• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trans by: mitruong88

Vào tháng chạp, hôn lễ của Cố Sầm và công chúa đã được lên kế hoạch.

Trước đó nếu không phải đang ở cữ, Tần Hảo sẽ đến Kì Dương Bá phủ để hỗ trợ. Cho nên đến khi nàng ra tháng, trên cơ bản chính là ôm tiểu Bánh Bao ở lại Kì Dương Bá phủ.

Kì Dương Bá phu nhân rất thích tiểu Bánh Bao, sau khi Tần Hảo qua đến đã đem tiểu Bánh Bao để ở chỗ bà, sau đó tự mình đi giúp thế tử phi.

"Thông gia bọn họ khi nào thì có thể vào kinh?" Thế tử phi đang giúp đỡ bố trí tân phòng, hai tỷ muội Cố Trăn và Cố Duyệt cũng có mặt.

Sau khi sinh con, thấy nàng và Tần Vận đều ở kinh thành nên Diệp Mạch và Tạ Cảnh đã cùng nhau lên kế hoạch đón người Tần gia về kinh thành sinh sống, nhưng Tần gia tam phòng ở lại quê nhà. Mà đích nữ tam phòng, Tần Nhàn thì vào kinh cùng họ.

Người cuối cùng được Tần Vận đặc biệt thêm vào.

Tần Hảo đương nhiên đồng ý, Tần Nhàn là tỷ nhi nhỏ tuổi nhất trong nhà họ, nhưng Phó thị trọng nam khinh nữ, chưa bao giờ để ý nhiều đối với nữ nhi này. Nhưng mấy năm nay dưới gối Phó thị cũng không có con trai. Năm nay, một vị thiếp thất của tam lão gia lại sinh cho ông đứa con trai đầu lòng, cuộc sống của Phó thị không dễ dàng, kéo theo cuộc sống của Tần Nhàn cũng không dễ dàng.

Tần Vận lấy lý do cần Tần Nhàn đến kinh thành làm bạn, thuận tiện giúp Tần Nhàn ở kinh thành làm mai để tam lão gia thả người.

"Phải chờ năm sau mới khởi hành. Tổ phụ và Tổ mẫu muốn đón Tết ở nhà, cũng có thể gói ghém đồ đạc đàng hoàng."

Thế tử phi vô cùng đồng ý, "Cũng đúng. Bọn họ ở nơi đó nhiều như vậy năm, chợt phải chuyển về, chắc chắn phải thu dọn rất nhiều thứ. Ta nhớ con có một đệ đệ ruột, hiện tại là ở trong nhà đọc sách sao?"

"Dạ phải, lúc trước vẫn là thỉnh tiên sinh đến nhà dạy học. Trước đó Ngoại tổ phụ có nói với phu quân con, chờ Hứa ca nhi vào kinh, có thể cho nó đến Kì Dương Bá phủ."

"Như vậy cũng tốt." Thế tử phi cười, nhìn màu đỏ đầy vui mừng trong phòng, trên mặt ý cười nồng đậm: "Chúng ta đều nghỉ ngơi một chút trước, trong viện đã chuẩn bị trà nóng."

*——

Trong viện đều là người một nhà, thế tử phi thở dài, "May mắn Hoàng Thượng vượt qua được, bằng không Sầm ca nhi và Công Chúa đều phải túc trực bên linh cữu, hôn lễ này phải đến ba năm sau."

Tần Hảo cũng cho rằng như vậy, trước đó Hoàng Thượng hôn mê bất tỉnh, tuy rằng áp chế tin tức, nhưng mấy ngày không thượng triều trong lòng mọi người đều hiểu. Kì Dương Bá phủ cũng làm tốt chuẩn bị vạn nhất Hoàng Thượng băng hà, lùi hôn lễ lại sau ba năm.

"Văn phu nhân cũng bởi vì như thế, mới sốt ruột định ra hôn sự cho Tam đệ cùng Phó gia tam cô nương."

"Mấy ngày trước ta cũng gặp qua Tam cô nương này, có vẻ điềm đạm, tính tình cũng tốt. Sau khi nàng gả vào, giữa chị em dâu các con hẳn là sẽ không có cãi nhau." Thế tử phi nắm lấy tay Tần Hảo trò chuyện, nhìn thời gian nhắc nhở nàng, "Có phải nên đi nhìn xem Bánh Bao hay không? Giờ này chắc là nó đói bụng rồi."


Nghe vậy, Tần Hảo lập tức đứng dậy. Vừa rồi bận bịu đã quên thời gian, hiện tại đúng là tiểu bánh bao nên tỉnh ngủ rồi.

Ngày thành hôn của Cố Sầm và công chúa, bọn họ vốn nên làm đủ lễ nghi đến phủ công chúa, nhưng công chúa lại nói không cần phiền toái như vậy.

Phủ công chúa bình thường trở về ở mấy ngày là được, phần lớn thời gian vẫn là ở Kì Dương Bá phủ. Tuy rằng nàng là công chúa, nhưng lại là thê tử của Cố Sầm, là nàng dâu mới của Kì Dương Bá phủ.

Tần Hảo và Diệp Mạch từ sớm đã có mặt tại Kì Dương Bá phủ để giúp đỡ xử lý mọi việc, ước chừng đến buổi chiều, bên ngoài chiêng trống vang dội, pháo nổ vang trời.

Tần Hảo ôm đứa nhỏ không ra ngoài góp vui mà ở trong sân cùng Kì Dương Bá phu nhân.

Bởi vì thân phận đặc thù của công chúa nên cũng không ai dám đùa cợt đôi tân nhân này, cũng chỉ có ở hỉ yến vào buổi tối, Cố Sầm bị Tạ Cảnh và Diệp Mạch liên thủ chuốc rượu.

Rượu quá ba tuần, khách nhân đều rời Kì Dương Bá phủ.

Diệp Mạch và Tần Hảo không vội trở về, ở lại Bá phủ qua đêm.

"Ngày mai phu quân có thể ngủ trọn giấc không?" Tần Hảo nhìn vẻ mệt mỏi tự nhiên lộ ra trên nét mặt của Diệp Mạch, đau lòng nói, "Thời gian gần đây chàng đi sớm về muộn, hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi tốt."

Diệp Mạch ôm tiểu bánh bao đi qua đi lại trong phòng, tiểu bánh bao thực ngoan, được đung đưa như vậy, một lát sau liền ngủ.

Diệp Mạch đặt đứa nhỏ lên giường, ôm lấy Tần Hảo từ sau lưng, "Trong khoảng thời gian này một mình nàng chăm sóc Bánh Bao, vất vả rồi. Mọi chuyện sắp kết thúc rồi, chờ xong chuyện này, ta luôn có thể ở bên mẹ con nàng."

Tần Hảo ở trong lòng hắn xoay người, lo lắng nói: "Ta biết những gì chàng đang làm hiện giờ là vì quốc thái dân an, nhưng đằng sau quốc thái dân an, chắc chắn sẽ có tinh phong huyết vũ. Phu quân, vì ta cùng tiểu Bánh Bao, chàng phải tự chăm sóc tốt cho mình. Chàng cũng không cần lo lắng chuyện của Tùng Cảnh viện và Lư Dương Hầu phủ, có việc gì ta sẽ xem xét giải quyết."

" Sau khi chuyện hôn sự hôm nay kết thúc, Hoàng Thượng không có gì lo lắng trong tương lai."

"Vậy thân thể Hoàng Thượng. . . . . . Có thể cứu chữa không?"

Diệp Mạch dùng một bàn tay ôm lấy nàng, một bàn tay gối lên sau đầu, bình tĩnh nói: "Không thể trở lại như trước. Hiện tại bất quá là dựa vào loại thuốc tốt nhất để sống, nhưng ngay cả loại thuốc tốt nhất cũng có lúc sẽ trở nên vô dụng. Tiền Diệp ở chỗ Nhị hoàng tử tra ra không ít tin tức, bọn ta đã tìm được cách đối phó hắn."

Tần Hảo trầm ngâm, nàng biết rằng đến nay Diệp Mạch cũng chưa cho người bên ngoài biết hai chân hắn đã bình phục. . . . . .

Chẳng lẽ, đây là hắn lưu một nước cờ cuối cùng?

Tần Hảo kỳ thật đoán đúng phân nửa, chuyện này đích thật là một nước cờ cuối cùng, nhưng không phải là ý của Diệp Mạch, mà là của Hoàng Thượng!

*——

Diệp Mạch đang ngủ say thì bị Trúc Hoài đánh thức, giọng điệu Trúc Hoài rất lo lắng, Diệp Mạch mặc vội quần áo vào.

Tần Hảo từ từ mở mắt ra khi hắn đóng cửa phòng: "Đỗ Quyên?"

"Cô nương, sao người lại dậy lúc này? Hiện tại sắc trời còn sớm, tiểu công tử còn ngủ, người có thể tranh thủ ngủ thêm chốc lát."

Tần Hảo chống người ngồi dậy, "Đúng vậy, sắc trời còn tối như vậy, nhưng tin tức trong cung khiến người ta lo lắng. Hôm nay, chính là ngày Nhị hoàng tử cùng Lâm Tương Ca thành thân đi?"


"Cô nương trí nhớ thật tốt, chính là trong hôm nay. Cô gia hiện tại ra cửa, không biết trong ngày có thể kịp trở về hay không." Đỗ Quyên ngồi trên đệm ấm trước giường, cùng Tần Hảo nói chuyện, "Cô nương đang lo lắng cho Cô gia sao?"

"Kỳ thật chàng có thể trở về kịp tham gia hỉ yến của Nhị hoàng tử hay không cũng không quan trọng, hỉ yến này hẳn là cũng làm không được. Ta chỉ hy vọng, khi chàng trở về sẽ không bị thương."

"Cô nương?" Đỗ Quyên đi theo bên cạnh Tần Hảo, mặc dù cũng nghe một ít, nhưng nàng biết mình là ai và nên nói gì.

Tần Hảo xoa mặt mình, làm bản thân thanh tỉnh một chút, "Ta đi nhìn xem tiểu Bánh Bao, ngươi đi ngủ đi."

Đêm nay nàng vốn ngủ cũng không an ổn, nhưng nàng sợ làm cho Diệp Mạch lo lắng, cho nên không biểu hiện ra ngoài.

Hiện giờ nhìn thấy tiểu bánh bao ngủ yên giấc, trong lòng Tần Hảo ổn định một cách không rõ nguyên do.

Đỗ Quyên cũng không có đi ngủ, mà ở cùng Tần Hảo, nàng tương đối nhạy bén cảm thấy hôm nay sẽ phát sinh chuyện gì đó.

Hoàng cung.

Tin tức thái tử mất tích, đã truyền khắp trong cung. Hoàng Hậu chịu không nổi, hôn mê bất tỉnh.

Lâm Xu Nga muốn tiến cung bồi hoàng hậu, lại bị Diệp Mạch và Tạ Cảnh chặn bên ngoài cửa cung.

Lâm Xu Nga cắn môi, khó hiểu nhìn bọn họ: "Hiện tại ngay cả ta cũng không thể vào cung sao?"

"Công chúa, Thái Tử còn chưa xuất cung đã mất tích, có nghĩa là có người động thủ ở trong cung. Hiện giờ ngươi tiến cung, không thể nghi ngờ là dê vào miệng cọp. Công chúa yên tâm, Hoàng hậu nương nương không có việc gì."

Những gì Diệp Mạch nói, Lâm Xu Nga vẫn tin tưởng, "Diệp Mạch, nếu Mẫu hậu ta xảy ra chuyện gì, ta tuyệt sẽ không bỏ qua."

Diệp Mạch không để tâm nhìn Cố Sầm, hướng tới hắn gật gật đầu.

Cố Sầm gật đầu đáp lại, cả hai người ngầm hiểu.

Sau khi Cố Sầm và Lâm Xu Nga rời đi, Tạ Cảnh nhìn Diệp Mạch: "Ngươi khẳng định Hoàng hậu nương nương không có việc gì?"

"Thái tử là mất tích, không phải rơi vào tay Quý phi và Nhị hoàng tử, bọn họ giữ lại Hoàng hậu còn hữu dụng." Diệp Mạch phủi phủi ống tay áo, "Hết thảy đều giữ nguyên kế hoạch tiến hành."

Tạ Cảnh nhìn bầu trời xám xịt, cười nhạo: "Quý phi và Nhị hoàng tử sẽ hối hận."

Lần này Diệp Mạch tiến cung, vẫn để lại Trúc Hoài ở Tùng Cảnh viện, bên người cũng chỉ có một mình Trúc Cẩm.

Hắn trước tiên đi đến những nơi đã khoanh tròn trước đó, những người ở đó nhìn thấy một Diệp Mạch ngồi xe lăn, cũng không kiêng kị, ngược lại có vài người quay lưng đi cười nhạo hắn.

Tuy nhiên, trong một giây tiếp theo, Diệp Mạch từ từ đứng dậy trong tầm mắt của họ, vững vàng bước về phía trước, tùy tay xử lý hai người!

Những người này, đương nhiên không phải thị vệ trong cung ban đầu, mà là Tề tướng quân treo đầu dê bán thịt chó đổi vào!


Diệp Mạch lạnh lùng nhìn bọn họ, môi mỏng kéo một nụ cười: "Gϊếŧ!"

Trúc Cẩm di chuyển lướt qua giữa đám người, khi hắn quay lại bên cạnh Diệp Mạch lần nữa, đám người kia đã ngã xuống, không còn sự sống.

" Tiếp theo ngươi đi đến ba cửa còn lại, giải quyết những người này."

"Thiếu gia?" Trúc Cẩm khó hiểu.

"Ta còn có việc quan trọng hơn. Bảo vệ tốt bản thân, hết thảy lấy an toàn của ngươi là chính." Vì hoàng gia mà đem mạng của Trúc Cẩm bồi vào, vậy cũng thật không đáng.

Lúc này, Hoàng Thượng nằm ở trên giường không thể nhúc nhích, mà đứng trước giường ông chính là quý phi trang phục lộng lẫy.

Quý phi trên cao nhìn xuống ông, khinh thường, chán ghét!

"Hoàng Thượng, ngài xem, hiện tại ngài ở trong tay của ta, Thái Tử mất tích, Hoàng Hậu hôn mê, giang sơn này là của Lâm gia nên thuộc về mẫu tử chúng ta." Đầu ngón tay nhọn của quý phi dừng ở trên mặt Hoàng Thượng, chậm rãi di chuyển xuống, chợt bóp cằm ông: "Ngươi hiện tại nửa chết nửa sống, còn sống có ích lợi gì? Ngươi cho là Thái Tử có thể chạy thoát? Hắn có thể chạy trốn đi đâu? Hiện tại cả hoàng cung đều nằm trong khống chế của ta, chỉ cần hắn lộ diện, đầu sẽ rời khỏi thân. Đáng tiếc, ta vốn đang muốn cho ngươi khỏe mạnh mà nhìn xem thái tử đầu rời khỏi thân kìa. Bất quá đừng lo, đến lúc đó còn có thể gặp nhau trên đường đến hoàng tuyền."

"Trẫm đối đãi ngươi không tệ, vì sao ngươi phải đối với trẫm như vậy?"

"Vì sao?" Quý phi ngửa đầu cười to, châu sai trên đầu sột soạt, "Bởi vì ngươi đáng chết! Lúc trước nếu không phải bởi vì ngươi, ta sẽ bị cưỡng bức vào cung sao? Nếu không phải bởi vì ngươi, hắn làm sao có thể bị đánh chết? Chỉ vì, ta muốn báo thù cho hắn. Ngươi coi như là thương Ngạn nhi nhiều năm như vậy, hơn nữa thiên hạ này, cũng sắp là của Ngạn nhi! Không phải ngươi xem trọng giang sơn này hơn bất cứ điều gì sao? Chờ Ngạn nhi đăng cơ rồi, ta sẽ để hắn khôi phục lại họ ban đầu của hắn, hắn không họ Lâm, hắn họ Tề! Hoàng Thượng, ngươi biết không, Ngạn nhi hắn không phải con của ngươi."

Quý phi cười rất lớn tiếng, nhưng cũng không có kẻ nào tiến vào cứu giá: "Thái Tử thân sinh của ngươi, Hoàng Hậu của ngươi, tam cung lục viện còn lại, ta đưa toàn bộ bọn họ đi xuống cùng ngươi!"

Hoàng Thượng bình tĩnh nhìn quý phi, "Hắn là ai vậy? Tề Lỗi?"

"Tề Lỗi là cái thá gì?" Quý phi chế nhạo, "Hắn bất quá chỉ là một quân cờ của ta. Mấy năm nay, nếu không phải ta ở sau lưng chống đỡ hắn, hắn làm sao có thể đi đến vị trí này? Hoàng Thượng không cần biết Hắn là ai vậy, chỉ cần nhớ rõ Ngạn nhi không phải hài tử của ngươi, mà giang sơn của ngươi, cũng không còn là họ Lâm nữa rồi!"

"Quý phi chắc chắn như vậy? Trong cung xảy ra chuyện khác thường, chẳng lẽ sẽ không bị phát hiện sao?"

Quý phi không thèm để ý nói, "Phát hiện thì đã sao? Hiện giờ trong cung ngoài cung đều là người của Tề Lỗi, còn có người có thể tới cứu ngài? Bình Dương Hầu phủ ốc còn không mang nổi mình ốc, Lư Dương Hầu phủ tự bảo vệ mình là trên hết, Ninh Vương phủ. . . . . . đã sớm là người của chúng ta, ngươi cảm thấy còn ai vào đây cứu?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK