Ngay cả Tần Hảo cũng nhìn không được bộ dáng bình tĩnh này của hắn, dù sao người xảy ra chuyện chính là Cố Sầm của Kì Dương Bá phủ: "Phu quân, có phải là chàng đã nhận được tin tức gì hay không? Biểu ca không có việc gì đúng không?"
Lâm Xu Nga mong mỏi nhìn Diệp Mạch, cực kỳ khẩn trương.
"Nếu Cố Sầm nguyên vẹn trở về, ngươi còn từ hôn không?"
Lâm Xu Nga lo lắng, từ lúc nghe được Cố Sầm xảy ra chuyện không cũng rất sốt ruột. Ở trong cung nàng không có thêm tin tức, cho nên mới đến Hầu phủ tìm Diệp Mạch.
Nhưng ai có thể ngờ rằng Diệp Mạch không hề lo lắng, còn có thể bình tĩnh mà hỏi nàng có từ hôn hay không!
"Hiện tại là lúc bàn chuyện từ hôn hay không từ hôn hay sao? Diệp Mạch, Cố Sầm là huyết mạch duy nhất của Kì Dương Bá phủ, nếu hắn gặp chuyện không may, ngươi muốn cho Kì Dương Bá phủ không có người kế thừa hay sao? Hơn nữa, lúc trước là ngươi tiến cử hắn cho hoàng huynh, mọi người mới nghĩ đến để hắn theo Bình Dương Hầu xuất chinh. Nếu hắn xảy ra chuyện, Kì Dương Bá phủ sẽ không trách ngươi sao?"
"Công Chúa.." Tần Hảo vỗ lưng nàng, muốn giúp nàng bình tĩnh: "Phu quân, chàng mau nói chuyện này cho Công Chúa đi."
Ngón tay mảnh khảnh ấn vào mi tâm, Diệp Mạch cười như không cười nhìn Lâm Xu Nga: "Cố Sầm không có việc gì, không chết được."
"Ngươi xác định?" Lâm Xu Nga nửa tin nửa ngờ.
"Ta cam đoan. Cố Sầm là huyết mạch duy nhất của Kì Dương Bá phủ, ngay cả Bình Dương Hầu cũng sẽ bảo vệ hắn chu toàn."
Lâm Xu Nga thản nhiên lau nước mắt trên mặt, sau khi bình tĩnh lại hỏi: "Vậy vì sao mọi người đều biết tin hắn bị thương, phía sau chuyện này có phải cũng có bút tích của ngươi hay không?"
"Tin hắn bị thương là thật, chỉ là không nghiêm trọng như vậy."
Lâm Xu Nga cố nén tức giận không vung tay đánh Diệp Mạch một quyền, nói chuyện không lưu loát như vậy, không nói còn hơn!
"Tấn quốc dùng mưu kế, để Diệp Trăn cố ý trộm đi bố phòng đồ (
bản đồ bố trí lực lượng phòng thủ ) của Tấn quốc, sau đó nàng cầm bố phòng đồ này một mình đến trước quân doanh của quân ta. Tấn quốc muốn dẫn quân nhập úng[1], Bình Dương Hầu cùng Cố Sầm thương lượng tương kế tựu kế!"
[1] Nguyên văn là引君入瓮 = Dẫn quân nhập úng: Là một kế sách, nghĩa chính xác mình không tra được, có thể tương tự câu "Gậy ông lại đập lưng ông". (xem phần giải thích ở cuối chương nhé)
"Diệp Trăn?" Lâm Xu Nga nghiến răng nghiến lợi, "Nàng ta là muốn trả thù hay sao?"
"Cũng không phải là trả thù, ta nghĩ rằng nàng là muốn trèo lên cao. Trở thành công chúa hòa thân, nhưng là một thiếp thất, chắc chắn là nàng không cam lòng. Nếu mưu kế lần này có thể thành công, nhất định Diệp Trăn có thể chèn ép Diệp Châu để trở thành Tam hoàng tử phi. Mà Tam hoàng tử, tất nhiên sẽ thích Diệp Trăn có tâm cơ hơn." Nghe nói Cố Sầm vô sự, lo lắng Tần Hảo tán đi, lẳng lặng phân tích.
Nhớ đến hành động của Diệp Trăn ngày xưa, Lâm Xu Nga đồng ý: "Đúng vậy, điều này rất giống với những gì Diệp Trăn sẽ làm. Nếu Cố Sầm bị thương, vậy hắn sẽ không thể theo Bình Dương Hầu đột kích. Đến lúc đó trong quân doanh chỉ còn lại Diệp Trăn và hắn.. Diệp Trăn là đến tự tìm chết sao?"
Người kinh doanh không thể không có mưu mô, Cố Sầm tuyệt đối sẽ không cho phép chính mình bị thua lỗ, "tổn thương" này không thể nhận không.
"Sau khi hắn trở về, ngươi còn từ hôn hay không?" Diệp Mạch nhắc lại chuyện cũ.
Lâm Xu Nga đỏ mặt, nghĩ đến bộ dáng của mình lúc nãy, rất dọa người. Cái gì cũng chưa biết rõ ràng, lại cứ vội vàng vọt vào Tùng Cảnh viện như thế, còn đang suy nghĩ cách giải thích với Diệp Mạch.. Lúc này nói nàng không có tâm tư đối với Cố Sầm, ngay cả chính nàng còn không tin..
Tần Hảo chống cằm, nhìn Lâm Xu Nga trêu ghẹo: "Công Chúa phát hiện biểu ca thật tốt có đúng hay không? Trước khi xuất chinh, biểu ca còn tặng cho Công Chúa vài cái cửa hàng đấy. Ta nghe phu quân nói, tất cả cửa hàng trên tay biểu ca đều có lợi nhuận, còn là hàng tháng đều kiếm lời không ít. Mà những cửa hàng đưa Công Chúa kia, vừa đúng là những cửa hàng có khả năng sinh lời tốt nhất."
Lâm Xu Nga càng lúc càng thẹn thùng, nàng chịu không nổi ánh mắt trêu chọc của Tần Hảo.
"Ta chỉ là nghĩ rằng bây giờ hắn còn là người đính hôn với ta, nếu hắn gặp chuyện không may, không phải ta sẽ cõng thanh danh khắc phu hay sao? Ta chính là Công Chúa, cũng không thể cõng thanh danh như vậy.."
Tần Hảo bảo Tử La mang lên một bộ bát đũa, Trúc Hoài cũng đang bưng bánh trôi rượu ngọt tiến vào.
Lâm Xu Nga nhìn thấy, nhìn Diệp Mạch khinh thường: "Ngươi ăn cái này? Có vị rượu, nhưng không đủ a. Trúc Cẩm, đem rượu tốt nhất mà hắn cất chứa ra đây."
Trúc Cẩm đứng bất động.
Lâm Xu Nga nhướng mày, liếc Diệp Mạch: "Như thế nào? Hiện tại nhỏ mọn như vậy?"
"Hây." Diệp Mạch giả vờ thở dài, khó xử nhéo nhéo chân mày: "Không phải ta keo kiệt, thật sự là ta không có phân lượng nói chuyện ở Tùng Cảnh viện. Nếu Công Chúa muốn uống rượu, hay là hỏi xin nương tử đi."
Lâm Xu Nga: "..."
Làm ơn bỏ cái vẻ tự phụ này đi, nàng nhìn mù mắt rồi!
Tần Hảo buồn cười, bảo Trúc Cẩm đi lấy một vò rượu ngon ra, còn dặn dò không phải là rượu mạnh.
Lâm Xu Nga muốn nói lại thôi, lập tức nghĩ đến Tần Hảo tưởu lượng không tốt lắm, mà Diệp Mạch lại là con ma ốm bệnh tật, rượu không mạnh thì rượu không mạnh vậy.
"Ngươi nghĩ chiến sự tiền tuyến khi nào thì có thể chấm dứt?"
Diệp Mạch gắp rau cho Tần Hảo, nhướng mày nói: "Cũng đã xuất binh, không đánh bại Tấn quốc thì Bình Dương Hầu không thể khải hoàn hồi triều. Muốn đem Tấn quốc thu vào trong túi, khẳng định phải có một trận ác chiến. Phỏng chừng còn phải hai ba tháng đi."
Hai ba tháng sau, đúng là thời điểm kinh thành nóng nhất. Đại quân khải hoàn hồi triều, đi nhanh thì hơn một tháng, đi chậm cũng phải hai ba tháng..
"Người nhớ biểu ca." Tần Hảo ngữ khí khẳng định nói.
"Sao ngươi cũng học xấu theo Diệp Mạch?" Lâm Xu Nga lôi kéo tay nàng, làm bộ muốn đánh người.
Tần Hảo liên tục yếu thế, nhưng ánh sáng trong mắt nàng vẫn mang theo vẻ trêu chọc.
Biết Cố Sầm không có việc gì, Lâm Xu Nga cơm nước xong liền trở về hoàng cung.
Tần Hảo tựa vào lồng ngực Diệp Mạch, nhẹ giọng nói: "Đây có xem là trùng hợp hay không? Ban đầu chỉ là một cửa hôn sự dùng để giúp công chúa, hiện tại lại sắp thành một đoạn nhân duyên."
"Tính tình biểu ca không tốt hơn Công Chúa. Muốn thành cửa hôn sự này, một mình Công Chúa nhận định cũng vô dụng, còn phải chờ biểu ca đồng ý."
Tần Hảo liếm môi, trầm ngâm gật gật đầu: "Trước khi rời khỏi chính viện, phu nhân đưa ta một cái thiệp mời. Quận chúa Ninh vương phủ thiết yến và gửi thiếp mời cho nàng, trên thiếp mời có nói muốn đưa ta đi cùng."
"Nàng muốn đi không?" Diệp Mạch thuận miệng hỏi lại.
Tần Hảo yên lặng lắc đầu. Bữa tiệc có chủ đích của Bình Dương Hầu phủ lần đó làm cho nàng đến nay còn cảm thấy bài xích. Tuy biết rằng những người này rất ít khi tổ chức yến tiệc không có mục đích, nhưng bị người tính kế khi đi tham dự thật đúng là nhất chuyện vô cùng khó chịu.
Diệp Mạch khẽ cười, tùy ý của nàng: "Nếu đã không muốn đi thì đừng đi. Ninh vương phủ cùng Hầu phủ không có quan hệ gì, cùng nàng và ta càng không quan hệ. Nàng không đi, Lâm Tương Ca cũng không dám nói cái gì."
Có Diệp Mạch làm chỗ dựa, Tần Hảo liền quyết định không đi.
Văn phu nhân biết Tần Hảo không đi, chỉ trầm mặc suy tư, cũng không nói gì. Đến ngày thiết yến, một mình nàng mang theo nha hoàn đến Ninh vương phủ.
Về phần Tần Hảo, nếu biết không đi vương phủ sẽ phải đón tiếp người không muốn gặp, nàng tình nguyện đi theo Văn phu nhân đến Ninh vương phủ!
"Ngươi vào kinh khi nào?"
Tần Dư chải kiểu tóc phụ nhân, vào Tùng Cảnh viện tùy ý đánh giá: "Đại tỷ tỷ không chào đón ta sao? Phu quân muốn vào kinh đi thi, nên ta cùng hắn vào kinh."
Tần Hảo mím môi, hơi khó chịu: "Hôm nay ngươi đến có chuyện gì?"
"Xem ra Đại tỷ tỷ thật đúng là không chào đón ta. Sau khi ta vào kinh, chỉ quen biết một mình Đại tỷ tỷ, cũng chỉ có thể đến Hầu phủ tìm tỷ. Hiện giờ Đại tỷ tỷ sống thật rất tốt, lúc trước nếu không phải ta đem cửa hôn sự này tặng cho tỷ, tỷ làm sao có thể tiến vài Lư Dương Hầu phủ? Làm sao có thể sống thoải mái như vậy?" Tần Dư giống như là chủ nhân, tự mình cầm chén rót trà, còn sai bảo Tử La mang lên hoa cúc tô mà nàng thích ăn nhất.
HOA CÚC TÔ-菊花酥
請君入甕 thỉnh quân nhập ung:
Nguyên ý của câu thành ngữ này là mời chàng vào trong chum. Còn ý chính là: Dùng biện pháp của đối phương trừng trị đối phương, tương tự câu "Gậy ông lại đập lưng ông".
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Tư trị thông giám – Đường Kỷ".
Võ Tắc Thiên thời nhà Đường là một nữ hoàng duy nhất trong lịch sử TQ. Nhằm củng cố ách thống trị của mình, bà đã dùng thủ đoạn khủng bố mạnh mẽ và hậu thưởng cho người tố giác. Do đó, một số quan viên đã tìm đủ mọi cách để vu cáo người bất đồng chính kiến, và không ngừng cải tiến dụng cụ tra tấn để tiến hành bức cung phạm nhân. Trong đó, đại thần Chu Hưng và Lai Tuấn Thần là thối tha nhất. Một hôm, có người mật báo với Võ Tắc Thiên là Chu Hưng mưu làm phản, Võ Tắc Thiên bèn cử Lai Tuấn Thần đi xử lý và ra hạn phải giải quyết cho xong. Lai Tuấn Thần vốn quen biết Chu Hưng nên cảm thấy rất khó xử. Cuối cùng, ông nghĩ ra một kế rồi mời Chu Hưng đến hỏi dùng cách nào hay nhất để bức cung.
Chu Hưng không hiểu ý Lai Tuấn Thần bèn đắc ý nói, hãy đặt sẵn một cái chum to, đốt lửa ở xung quanh rồi bỏ phạm nhân vào trong chum, phạm nhân không chịu được sẽ phải khai hết. Lai Tuấn Thần bèn sai người chuẩn bị mọi thứ rồi quay sang nói với Chu Hưng rằng: "Nay có người tố cáo ông làm phản, nhà vua cử tôi xét hỏi ông, vậy xin mời ông ngồi vào trong chum". Chu Hưng sợ mất hồn vía, không còn biết nói sao đành phải thú tội.
Hiện nay, người ta vẫn hay dùng câu thành ngữ này để chỉ hiện tượng dùng cách hại người của đối phương để trị lại đối phương.
(Nguồn: Http: //www. Maxreading.com/sach-hay/truyen-thanh-ngu-trung-quoc/thi-nh-quan-nha-p-ung-41080. Html)