• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Gặp được người không?" Trong thuyền hoa của Đường Lạc, một nam tử thưởng thức chén rượu trong tay, lười biếng hỏi.



"Đường Lạc vô năng, không gặp được Diệp công tử."



Nhị hoàng tử không vui: "Quả là vô năng, vậy có thấy cái gì không bình thường không?"



Nếu Diệp Mạch thật là người hai chân tàn phế lại vô năng, phụ hoàng và thái tử không có khả năng sẽ biệt đãi (
phân biệt đối xử ) hắn, nhất là thái tử!



"Diệp công tử hai chân tàn phế, cũng không có gì không ổn."



Nhị hoàng tử không kiên nhẫn cau mày: "Chuyện hắn tàn phế không cần ngươi tới nói cho bổn hoàng tử! Bổn hoàng tử ở kinh thành bao nhiêu năm nay, có thể không biết hắn tàn phế? Đường Lạc, bổn hoàng tử bảo hộ ngươi chu toàn, ngươi cũng phải hồi báo tương ứng. Diệp Mạch là cái xương khó gặm, ngươi nghĩ cách lấy được tin tức của hắn đi."



"Đường Lạc tuân mệnh."



Nhị hoàng tử châm biếm. Đường Lạc, lòng dạ của nữ nhân này rất lớn, hắn nguyện ý dùng nàng là bởi vì dã tâm của người này chứ không phải vì thân thế địa vị, nàng bất quá là muốn báo thù cho người thân trong nhà đã chết.



"Chờ ngươi làm thỏa đáng chuyện này, bổn hoàng tử sẽ đưa ngươi đi Hàng Châu. Hơn nữa, bổn hoàng tử sẽ giúp ngươi báo thù."



* * *



Trong phòng chỉ còn lại hai người Diệp Mạch và Tần Hảo, Diệp Mạch chậm rãi ngẩng đầu: "Nương tử, lại đây giúp ta tắm rửa?"



"Phu quân không phải chân đã khỏe rồi sao? Chẳng lẽ chân khỏe rồi, tay lại không khỏe?"



Nghe vậy, Diệp Mạch buông cánh tay, cười mỉa: "Lúc trước không phải nương tử nguyện ý giúp vi phu tắm rửa sao? Vi phu đã biết sai rồi, nương tử hãy đại nhân có đại lượng, tha vi phu lần này đi?"



Tần Hảo: "..."



Ha ha! Đã nói nàng là tiểu hồ ly, sao có thể dễ dàng buông tha? Trước kia vì cảm thấy Diệp Mạch đi đứng không tiện, cho nên mới muốn giúp đỡ hắn. Hiện giờ biết hai chân lành lặn, nàng còn đi giúp? Đối mặt Diệp Mạch không có cố kỵ, nàng không khác dê vào miệng cọp.



Chờ nàng tắm rửa xong đi ra, Diệp Mạch ngồi dựa vào giường đọc sách, mà trên người hắn mặc chính là áo trong Tần Hảo mới làm hai ngày trước.



Không thể không nói, Diệp Mạch có một khuôn mặt quyến rũ, nhất là dáng vẻ lười biếng lúc này.



"Ba ngày sau trong cung thiết yến, nàng theo ta cùng đi." Nghe thấy tiếng động, Diệp Mạch buông sách mỉm cười nói.



"Là muốn tiếp đãi sứ thần Tấn quốc sao? Vậy chuyện hòa thân có phải sẽ có kết quả hay không?"



Diệp Mạch vỗ vị trí bên người, nhướng mày: "Trước nằm xuống."



Tần Hảo chợt tăng cảnh giác, đi đến trước ngăn tủ lấy ra một bộ chăn mới: "Từ hôm nay trở đi, ta và chàng mỗi người một cái chăn!"



"Nương tử xác định? Ta còn nghĩ trải qua nhiều lần như vậy, nương tử hẳn là rõ ràng chăn không ngăn được ta. Ta dám cam đoan với nàng, sáng mai nàng tuyệt đối là tỉnh lại trong ổ chăn của vi phu."



Tần Hảo khóc không ra nước mắt, quả nhiên là nam nhân không biết xấu hổ, ngay cả lời này cũng nói ra quang minh chính đại như vậy.



Thừa dịp trong phòng chỉ có hai người, Diệp Mạch từ sớm đã không hề che giấu, trực tiếp đứng dậy đoạt lấy chăn trong tay Tần Hảo ném xuống đất.



Tần Hảo còn chưa phản ứng, chỉ cảm thấy bả vai nặng trĩu, cả người đã bị đè ở trên giường.



Mà Diệp Mạch.. đang nhìn nàng cười dịu dàng.



Trong tư thế ngượng ngùng này, Tần Hảo rùng mình tránh né ánh mắt hắn, cắn chặt đôi môi hồng nhuận: "Phu quân, chàng chớ quên lời của lão Cố nói."



Sắc mặt Diệp Mạch đen như mực, chưa hết giận cắn một ngụm trên người nữ tử mềm mại: "Sớm muộn, sớm muộn thôi."



Chưa nói sớm hay muộn cái gì, nhưng Tần Hảo cũng hiểu được ý tú còn chưa nói xong kia.



Diệp Mạch xoay người nằm xuống, vươn tay đem người chế ngự ở trong lòng ngực mình: "Đừng nghĩ gì cả, nàng cũng đừng động, cứ như vậy ngủ!"



Nửa đêm, bên ngoài mưa như trút nước, thỉnh thoảng có tiếng sấm sét.



Sấm sét đánh xuống, chiếu sáng cả phòng. Cùng lúc đó, cũng chiếu sáng thân hình khách không mời mà đến.



Diệp Mạch mặt mày tối sầm, ánh đao sáng lóa đột nhiên rơi xuống trong phản chiếu của sấm sét.



Tiếng sấm cùng tiếng mưa rơi càng ngày càng dày đặc, Tần Hảo bất an trở mình, ưm một tiếng, mở to mắt mê mang nhìn Diệp Mạch: "Phu quân? Dường như cửa sổ mở ra, ta đi đóng cửa sổ."



"Đừng nhúc nhích." Diệp Mạch đè nàng lại, vươn tay nhẹ nhàng che lại: "Nàng an tâm ngủ đi."



Trong viện truyền đến tiếng đánh nhau, kỳ dị chính là ngoài tiếng binh khí va chạm, những âm thanh khác đều bị tiếng mưa rơi lấn át.



Tần Hảo dựa vào Diệp Mạch, càng dựa vào càng chặt, chỉ cần gần thêm một phần, nàng liền cảm thấy an toàn hơn một phần.



Không biết khi nào, tiếng đánh nhau bên ngoài dừng lại, Tần Hảo hơi hơi ngửa đầu: "Phu quân?"



Diệp Mạch lướt qua nàng đứng dậy, cầm chiếc áo trên kệ mặc vào: "Nàng tiếp tục ngủ, nếu ngủ không được, bảo nha hoàn tiến vào cùng nàng."



Tần Hảo nhẹ nhàng kéo ống tay áo của hắn: "Ta muốn đi theo nhìn xem, có thể chứ?"



Diệp Mạch liếc nàng, bật cười: "Thay quần áo, đi theo ta."



Vừa ra khỏi phòng, Tần Hảo liền ngửi thấy một mùi máu tươi dày đặc. Trúc Cẩm và Trúc Hoài ở trong sân chờ, ngoại trừ những người đã ngã xuống, còn có một người bị tháo khớp cằm.



"Thiếu gia, chỉ để lại một người sống."



Diệp Mạch hí mắt: "Trúc Cẩm dẫn hắn xuống địa lao, Trúc Hoài xử lý nơi này."



Tần Hảo là lần đầu tiên biết Tùng Cảnh viện còn có địa lao, lần trước bọn họ đến Kì Dương Bá phủ đích thật là thông qua mật đạo để ra Hầu phủ, nhưng địa lao này cùng mật đạo cũng không ở một chỗ.



Địa lao không giống như đại lao hình bộ, nó nhiều lắm chỉ là cái phòng nhỏ, bất quá hình cụ nên có dường như cũng không ít.



Diệp Mạch cầm một cái áp lửa nóng đỏ quay lại: "Ai phái ngươi đến đây?"



Trúc Cẩm nối lại khớp cằm cho hắn, thích khách hít một hơi khí lạnh: "Không có ai."



"Nhị hoàng tử?" Diệp Mạch cười lạnh.



"Không biết."



Diệp Mạch cười khẽ, sát ý trong mắt rõ ràng: "Nếu ngươi muốn chết, lúc nãy khi vừa nối khớp cằm đã cắn lưỡi tự sát. Nếu còn muốn sống đi ra ngoài, hãy đem chuyện ngươi biết nói rõ ràng. Hôm nay tâm tình ta tốt, có lẽ sẽ bỏ qua ngươi."



Thích khách cười lạnh, động đến thương tích trên người, "Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi? Đại thiếu gia Lư Dương Hầu phủ không hề giống trong lời đồn."



"Chỉ vì ta khác với lời đồn, ngươi vẫn không thể tin tưởng ta? Nếu ta muốn ngươi chết, vừa rồi sẽ không lưu ngươi sống." Diệp Mạch chống đầu nghiêng về một bên, ngữ điệu chậm rãi: "Hoặc là, nói cho ta biết quan hệ giữa ngươi và Đường Lạc."



"Ta không biết Đường Lạc nào cả."



Diệp Mạch nghiền ngẫm cười nói: "Không nên a, Đường Lạc hiện giờ danh tiếng cũng không nhỏ. Vừa tới kinh thành đã trở thành hoa khôi nương tử, ngươi thậm chí còn chưa nghe nói qua?"



Thích khách ngoài cười nhưng trong không cười giễu cợt: "Những ám vệ dưới trướng Diệp công tử sẽ quan tâm những chuyện bên ngoài sao?"



"Vậy ngươi cũng thật không phải người đủ tư cách làm ám vệ." Diệp Mạch thở dài lắc đầu, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay Tần Hảo.



Nhưng Tần Hảo lại nhìn thấy lửa giận trên mặt hắn.



Ngay tức thì, cái áp lửa trong tay Diệp Mạch bay ra, vô tư áp lên trên mặt thích khách.



"..."



Thích khách đau đớn kêu lên, cường chống nói: "Diệp Mạch! Ngươi có bản lĩnh giết lão tử, nếu lão tử cầu xin sẽ không là hảo hán!"



"Đừng nóng nảy, chờ đến khi ngươi muốn chết cũng không thể chết, ngươi sẽ nói cho ta biết sự thật."



Trúc Cẩm thắp rất nhiều nến, chiếu sáng cả phòng giam sáng như ban ngày: "Ta và Trúc Hoài sẽ nhìn chằm chằm ngươi cả ngày lẫn đêm."



"Nhìn chằm chằm ta làm cái gì? Các ngươi muốn làm cái gì?"



"Nến ở đây tàn liền đổi nến mới, Trúc Cẩm Trúc Hoài thay phiên nhìn chằm chằm ngươi, tuyệt đối sẽ không cho ngươi cơ hội chợp mắt. Ngươi rất may mắn đụng phải thời điểm ta thật kiên nhẫn. Nếu ngươi có thể chịu được ba ngày ba đêm không ngủ, ta sẽ tha cho ngươi."



Ba ngày ba đêm, không ngủ?



Thời điểm bọn họ huấn luyện cũng thường xuyên luyện tập đảo lộn ngày đêm, nhưng chưa bao giờ liên tục mấy ngày không chợp mắt.



Thích khách nghiến răng, hắn muốn đấu một phen, đến khi thật sự không thể chống đỡ lại cầu xin cũng không muộn.



Tần Hảo đẩy Diệp Mạch ra khỏi địa lao, sắc trời bên ngoài còn tối mịt, nhưng mưa to đã tạnh, chỉ có tiếng sấm thỉnh thoảng vang lên.



"Nếu nắn chịu được, phu quân thật sự sẽ thả hắn sao?"



"Ba ngày ba đêm không chợp mắt, không phải người bình thường có thể làm được. Tâm lý phòng ngự của những người này không thấp, nếu không thể phá hủy phòng ngự này, muốn bọn họ nói thật là rất khó.



" Phu quân cảm thấy là ai phái bọn họ đến đây? "Tần Hảo không để cho hai nha hoàn tiến vào hầu hạ, sau khi vào phòng liền lập tức đóng cửa lại.



" Nhị hoàng tử, hoặc là Đường Lạc. Cũng hoặc là, Đường Lạc vốn chính là người của Nhị hoàng tử. "



" Vậy phu quân thật sự sẽ thả hắn sao? Tuy rằng không quá có thể làm được, nhưng vạn nhất hắn lại làm được thì sao? "Bị ầm ĩ một trận như vậy, cơn buồn ngủ của Tần Hảo mất hơn phân nửa. Nàng thấy thần sắc Diệp Mạch cũng không buồn ngủ, liền dứt khoát quấn quít lấy hắn nói chuyện này.



Diệp Mạch cười như không cười nhìn chằm chằm hình dáng đáng yêu trước mặt," Phu quân của nàng khi nào thì dễ nói chuyện như vậy? Ta cũng không phải là quân tử đích thực hết lòng tuân thủ lời hứa, ta là kẻ tiểu nhân đích thực nói chuyện không giữ lời. "



Tần Hảo trầm mặc, làm sao sẽ có người nói bản thân mình là tiểu nhân.



Nhưng nàng cảm thấy Diệp Mạch đối với những người khác, phong cách làm việc đích thật là như vậy.



Cắt từng đao một tốt hơn so với một lần là giết chết!



Sau hừng đông, Diệp Mạch đến địa lao. Tần Hảo ở lại trong viện tiếp đón Diệp Châu và Diệp Trăn.



Trong ba tháng qua, Diệp Châu ngoan ngoãn ở Lệ Cảnh viện học tập các thứ, ngược lại Diệp Trăn sau giờ học sẽ đến Tùng Cảnh viện tìm nàng trò chuyện, có đôi khi mang đến một ít cháo do chính mình nấu, hoặc là mua mấy hộp điểm tâm mang đến.



Hôm nay cũng như thế.



Tần Hảo uống cháo, nghe giọng nói thân thiết của Diệp Trăn ở bên tai, mỉm cười:" Trăn tỷ nhi, hôm nay sáng sớm muội lại đây là có chuyện gì? Muội xem muội ngồi ở đây cũng lâu rồi, có việc muốn nói thì nói thẳng đi. "



" Đại tẩu nói gì vậy? Muội chỉ là cảm thấy Đại tẩu không quen thuộc kinh thành, người thqqn thiết đều ở nhà mẹ đẻ, cho nên mới đến nói chuyện cùng tẩu. Hôm nay muội làm cháo cá, Đại tẩu cảm thấy hương vị thế nào? Đại ca đâu? Sớm như vậy Đại ca đã ra cửa sao? Muội đã dậy nấu cháo này một canh giờ trước, sẽ tốt đối với thân mình Đại ca. "



" Đại ca muội có việc."Tần Hảo thản nhiên nói, sau đó liền hết sức chuyên chú uống cháo.



Không thể không nói, cháo cá nấu nhừ hương vị đúng thật là ngon. Bản thân cháo cũng đã thực mềm nhuyễn, phiến cá (
cá phi lê ) này không có xương, bên ngoài được phủ một tầng bột ngô nên khi ăn sẽ càng thêm mềm mịn.



Hai tay Diệp Trăn ôm chặt đầu gối. Vì tương lai của chính mình, nàng có thể khiêm tốn đi lấy lòng Tần Hảo!



Chỉ cần nàng có thể tìm được cơ hội tiến cung, nàng nhất định sẽ bắt lấy cơ hội này, nghĩ mọi cách để trở thành người bề trên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK