"Thiếu phu nhân, vị này chính là lão Cố. Đây là đại phu mà Kì Dương Bá phủ tìm cho Thiếu gia, mấy năm nay sức khỏe của Thiếu gia vẫn là do lão Cố điều trị."
Tần Hảo im lặng đứng bên giường, nhìn lão Cố chẩn bệnh cho Diệp Mạch. Đại phu do Kì Dương Bá phủ tìm cho Diệp Mạch, mấy năm nay cũng đều là ông ấy chữa trị. Cho nên, kỳ thật Diệp Mạch và Kì Dương Bá phủ vẫn ngầm liên hệ với nhau.
Lão Cố vuốt chòm râu tiếp tục xem mạch, sau một lúc lâu, tức giận nói: "Muốn giả bộ bất tỉnh cũng nên nói một tiếng! Phun máu khắp người, cũng không cảm thấy khó chịu."
Tần Hảo kinh ngạc mở to hai mắt: "Lão Cố, phu quân thật sự là hộc máu hôn mê. Người xem sắc mặt chàng tái nhợt thành cái dạng này, hẳn là không phải giả vờ đâu?"
"Tiểu nha đầu, ta là đại phu, thân mình tiểu tử này vẫn luôn do ta chăm sóc. Ta nói hắn là giả bộ bất tỉnh, thì đúng là như thế. Bất quá, tin Trầm Văn Thụy của Lật Dương Bá phủ chết được truyền vào trong cung, ta châm cho hắn một mũi để khiến hắn ngất xỉu thôi."
Diệp Mạch mở to mắt "Hừ", đau đầu nhìn lão Cố: "Hộc máu là thật."
Ngân châm trên tay lão Cố không chút do dự châm vào cổ tay Diệp Mạch, trước ngực, các chỗ khác trên đầu, một lát sau, Diệp Mạch trông giống như con nhím, trên người có thêm không ít ngân châm.
Tần Hảo giúp đỡ đưa khăn nhúng nước ấm qua: "Lão Cố, thân mình phu quân có thể có khá hơn không?"
"Tiểu tử này từ nhỏ trúng phải hàn độc, vào đông trời lạnh, thỉnh thoảng phát bệnh là chuyện rất bình thường. Hơn nữa, ta đã sớm căn dặn tâm tình nhất định phải bình tĩnh, không thể tức giận! Nhìn ngươi trong người khí huyết tán loạn, nhất định là không chịu nghe lời. Làm đại phu, có một bệnh nhân không nghe lời như vậy, rất đau đầu. Nếu không nể mặt lão tiểu tử Kì Dương Bá, ta mới không thèm để ý bệnh nhân không nghe lời là ngươi đây."
Diệp Mạch không nói gì chỉ nhìn lão cố nói xấu hắn, quay đầu nói với Tần Hảo: "Trong viện còn có người ngoài, nàng đi trước ngăn cản lại."
Tần Hảo phản ứng lại, biết đó là nói Vương Như Diên.
May mắn Diệp Mạch nhắc nhở sớm, khi nàng ra khỏi phòng, đúng lúc gặp Vương Như Diên khập khiễng đi tới.
"Biểu tẩu, ta nghe nói biểu ca ói ra máu, hiện tại như thế nào? Biểu ca có khỏe không?"
Tần Hảo chắn ở phòng cửa, dịu dàng cười nói: "Đa tạ biểu cô nương quan tâm, phu quân hết thảy đều tốt. Chỉ là ngồi lâu trong sân bị gió lạnh thổi nên mới bị như vậy. Lần sau nếu biểu cô nương muốn nhảy múa cho phu quân xem, vẫn nên chờ thời tiết ấm áp lại múa."
Vương Như Diên ủy khuất nhìn Tần Hảo, lắp bắp nói: "Biểu tẩu đang trách ta sao? Là biểu ca nói muốn xem ta múa, cho nên ta mới.."
"Biểu cô nương về trước đi. Ở đây đang nhiều việc, tạm thời ta không có thời gian tiếp ngươi."
"Ta không cần biểu tẩu tiếp đón, chúng ta đều là người một nhà. Đúng rồi biểu tẩu, vì sao lần này không dùng đại phu trong phủ? Ta thấy người đến hình như là được mời từ bên ngoài."
Tần Hảo im lặng đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn hồ nước nhỏ vừa mới tu sửa cách đó không xa: "Lời này, ngươi nên đến chính viện hỏi phu nhân. Trầm Văn Thụy của Lật Dương Bá phủ gặp chuyện không may, phu nhân bảo đại phu trong phủ đến Lật Dương Bá phủ. Ta không rõ lắm về phép tắc ở kinh thành này, chẳng lẽ Lật Dương Bá phủ không có đại phu sao? Vì sao nhất định phải cần đại phu của Hầu phủ đến? Hơn nữa, người đã mất, nhưng vì sao đại phu này vẫn chưa trở về? Biểu muội ở bên người phu nhân nhiều như vậy năm, ngươi đi hỏi bà ấy, tất nhiên sẽ thích hợp hơn ta."
Vương Như Diên cắn môi, nhìn Tần Hảo đi về hướng hồ nước nhỏ.
Mấy con cá nhỏ mới mua đang thản nhiên bơi qua bơi lại trong hồ nước nhỏ, thỉnh thoảng đụng đầu. Trúc Hoài là một tiểu quỷ lanh lợi, cảm thấy chỉ có cá không khỏi có vẻ đơn điệu, cho nên còn bỏ thêm một ít bèo nhỏ vào.
Nước trong hồ là dẫn từ hồ nước của Hầu phủ đến, không cần lo lắng về chất lượng nước bị suy giảm.
Bên bờ hồ là một gốc hồng mai mới từ mai lâm chuyển vào. Gió lạnh thổi qua, đóa hoa màu đỏ bay xuống rơi trên mặt nước, trông rất đẹp mắt.
Vương Như Diên cứ như vậy nhìn Tần Hảo, nhìn một lát mới xoay người trở về phòng mình. Đi đến trước cửa phòng thì bị trượt chân, cả người đều ngã xuống mặt đất.
Ngón tay Tần Hảo đang vẩy trên mặt nước hơi dừng lại, nhìn thấy nàng chật vật đứng dậy từ trên mặt đất: "Trúc Hoài, ngươi đến chính viện báo cho phu nhân chuyện phu quân ngất xỉu, nói là bởi vì do ngày đó Lật Dương Bá đến cửa tính sổ, ra tay với phu quân, làm thân mình phu quân tổn thương."
Trúc Hoài vuốt cái mũi đi đến chính viện, Thiếu phu nhân đây là đang trợn mắt nói dối sao? Ngày đó rõ ràng là Lật Dương Bá còn xui xẻo hơn.
Trầm Quân Như run rẩy hai tay, rõ ràng trong lòng hận không thể đem Trúc Hoài đuổi ra ngoài, trên mặt còn phải duy trì thái độ cơ bản nhất: "Thân mình Mạch ca nhi như thế nào? Đại phu là do ta phái đến Lật Dương Bá phủ. Lật Dương Bá phủ có tang lễ, khó tránh khỏi sẽ có người thương tâm quá độ gặp chuyện không may."
"Hồi bẩm phu nhân, đại phu hiện giờ là tìm từ bên ngoài vào, y thuật khó mà nói. Còn nữa, thân mình thiếu gia vẫn luôn do đại phu trong phủ chữa trị. Thiếu phu nhân bảo tiểu nhân hỏi người một câu, Lật Dương Bá phủ không thể nào không có đại phu trong phủ, vì sao khi thân mình thiếu gia rõ ràng không ổn, còn cho đại phu trong phủ đến Lật Dương Bá phủ?"
Sắc mặt Trầm Quân Như xanh trắng xen lẫn: "Thê tử Mạch ca nhi đây là đang trách ta? Trúc Hoài, ngươi bảo nàng tự mình đến gặp ta. Mạch ca nhi hôn mê trên giường, nàng không ở đó đúng không?"
Ở trước mặt mọi người bà ta phải giữ gìn thanh danh hiền lương thục đức, nhưng không có nghĩa một nữ tử xuất thân tiểu môn hộ cũng có thể dẫm lên đầu bà ta!
Trúc Hoài không chút sợ hãi, cười hì hì nói: "Chỉ sợ Thiếu phu nhân tạm thời không đi được. Theo như ý tứ của Thiếu phu nhân, lần này thiếu gia hôn mê có liên quan đến Lật Dương Bá phủ, tuy rằng nàng tính tình nhu nhược, nhưng nếu có người thừa dịp Thiếu gia hôn mê mà đi cáo ngự trạng, vậy thì Thiếu phu nhân cũng không sợ. Nàng không có cách tiến cung cáo trạng, nhưng không có nghĩa là Kì Dương Bá phủ không thể."
Mi tâm Trầm Quân Như nhảy dựng, siết chặt nắm tay trong tay áo: "Người của Kì Dương Bá phủ đến sao?"
Trúc Hoài không lại tiết lộ bất cứ điều gì, hướng tới Trầm Quân Như hành lễ thật sâu, xoay người rời chính viện.
"Phanh!" Trầm Quân Như đập thật mạnh vào trên bàn: "Đan Quế! Diệp Mạch không thể để lại nữa, thừa dịp hiện tại hắn hôn mê, trực tiếp giết chết hắn, xong hết mọi chuyện!"
"Phu nhân.." Đan Quế đè thấp giọng: "Người muốn làm như thế nào?"
"Diệp Mạch hôn mê, chuyện trong Tùng Cảnh viện đều do Tần Hảo làm chủ. Ngươi mang thuốc lúc trước chuẩn bị giao cho Vương Như Diên, bảo nàng tìm cơ hội bỏ vào thức ăn của Diệp Mạch và Tần Hảo. Chỉ cần Diệp Mạch chết thì khi Hầu gia đi thỉnh phong cho Cung ca nhi làm Thế tử, Hoàng Thượng mới sẽ không bác bỏ! Hơn nữa hiện tại hắn mới vừa ói ra máu hôn mê, nếu trực tiếp ốm chết thì không ai nghi ngờ."
Vị trí Thế tử Lư Dương Hầu phủ chậm chạp chưa định ra, theo Trầm Quân Như thấy chính là bởi vì Diệp Mạch còn sống. Lúc trước bà ta bận tâm đến Công chúa, cho nên không có kiên quyết giết chết Diệp Mạch. Diệp Mạch không chỉ phế đi Thụy ca nhi, còn dám uy hiếp bà ta, uy hiếp Lật Dương Bá phủ!
Thuốc này là lúc trước Lật Dương Bá đưa cho, chỉ cần một chút ít là có thể đưa người vào chỗ chết. Hơn nữa quan trọng nhất là sau khi ăn thuốc này vào cũng không có triệu chứng bị độc chết, giống như là đang ngủ mà chết hơn.
Về phần Tần Hảo, đến lúc đó sẽ nói là tự tử mà chết.
Đêm đó lợi dụng trời tối, Đan Quế đến Tùng Cảnh viện.
Vương Như Diên đã sớm chờ ở cửa, "Cô mẫu có gì phân phó sao?"
Đan Quế lấy ra một gói giấy nhỏ giao cho Vương Như Diên: "Ngươi tìm cơ hội bỏ thuốc này vào thức ăn của Đại thiếu gia và Thiếu phu nhân."
Vương Như Diên kinh ngạc nhìn Đan Quế: "Cô mẫu muốn làm cái gì? Chẳng lẽ là muốn rat ay với biểu ca và Tần Hảo? Tần Hảo chết thì được, nhưng biểu ca sao có thể xảy ra chuyện?"
Đan Quế cau mày, nhìn Vương Như Diên nói: "Biểu cô nương, đây không phải là độc dược có thể hại chết người. Nếu cô nương muốn gả cho Đại thiếu gia, vậy nhất định phải khiến cho Thiếu phu nhân gặp chuyện không may. Thuốc này có thể làm cho Thiếu phu nhân cả đời không thể mang thai. Nếu như Thiếu phu nhân không thể hoài thể, cô nương còn sợ không có cách để hầu hạ Đại thiếu gia sao? Thân mình Đại thiếu gia như vậy, nhất định là muốn để lại hậu nhân."
Vương Như Diên nghe xong thì nóng lòng. Đan Quế nói rất đúng, chỉ cần Tần Hảo không thể sinh con đượ, biểu ca nhất định sẽ không bảo vệ nàng nữa. Vương Như Diên cẩn thận giấu kỹ gói thuốc vào ống tay áo, thừa dịp không ai phát hiện, lặng yên không một tiếng động trở vào phòng.
Vào đêm, hôm nay trời vẫn lạnh. Đan Quế chà xát vào cánh tay, lợi dụng đêm tối trở về chính viện.
Cùng lúc đó, Trúc Cẩm ngồi trên đầu tường, mặt không chút thay đổi nhìn phương hướng Đan Quế rời đi.