như hoảng sợ trừng mắt Cố thái y: "Ngay cả ngươi là ai ta cũng không biết, làm sao có thể sẽ dùng mỹ nhân kế? Năm đó ta cùng Hầu gia lưỡng tình tương duyệt, ta muốn cái gì, Hầu gia sẽ cho ta cái đó. Còn ngươi, chỉ là một thái y nho nhỏ, ta cần gì phải có quan hệ với ngươi để bỗng dưng bị người ta bàn tán?"
[1] 血口喷人: Ngậm máu phun người (dùng thủ đoạn thâm độc, ngấm ngầm hại người)
Ngay sau đó, chỉ thấy Trầm Quân Như khóc lóc thê thảm ngã vào bên người Diệp Huy: "Hầu gia, ta đây cả đời trong sạch, đến tuổi này còn bị người ta tự dưng hắt nước bẩn. Mạch ca nhi thật là lòng dạ hiểm độc mà, cho dù hắn cho rằng ta hại chết tỷ tỷ, cứ lấy mạng của ta là được rồi, cần gì phải nghĩ mọi cách tìm một người đến nói xấu ta như vậy? Mạch ca nhi, ngươi cho rằng ta có liên quan đến cái chết của nương ngươi đúng không? Có phải chỉ khi ta chết đi, lòng ngươi mới được thanh thản hay không?"
Diệp Mạch và Tần Hảo lẳng lặng nhìn bà ta than thở khóc lóc, hai người cực kỳ ăn ý không lên tiếng.
Trầm Quân Như cắn môi tứa máu: "Mạch ca nhi! Hiện giờ ngươi cũng là người đã thành thân. Nếu có người đem loại nước bẩn này hắt lên người tức phụ (
vợ ) ngươi, ngươi sẽ làm gì? Ngươi đây là muốn hủy hoại bình yên của cả nhà trên dưới, ngươi đây rõ ràng là nhằm vào ta. Hầu gia, mấy năm nay ta đối với Mạch ca nhi tận tâm hết sức, chưa từng bạc đãi. Cũng không ngờ lại dưỡng ra một con bạch nhãn lang[2], đem những chuyện dơ bẩn không chịu nổi này hắt hết lên người ta."
[2] (白眼狼) bạch nhãn lang - hình dung người vô tình vô nghĩa, tâm địa hung ác, vong ân phụ nghĩa.
"Lời này của phu nhân sai rồi. Nếu chưa từng làm gì, thì nước bẩn ở đâu ra?" Tần Hảo giúp Trầm Quân Như đứng vững, an ủi bà ta: "Phu quân mang theo Cố thái y đến, chính là muốn ở trước mặt người đối chất, nói rõ ràng chuyện này. Chuyện hôm nay, rõ ràng là phu quân suy nghĩ cho phu nhân người, cho nên lựa chọn đóng cửa lại để nói rõ ràng. Nếu như việc này bị phát tán ra bên ngoài trước, nó mới thật sự trở thành nước bẩn của Lư Dương Hầu phủ."
Trầm Quân Như càng ngày càng bất an trong lòng, lời nói ôn nhu của tiểu nương tử Tần Hảo này chính là dao nhỏ, một nhác lại một nhác cứa vào máu thịt bà ta, muốn cứa sạch sự đau lòng của Diệp Huy dành cho bà ta!
Ban đầu bà ta còn có Lật Dương Bá phủ làm chỗ dựa vững chắc, nhưng hiện giờ Lật Dương Bá phủ ốc còn không mang nổi mình ốc[3], hoàn toàn không có khả năng ra mặt vì bà ta.
[3] (自顾不暇): TỰ CỐ BẤT HÀ ốc còn không mang nổi mình ốc; thân mình lo chưa xong
"Hơn nữa, chuyện này theo như lời kể của Cố thái y cũng không hẳn là không có căn cứ. Những lời ta sắp nói có thể là không dễ nghe, còn xin phu nhân không lấy làm phiền lòng. Hầu gia cùng phu nhân lưỡng tình tương duyệt, nhưng năm đó Hầu gia đã cưới bà bà (
mẹ chồng ) làm chính thê, còn sinh ra đích trưởng tử là phu quân ta. Nếu như bà bà không xảy ra chuyện, vậy thì vị trí Hầu phu nhân làm sao có thể là của phu nhân người đây? Cho dù là người muốn nhập phủ, thì cũng vẫn là một thiếp thất (
vợ bé ). Dù tốt đến đâu cũng chỉ là một bình thê. Nếu Cố thái y có thể đến phủ ta nói những lời này, vậy thì nhất định là phải nắm chắc, Cố thái y nên nhanh chóng đưa ra chứng cứ của ngươi đi."
Tần Hảo nói xong, ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người Cố thái y.
Trầm Quân Như mím môi, chăm chú nhìn mọi hành động của Cố thái y. Đã quá lâu rồi, bà ta đã không nhớ rõ tình tiết năm đó, càng không nhớ rõ liệu mình có vật riêng tư gì ở trên tay hắn hay không.
Cố thái y lúng túng: "Chuyện năm đó, ta vốn không nghĩ nhiều. Cho đến khi Cố phu nhân mất, ta mới cảm thấy việc này có thể là một cái bẫy. Thời điểm An Như Huyện chủ và ta gặp riêng rât cẩn thận, không giữ lại vật chứng hữu ích nào. Sau đó, nàng nói mình không muốn gả cho Lư Dương Hầu, nhưng Lật Dương Bá buộc nàng trở thành vợ kế của Lư Dương Hầu, nàng chỉ có thể lựa chọn rời xa ta. Khi nàng rời xa ta có để lại cho ta một thứ."
Thứ này là vật tùy thân Cố thái y vẫn mang theo, chỉ sợ đến lúc sự tình bại lộ có thể dùng làm bằng chứng cho mình.
Đó là cung thao[4], đầu tiên là ngọc bội, kế tiếp là một cái đồng tâm kết, cuối cùng là tua cờ màu lam nhạt.
[4] (宫绦) cung thao: Một dạng đồ trang trí đeo ở lưng.
Trầm Quân Như cả giận nói: "Cung thao này trên phố đều có thể tìm được, ngươi dựa vào cái gì nói là của ta? Hầu gia, năm đó chuyện của tỷ tỷ là ngoài ý muốn a. Cho dù là không có việc ngoài ý muốn này, chúng ta cũng đã nói rồi, ta nguyện ý vào Hầu phủ làm cho thiếp chàng."
Diệp Huy rất bình tĩnh, bình tĩnh nhìn Cố thái y, bình tĩnh nhìn cung thao kia, đến cuối cùng ánh mắt dời đến trên người Trầm Quân Như cũng rất bình tĩnh: "Bản Hầu nhớ rõ, đây là màu sắc mà ngươi thích nhất."