• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trans by: mitruong88

Tần Hảo e ngại quy củ nên không đi ra ngoài dùng cơm, Tần Vận liền cùng nàng ở trong phòng ăn cơm.

Dùng xong cơm, Tần Hảo liền thúc giục Tần Vận và Tạ Cảnh quay về Bình Dương Hầu phủ, "Bình Dương Hầu phu nhân đối hai tỷ muội chúng ta vốn sẽ không hài lòng lắm, bọn muội vào kinh đến chỗ ta trước, chắc chắn bà ấy sẽ không vui lòng. Vận tỷ nhi, hiện tại chúng ta đều ở kinh thành, muốn lúc nào gặp đều có thể, không cần vì việc này để bà ấy bắt được nhược điểm của muội, đến lúc đó không thoải mái còn không phải là muội sao?"

"Đại tỷ tỷ, muội không phải người hiền lành gì." Tần Vận bình tĩnh nói: "Nếu bà ấy thật sự làm việc quá đáng, muội sẽ không dễ dàng tha thứ cho bà ta. Tỷ yên tâm, Tạ Cảnh tìm Đại tỷ phu là có chính sự, ai cũng không nói được gì cả."

Nghe vậy, Tần Hảo yên tâm. Nàng khác với Vận tỷ nhi. Sự ghét bỏ của Bình Dương Hầu phu nhân đối với nàng là không đau không ngứa, ai quan tâm chứ? Nhưng Vận tỷ nhi và bà ta cùng sống dưới một mái hiên, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy. Nếu là mỗi ngày đều phải tốn tâm trí để đối phó bà ta thì sẽ rất mệt. Nàng là thân tỷ tỷ của Vận tỷ nhi, hy vọng nàng có thể sống tốt ở Bình Dương Hầu phủ.

"Thược Dược." Tần Vận gọi Thược Dược tới, đặt một cái túi thật dày lên bàn, "Thời điểm vào kinh, cảm thấy thật nhàm chán, nên thuận tay làm một ít xiêm y cho cháu ngoại trai nhỏ của muội. Quần áo xuân thu thì làm ít hơn, quần áo đông hạ làm nhiều hơn. Mấy hôm nay có nắng thì mang ra phơi."

"Còn chưa có sinh ra, sao lại khẳng định là cháu ngoại trai nhỏ?" Tần Hảo từ ái vuốt bụng, "Cháu ngoại gái không tốt sao?"

Tần Vận bật cười, nắm tay Tần Hảo đong đưa: "Cháu ngoại trai cháu ngoại gái đều được, chỉ cần là đứa nhỏ của tỷ tỷ, muội đều thích."


Tạ Cảnh và Tần Vận ở lại Lư Dương Hầu phủ dùng qua cơm chiều mới trở về.

Tần Hảo trên mặt không lo lắng, nhưng trong lòng vẫn lo lắng Vận tỷ nhi sẽ bị Bình Dương Hầu phu nhân gây khó xử.

Trong phòng chỉ còn lại hai người nàng và Diệp Mạch, Tần Hảo nhìn hắn, bất đắc dĩ đỏ mặt.

"Sính lễ đã nâng vào tiểu khố phòng, về sau khố phòng này đều để đồ của nương tử. Bất quá, vi phu vì thu thập những sính lễ này, hiện tại thân không một xu dính túi, nương tử nên phát thiện tâm mà nuôi vi phu."

Tần Hảo nhịn không được đẩy nam nhân dính bên người mình ra, nhẹ nhàng mắng: "Đừng nói bừa. Chàng dựa vào sinh ý của biểu ca có bao nhiêu lợi nhuận? Chẳng qua chỉ là một ít sính lễ, sao chàng lại có thể không một xu dính túi? Hơn nữa, hiện tại ta cũng sắp sinh rồi, chẳng lẽ phu quân không suy nghĩ cho tương lai của con sao?"

Tần Hảo khẽ chớp chớp mắt, trong mắt hiện lên tia hy vọng. Như vậy tử, Diệp Mạch thế này sao có thể nói là hắn không một xu dính túi?

Vì thế. . . . . . Diệp Mạch giơ tay thề: "Ta thề, ngoài giữ lại cho đứa nhỏ, còn lại đều nằm trong sính lễ của nương tử cả rồi! Cho nên, vì không để cho đứa nhỏ trưởng thành bị nhạo báng, nương tử vẫn là phải nuôi ta!"

Tần Hảo: ". . . . . ." Lời này đúng lý hợp tình làm cho người ta đau đầu!

"Vậy còn lễ vật tặng biểu ca đâu?" Tần Hảo cúi đầu, cọ cọ mái tóc lên cánh tay Diệp Mạch, "Nếu phu quân không có tiền, làm sao có lễ vật tặng biểu ca bây giờ? Hôm nay A Trăn và A Duyệt cũng bị phu quân lợi dụng, phu quân nhớ thanh toán cho các muội ấy."

Diệp Mạch cười khẽ, vuốt ve gương mặt mềm mại của người trước mặt. Sau bữa tối, trước khi Cố Trăn và Cố Duyệt trở về, hắn đã giải quyết xong việc này.

Kinh hỉ về sính lễ đến bất ngờ, Tần Hảo kích động cả buổi chiều thế cho nên đến buổi tối liền ngủ rất sớm. Điều nàng vui mừng không phải là có sính lễ, mà là Diệp Mạch để nàng ở trong lòng, bước qua những trình tự này chính là khẳng định địa vị của nàng ở Lư Dương Hầu phủ, cũng là nói cho mọi người biết, nàng là theo thông lệ tam môi lục sính gả cho Diệp Mạch!

Chờ người ngủ say rồi, Diệp Mạch đứng dậy bước ra ngoài, căn dặn Lục La đang gác đêm chớ đánh thức Tần Hảo.

Trúc Cẩm và Trúc Hoài đang chờ trong sân, Diệp Mạch đi đến trước xe lăn ngồi xuống: "Đi thôi."


*——

Thời điểm Diệp Mạch đến, Tạ Cảnh và Tiền Diệp đang chờ hắn. Nơi mà mấy người gặp nhau chỉ là một quán trà đơn sơ, nhưng được cái là vị trí của quán trà rất tốt. Nếu không phải là người cố ý tìm đến thì sẽ không bị phát hiện.

Quán trà tuy rằng đơn sơ, nhưng Tạ Cảnh mang theo trà Lư Sơn vân vụ rất ngon.

"Lúc vào kinh thuận đường dạo qua một vòng bố phòng ngoại thành." Ngay khi Diệp Mạch vừa ngồi xuống, Tạ Cảnh đặt chén trà xuống nói: "Tướng quân bố phòng ngoại thành ban đầu là người dưới trướng cha ta. Theo tin tức mà hắn tiết lộ, Tề tướng quân chưa từng can thiệp quá nhiều vào việc phòng thủ ngoài thành. Tuy nhiên hắn nói, trong một năm nay Tề tướng quân liên tiếp điều chuyển nhiều người đi. Trên danh sách này là những người bị điều đi, cùng suy đoán của mọi người không sai biệt lắm."

Diệp Mạch và Tiền Diệp mỗi người cầm một phần danh sách, sau khi đọc kỹ, Diệp Mạch cười nhạo: " Một số đã tiến vào phòng thủ xung quanh hoàng cung."

"Theo ý của Đại tỷ phu, Hoàng Thượng thật ra là muốn dùng Nhị hoàng tử để tôi luyện Thái Tử, nhưng một chiêu này quá nguy hiểm. Nếu chúng ta không phát hiện Tề tướng quân cùng Nhị hoàng tử âm thầm cấu kết, một chiêu này của Hoàng Thượng nhất định sẽ thất bại. Hơn nữa, rất có thể sẽ khiến Thái Tử vạn kiếp bất phục." Tiền Diệp không rõ Hoàng Thượng rốt cuộc là muốn làm gì.

Tạ Cảnh trầm ngâm, nhắc tới một sự kiện từ lâu trước kia: "Các ngươi đối với chuyện trong quá khứ còn có ấn tượng không? Sau khi Hoàng Thượng đăng cơ không lâu, vào ngày Nhị hoàng tử đầy tháng, có thích khách tập kích Hoàng Thượng, cuối cùng là Quý phi lấy thân chắn kiếm mới cứu được Hoàng Thượng. Kể từ ngày đó, Hoàng Thượng liền vô cùng sủng ái Quý phi, thậm chí vượt qua cả Hoàng Hậu."

Tiền Diệp nhíu mày, "Ý của huynh là, có thể Hoàng Thượng là vì không muốn thanh danh mình có khuyết điểm, cho nên mới muốn tìm cơ hội có thể quang minh chính đại xử trí Quý phi và Nhị hoàng tử? Nhưng cho dù là như vậy thì cũng hoàn toàn có thể tìm lý do khác, không cần phải lấy Thái Tử làm mồi nhử."

"Đó là hoàng gia." Diệp Mạch nhướng mày trào phúng. Hoàng gia làm việc, không thể để bản thân chịu thiệt thòi. Ngay cả khi thái tử sẽ gặp nguy hiểm thì Hoàng Thượng cũng chắc chắn phải tìm ra cách để hưởng lợi từ mối nguy hiểm này...

Diệp Mạch uống cạn chén trà, nhìn hai người trước mặt: "Kế tiếp cứ nhìn chằm chằm trong cung là được. Tiền Diệp đi theo bên cạnh Nhị hoàng tử cẩn thận chút, đừng để bị phát hiện. Còn có một việc, Trần thái phó đã quay về kinh, ngươi có từng nhìn thấy ở bên chỗ Nhị hoàng tử không?"

"Chưa gặp qua Trần thái phó, nhưng mà lại gặp hai người quen. Tần Cẩn và Phó Dương, đều từng xuất hiện ở phủ đệ Nhị hoàng tử."

Diệp Mạch đột nhiên bật cười, vui sướng khi người gặp họa nhìn Tạ Cảnh: "Hai người này đều có liên quan với ngươi, vậy thì giao cho ngươi giải quyết đi."


Tạ Cảnh im lặng gật đầu tiếp nhận việc này. Dù sao đúng thật là đều cùng hắn có quan hệ. Không nói Tần Cẩn, Phó Dương là con trai trưởng của chi thứ hai Phó gia, ở đây cũng chỉ có hắn miễn cưỡng có thể tính đến quan hệ thân thích này.

"Chuyện về Phó Khanh, ta đã viết thư gửi về, ước chừng thời điểm đến nơi là gần đến Tết."

Ba người họ còn nói một chút về triều đình hiện tại, mãi đến nửa đêm mới rời đi.

Trở lại Tùng Cảnh viện, Diệp Mạch liền chạm mặt Đỗ Quyên đang vội vã bước ra ngoài, đột nhiên nắm chặt năm ngón tay: " Có chuyện gì mà gấp như vậy? Thiếu phu nhân bị làm sao?"

Đỗ Quyên vội vàng lắc đầu, "Cô gia, không phải cô nương. Là Nhị thiếu phu nhân của Lệ Cảnh viện xảy ra chút chuyện, nô tỳ nghĩ rằng hiện tại cô nương đang mang thai nên không đánh thức người, muốn tự mình đi trước nhìn xem."

Sắc mặt Diệp Mạch lập tức khôi phục bình thường, gật đầu, thản nhiên nói: "Vậy ngươi đi nhìn một cái đi, không phải chuyện cần thiết ngươi liền xem xét giải quyết, không cần qua lại bẩm báo."

Tần Hảo đang ngủ khuôn mặt hồng nhuận, không bị âm thanh bên ngoài ảnh hưởng. Diệp Mạch thay quần áo, nhẹ nhàng nằm xuống. Nhưng một lát sau, Tần Hảo tự nhiên ôm lấy cánh tay hắn, dụi dụi gò má mềm mại vào cánh tay hắn.

Vương Như Diên buổi tối xảy ra chuyện là bởi vì bị ra máu. Thời điểm Phủ y qua đến nơi, nàng vẫn còn rất hoảng loạn, không biết nên làm sao.

Không chỉ người Tùng Cảnh viện biết, Văn phu nhân cũng chạy qua đây.

Văn phu nhân xoa mi tâm, mệt mỏi chống đầu, tiếng khóc từ bên trong khiến nàng đau đầu, "Phủ y, đang êm đẹp làm sao lại thấy máu? Trước đó vẫn luôn uống thuốc dưỡng thai, sao lại thế này?"

"Ta đã hỏi qua hạ nhân hầu hạ. Nhị thiếu phu nhân trong mấy ngày nay không muốn ăn uống, đến tối lại ngủ không ngon. Tình huống như vậy đổi lại là người bình thường cũng sẽ không chịu được, huống chi là phụ nữ mang thai. Thuốc dưỡng thai ta khai lần trước, có thể cố gắng giữ được đứa nhỏ này. Nhưng nếu như Nhị thiếu phu nhân không tự chú ý thân mình thì khả năng đẻ non vẫn rất cao."

Văn phu nhân chán ghét nhìn chằm chằm cửa phòng, tiếng khóc bên trong không ngừng vang lên, nàng rốt cục nhịn không được mạnh mẽ đẩy cửa mà vào!

Vương Như Diên bị hoảng sợ, ôm chăn lui vào góc giường.

"Phủ y nói hiện tại ngươi phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, ngươi thật sự không muốn đứa nhỏ này sao?"

Vương Như Diên tê dại ngẩng đầu: "Các ngươi bằng lòng thả ta đi?"

"Lựa chọn dành cho ngươi không bao giờ cho phép ngươi rời khỏi Lư Dương Hầu phủ. Sinh đứa bé ra cho tốt, đừng suy nghĩ nhiều và cũng đừng cố gắng chạy ra ngoài. Hầu phủ nhiều người như vậy, Lệ Cảnh viện cũng không phải dựa vào tường, ngươi chạy không thoát đâu."

"Vì sao các ngươi lại giam giữ ta?" Vương Như Diên tức giận, hung hăng đạp lên chăn bông, "Đứa nhỏ ta mang không phải của Diệp Cung! Đứa nhỏ này sinh ra, chính là hổ thẹn của Hầu phủ các ngươi! Thả ta đi, ta sinh đứa nhỏ này hay không cũng không liên quan gì đến các ngươi, chết sống của ta cũng không liên quan đến các ngươi, đây không phải là điều tốt cho cả các ngươi và ta sao?"


Văn phu nhân mặt không đổi sắc, chờ nàng phát điên xong lạnh giọng nói: "Cho dù là hổ thẹn, ngươi cũng phải ở lại Lư Dương Hầu phủ! Lúc trước ta mới vừa gả đến đây, không có thời gian để ý tới ngươi, Tùng Cảnh viện bên kia lại không muốn để ý đến ngươi, mới cho ngươi lợi dụng sơ hở đi tìm Bình Dương Hầu phu nhân. Loại chuyện này, ta tuyệt đối sẽ không để nó tái diễn. Đỗ Quyên, ý tứ của Tùng Cảnh viện bên kia là sao?"

"Hồi bẩm phu nhân, Cô nương và Cô gia chúng tôi cũng có ý này. Có một số người vẫn là đặt dưới mí mắt mới an tâm chút, miễn cho đi ra ngoài còn nơi nơi gây chuyện thị phi. Về phần đứa nhỏ này, Cô gia chỉ phân phó giữ lại, nhưng vẫn chưa nói sau khi sinh hạ sẽ nuôi dưỡng ở Hầu phủ."

Chưa kịp dứt lời, Vương Như Diên đã hoảng sợ run rẩy: "Các ngươi muốn xuống tay với hài tử của ta?"

"Nhị thiếu phu nhân nói đùa. Cô nương chúng tôi hiện tại đang mang thai, sắp lâm bồn. Vì để tích công đức cho tiểu chủ tử, cũng không thể xuống tay với đứa nhỏ vô tội. Ngài nên an phận ở lại Lệ Cảnh viện này đi, ngài mà an phận thì không ai lại muốn hãm hại ngài."

Đỗ Quyên tươi cười đầy mặt nói xong lời này liền xa cách nói, "Phu nhân, Cô nương sắp tỉnh dậy rồi, ta phải nhanh chóng trở về hầu hạ Cô nương."

Văn phu nhân dĩ nhiên biết Tùng Cảnh viện không muốn lội trong vũng nước đục này nữa, có thể nhúng tay quản, cũng là bởi vì Diệp Mạch chán ghét Vương Như Diên. Nhưng nàng hiện giờ vẫn không biết Diệp Mạch rốt cuộc muốn làm gì, rốt cuộc mục đích lưu lại Vương Như Diên là vì sao. . . . . .

Đỗ Quyên nhắm thời gian rất chuẩn, khi trở lại Tùng Cảnh viện, trong phòng có một ánh nến mờ ảo.

Theo tháng ngày càng lớn, Tần Hảo càng về đêm càng ngủ không yên, sáng sớm thức dậy cũng sớm hơn. Nhưng cũng may buổi trưa có thể ngủ được một hai canh giờ, có thể ngủ thêm một chút.

"Sáng sớm sao ngươi lại từ bên ngoài trở về?"

Đỗ Quyên chải tóc, búi tóc cho Tần Hảo: "Tối hôm qua nửa đêm Lệ Cảnh viện xảy ra chút chuyện, Nhị thiếu phu nhân ra máu, nô tỳ chạy qua đó nhìn một chút, xác định không có việc gì rồi mới trở về."

Tần Hảo đang cài trâm thì dừng lại, xoay người hỏi Diệp Mạch vừa thức dậy, "Phu quân muốn nàng giữ lại đứa nhỏ này, còn ở tại Lệ Cảnh viện sinh con, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?"

Diệp Mạch vuốt phẳng nếp gấp trên tay áo, "Nương tử phụ trách xem kịch vui, vi phu phụ trách khiến người ta xướng trò hay cho nương tử. Về những chuyện khác, hiện tại nàng đang mang thai, nghe nhiều quá cũng không thích hợp." Vương Như Diên không đáng, nhưng nương tử và đứa nhỏ của hắn thì rất đáng giá!

Vương Như Diên trước đây, muốn chính là vinh hoa phú quý, là thân phận địa vị.

Vương Như Diên hiện tại, muốn chính là cơ hội sống sót, là tự do!

Nhưng hắn cố tình không muốn cho nàng ta tự do.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK