- Ở đây cô chưa quen cuộc sống ở đây, không nên chạy lung tung, chưa có sự đồng ý của tôi, chỗ nào cũng không được phép đi.
Mặc Thiệu Đình trịnh trọng ra lệnh, cởi áo khoác ra, ngồi trên ghế sô-pha.
- Được rồi được rồi!
Đường Lạc Lạc biết bản thân sắp gây hoạ, vì vậy tỏ vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
- Không có sự đồng ý của anh, tôi không đi đâu hết!
Nghĩ đến chuyện tiểu nha đầu vừa nãy lại muốn giành súng dấn thân vào hiểm nguy, gân xanh ngay trán Mặc Thiệu Đình cứ giật giật mãi, đưa tay xoa xoa thái dương.
- Còn nữa, hành động của cô làm tôi rất tức giận, vì vậy, không được nói chuyện với tôi.
- Ờ…
Đường Lạc Lạc vặn vặn vạt áo, ngồi bên cạnh Mặc Thiệu Đình, tội nghiệp suy nghĩ lỗi lầm.
Mặc Thiệu Đình nhắm mắt nghỉ ngơi, sợ bản thân mềm lòng, lần sau lại có chuyện như vậy, tiểu nha đầu còn ngơ ngác xông ra, như thế thì không được.
Vậy mà chưa đầy một phút, Mặc Thiệu Đình cảm giác vạt áo bị kéo vài cái, lại kéo thêm vài cái nữa, mở mắt ra, anh lập tức dở khóc dở cười.
Đường Lạc Lạc đáng thương đưa một tờ giấy trắng cho anh, trên tờ giấy viết – Tôi muốn đi vệ sinh.
Mặc Thiệu Đình không nhịn được, khoé môi cong lên.
- Muốn đi thì đi đi.
Mắt Đường Lạc Lạc sáng lên, lấy cây bút lông ghi thêm một hàng chữ lên tờ giấy – Anh không cho tôi đi tôi không dám đi.
Mặc Thiệu Đình: …
Tiểu nha đầu đúng là nghe lời rồi, nói không cho cô nói chuyện với anh, đúng thật ngoan ngoãn không nói, chỉ là nghe lời không đúng thời điểm, sao lúc nãy không ngoan như thế!
- Cô đó!
Mặc Thiệu Đình sáp lại gần, búng một cái rõ to trên trán Đường Lạc Lạc.
- Cứ khiến tôi không khỏi lo lắng!
- Tôi chỉ tò mò thôi mà.
Đường Lạc Lạc uất ức muốn khóc thành tiếng.
- Anh nói anh mới đến Luân Đôn, nửa đêm liền đi ra ngoài, tôi… Tôi còn tưởng anh đi tìm mấy cô em nước Anh, tôi cũng không có lửa làm sao có khói, dù sao anh cũng là người có tiền án mà, đêm không về cái gì đó… Ai biết anh đi đùa giỡn với mạng sống với người ta đâu… Lúc… Lúc đó thấy anh có thể chết, tôi làm sao có thể trốn mãi không ra được… Tôi… Tôi còn không phải vì muốn tốt cho anh sao…
Cô càng nói càng uất ức, đến sau cùng, sụt sịt thực sự muốn khóc oà lên rồi.
Mặc Thiệu Đình nhìn thấy Đường Lạc Lạc khóc đến nước mắt nước mũi đầm đìa, tuy cảm thấy đoạn lời nói của cô có quá nhiều điểm không ổn, cái gì mà mấy cô em nước Anh có tiền án mấy thứ như thế nghe đến nỗi thái dương anh đau nhức, nhưng có một điểm không cần nghi ngờ là – Trong lòng Đường Lạc Lạc, rất xem trọng anh.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, cô dũng cảm đứng ra, thân thể nhỏ bé che chở trước mặt anh, sẵn lòng vì anh mà đối mặt với sự đe doạ của cái chết. bình thường nhìn Đường Lạc Lạc lạc quan vui vẻ, giống như chuyện gì cũng không để tâm đến, nhưng mà hôm nay, anh đã nhìn thấy mặt mạnh mẽ và kiên định của cô.
Khiến anh cảm thấy bản thân bỏ ra nhiều công sức lâu như thế, cuối cùng cũng có câu trả lời rồi.
Mặc Thiệu Đình đưa tay ra, ôm cơ thể mềm mại của Đường Lạc Lạc vào trong lòng, chiếc cằm tuyệt đẹp tựa lên vai nhỏ bé của Đường Lạc Lạc đang nức nở, đưa tay vỗ vỗ an ủi cô.
- Ngoan, đều đã qua rồi, có phải bị doạ sợ rồi không? Có tôi ở đây, đừng sợ.
Đường Lạc Lạc sà vào lòng Mặc Thiệu Đình, lại oà khóc một hồi, cái ôm này là sự ấm áp quen thuộc, mùi của anh khiến cô cảm thấy an tâm, hồi tưởng lại sự bảo về và sự quan tâm chu đáo của Mặc Thiệu Đình đối với cô ban nãy, Đường Lạc Lạc lại nức nở vài tiếng, giờ mới quyết định không tính toán với tên đáng ghét này.
Cô ngước đầu lên, ăn miếng trả miếng búng vào trán Mặc Thiệu Đình.
- Trả lại cho anh. Tôi lo lắng cho anh như vậy, anh lại còn mắng tôi, còn phạt tôi, tôi phải đánh tiểu nhân trù chết anh!
- Không ngờ cô còn có kĩ năng này.
Mặc Thiệu Đình dở khóc dở cười lau nước mắt cho Đường Lạc Lạc, dịu dàng nói.
- Được rồi, lần sau nhất định không được như vậy nữa, qua mấy ngày sau, lần này tôi đến, chủ yếu là vì chuyện này, bây giờ gặp được ngài Lance rồi, còn dư ra mấy ngày cũng không có chuyện gì làm, cùng cô đi chơi thật vui.
- Nhưng mà…
Đường Lạc Lạc chớp chớp mắt.
- Chuyện gì anh cũng nói với tôi, tôi sẽ không nghĩ ngợi lung tung nữa? Nhưng anh cứ cái gì cũng không nói với tôi, tại sao có thể trách tôi đi theo anh được, lần này anh đến, rốt cuộc muốn làm gì vậy? Còn nữa anh liều mạng muốn gặp Lance nào đó, ông ta là ai?
Đề phòng Đường Lạc Lạc do hiếu kì lại làm ra những chuyện gây khó khăn cho mình, Mặc Thiệu Đình chỉ có thể tình hình đại khái đầu đuôi mọi chuyện kể lại cho Đường Lạc Lạc nghe.
- … Đại khái là như vậy, tôi đến Luân Đôn lần này, là muốn gặp mặt ngài Lance, ba mươi phần trăm cổ phần trong tay này, tôi đều chuẩn bị đưa cho ông, để ông và nhà họ Mặc cùng tranh kho hàng Thanh Long.
Nghe như vậy Mặc Thiệu Đình giống như không xem mình là người nhà họ Mặc một chút nào.
- Cô thật sự cảm thấy, nhà họ Mặc là của tôi sao?
Ánh mắt Mặc Thiệu Đình tối sầm, có nỗi buồn không nhìn rõ, nhưng Đường Lạc Lạc rõ ràng cảm nhận được ánh mắt thoáng nét tự ti và đau buồn.
- Không… Không phải sao?
Đường Lạc Lạc cẩn thận tiếp lời.
- Tôi thấy, tuy rằng mẹ yêu thương Tây Thành hơn một chút, nhưng không phải mang sản nghiệp nhà họ Mặc đều giao đến tay anh rồi sao? Như vậy chí ít nói rõ, bà công nhận năng lực của anh, nhà họ Mặc hiện đang ngày một phát triển, sau này không phải anh sẽ luôn làm người thừa kế của nhà họ Mặc hay sao…
Sự đơn thuần và ngây thơ này của Đường Lạc Lạc, là thứ Mặc Thiệu Đình muốn bảo vệ nhất, anh hy vọng có thể luôn bên cạnh cô, che mưa chắn gió cho cô, để cô mãi mãi không nhìn thấy sự xấu xa và dơ bẩn của thế giới này.
Nhưng anh lại sợ bảo vệ cô kĩ quá, mà đến nỗi lúc cô đối mặt với thế giới tàn khốc này, không hề có sức chống trả.
Tâm trạng suy tính hơn thua này, anh chưa từng có qua.
- Năm năm trước La Nhã đem nhà họ Mặc giao đến tay tôi, tôi liền biết dụng ý của bà, từ nhỏ yêu cầu nghiêm khắc với tôi, đối với Mặc Tây Thành lại vô cùng cưng chiều, cô cảm thấy, Mặc Tây Thành đến nhà họ Mặc nhậm chức, chỉ là một sự trùng hợp thôi sao? Tại sao sớm không đến muộn không đến, lại cứ đợi đến khi quy mô nhà họ Mặc ổn định, đợi đến khi vết nứt giữa tôi và bà ngày càng lớn, lúc này, mới đến ư?
Nhớ lại thái độ lạnh nhạt của La Nhã với Mặc Thiệu Đình, Đường Lạc Lạc dù có ngốc đến đâu cũng hiểu rõ chuyện rồi.
- Ý của anh là, La Nhã chỉ xem anh như một bàn đạp, để anh phát triển kinh doanh của nhà họ Mặc, sau khi mọi thứ đều chuẩn bị xong xuôi, mới đem nhà họ Mặc giao đến tay Mặc Tây Thành?
Cô không phải chưa từng gặp qua cha mẹ bất công như vậy, ví dụ sự đối đãi với cô và Mặc Phù Dung, cứ như một người trên trời một người dưới đất, vì vậy những gì Mặc Thiệu Đình nói, rất có khả năng là ý nghĩ thật sự của La Nhã.
Ánh mắt của một người sẽ không thể lừa người được, ánh mắt La Nhã nhìn Mặc Thiệu Đình và Mặc Tây Thành, một người lạnh nhạt thờ ơ, giống như đối xử với một người xa lạ, một người lại tràn đầy tình mẹ, khiến người khác xúc động.
Tiểu Ca Ca và cô như nhau, đều là những đứa trẻ bị đối xử bất công.
Trong đáy lòng Đường Lạc Lạc thở dài, nhưng vẫn muốn dốc hết sức cho Mặc Thiệu Đình một chút hy vọng.
- Cho dù… Cho dù là như vậy, đến lúc đó anh đem nhà họ Mặc trả lại cho Mặc Tây Thành là được rồi, dù sao Mặc gia gia thế lớn mạnh, ngày tháng của anh sẽ không quá khó sống đâu. Chỉ là oan ức một chút, nhưng mà, anh làm anh trai, nhịn một chút đi.
Mặc Thiệu Đình cưng chiều xoa xoa đầu Đường Lạc Lạc, cười nhẹ lắc đầu.
- Lạc Lạc, cô quá không hiểu La Nhã rồi, cũng quá không hiểu quy tắc trò chơi của thế giới này rồi, một khi nhà họ Mặc về đến tay Mặc Tây Thành, ngày tháng của tôi, không phải khác biệt ở chỗ khó sống hay không khó sống, mà căn bản sống không nổi. Sự tồn tại của tôi, vĩnh viễn là nút thắt của bọn họ.
Một người khiến nhà họ Mặc phát triển mạnh mẽ, một người vô cùng hiểu rõ nhà họ Mặc, một người nắm giữ mọi bí mật của nhà họ Mặc, năng lực xuất chúng bỏ xa Mặc Tây Thành…
Sẽ là mối lo lớn nhất trong lòng mẹ con La Nhã.
Có lẽ, bây giờ Mặc Tây Thành và La Nhã không giống nhau, đối với mình còn giữ lại tình cảm anh em, nhưng khi hai người không thể đồng thời chung sống hoà bình, khi Mặc Tây Thành nếm được mùi vị của quyền lực, cậu sẽ đối xử ra sao với Mặc Thiệu Đình sự uy hiếp sống sờ sờ này đây?
Chỉ còn cách loại trừ thẳng tay.
Có thể nói, khi La Nhã hạ quyết tâm, xem Mặc Thiệu Đình như một quân cờ lót đường, đã nghĩ đến điểm này, bà sớm đã lựa chọn giữa hai người con trai, lựa ra một người hy sinh.
Đường Lạc Lạc nghĩ đến mấu chốt bên trong, nhịn không được cắn môi, đấu đá nội bộ và tranh đoạt trong gia đình quyền thế, đáng sợ hơn những gì cô tưởng tượng.
- Nếu như không ngoài dự đoán, La Nhã sẽ gây rối sau khi vịnh Thanh Long và đảo Đỉnh Đông hoàn tất công trình, nhà kho Thanh Long trở thành đồ vật của nhà họ Mặc, dù sao đây cũng là một công trình lớn, dựa vào thực lực bây giờ của nhà họ Mặc, nếu như lấy được nhà kho Thanh Long, thực sự như hổ mọc thêm cánh, đến lúc đó đem nhà họ Mặc giao cho Mặc Tây Thành, liền có thể bình chân như vại rồi.
Mặc Thiệu Đình đang nói kế hoạch của La Nhã, nét mặt bình thường, dáng vẻ như trong lòng đã chết.
Từ nhỏ anh đã biết mẹ yêu thích em trai hơn, chỉ là cũng xem thường mức độ yêu thích này rồi, ngày mà anh kế thừa nhà họ Mặc, vốn nên là ngày đắc ý mãn nguyện nhất, nhưng lúc đó anh đã nhìn thấu hết tất cả, thực sự không thể vui nổi.
Anh không muốn công khai chấm dứt với người mẹ ruột và anh em của mình, nhà họ Mặc anh có thể trả lại, nhưng để mặc anh bị xâu xé, đây là chuyện không thể.
- Vì vậy, anh không được xem như là tranh giành hiếu thắng, chỉ là tự vệ mà thôi.
Đường Lạc Lạc rất thông suốt gật đầu.
- Ba mươi phần trăm cổ phần đó, là dưới tên khoa học công nghệ Huệ Thiên, là tài sản của mình anh, trước khi giao ra nhà họ Mặc, anh phải gầy dựng thế lực của mình.