- Chỉ là...
Đường Lạc Lạc nhăn mày.
- Anh sẽ không luyến tiếc chứ?
Nhà họ Mặc tương lai triển vọng, rất khó tưởng tượng có người đang sau khi hoàn toàn sở hữu nhà họ Mặc, còn cam tâm nhường cho người khác.
- Vì có tôi ở đây, nhà họ Mặc mới là nhà họ Mặc của ngày hôm nay.
Nét mặt Mặc Thiệu Đình lạnh lùng và kiêu ngạo, lập tức nhìn về phía Đường Lạc Lạc, ánh mắt dịu lại.
- Trên thế giới này, thứ tôi luyến tiếc, chỉ có cô.
Đường Lạc Lạc sững người, tim gần như đập chệch đi một nhịp, vô thức đỏ mặt, chỉ cảm thấy cái tên Mặc Thiệu Đình này, đúng là gian xảo quá rồi, tự nhiên tán tỉnh người ta như thế aaaa.
- Vậy… Vậy tôi hiểu rồi, chỉ là, lần sau khi anh ra ngoài, phải cẩn thận một chút, hôm nay đúng là doạ chết tôi rồi.
Đường Lạc Lạc vỗ vỗ trái tim đang đập kịch liệt, cũng không biết là do nỗi hoảng sợ vừa nãy chưa qua, hay là tác dụng của lời nói của Mặc Thiệu vừa nãy…
Nhìn thấy tiểu nha đầu cuối cùng cũng thông suốt, Mặc Thiệu Đình cảm động đến rơi nước mắt.
- Bà xã, bà xã ngốc thật!
- Anh mới ngốc đó.
Đường Lạc Lạc mắt trợn trắng.
- Tôi đây không phải cần một chút thời gian để xử lí sao?
- Nhưng tôi thích cái sự ngốc của cô.
Mặc Thiệu Đình sáp đến gần, ôm lấy chiếc eo mềm mại của Đường Lạc Lạc, giọng nói trở nên dịu dàng và ấm áp.
- Để cho cô một bài học sâu sắc, hôm nay tôi chịu mệt tí vậy, sẽ “dạy dỗ” cô thật tốt…
Đường Lạc Lạc: …
Bây giờ cô từ chối còn kịp không?
Lăn lộn cả đêm không lẽ anh không mệt sao?
Mặc Thiệu Đình đúng là nguồn năng lượng mặt trời nên không cảm thấy mệt mỏi sao?
Nhưng mà, bây giờ mới phản ứng kịp thì đã muộn rồi, một chú thỏ trắng ngơ ngác, đã bị một con sói xám to lớn bổ nhào tới như thế…
… …
Những ngày tiếp đến, như lời Mặc Thiệu Đình nói, những chuyện anh cần làm đều làm xong rồi, vì vậy thời gian rảnh rỗi nhiều hơn, bình thường lúc ở nhà, hai người đều phải đi làm, vì vậy thời gian bên nhau không nhiều, kì nghỉ ngắn này, càng đặc biệt quý giá.
Mặc Thiệu Đình dẫn Đường Lạc Lạc đi dạo quanh Luân Đôn, tuy mỗi ngày đều vận động rất nhiều, mỗi tối còn phải kiên trì “dạy dỗ” Đường Lạc Lạc, cũng mệt nhừ cả tim.
Hôm nay hai người đi dạo trở về, vệ sĩ đằng theo sau xách theo những chiếc túi to túi nhỏ chiến lợi phẩm, Đường Lạc Lạc khoác lấy cánh tay Mặc Thiệu Đình, hai người đang định đi vào toà lâu đài, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu meo meo, Đường Lạc Lạc vừa quay đầu, liền thấy cây sung cách đó không xa, có một con mèo nhỏ màu đen sẫm, đang mở to mắt nhìn bọn họ.
Người con mèo dơ bẩn, đã nhìn không ra màu lông vốn có, lông dính bết lại, thân thể gầy gò khiến người khác đau lòng, Đường Lạc Lạc vô thức dừng chân, trước cái nhìn của Mặc Thiệu Đình, từng bước từng bước đi về phía con mèo, mặc kệ những vết dơ trên người con mèo, trực tiếp ôm con mèo vào lòng.
Mặc Thiệu Đình muốn cản lại, lại nhìn thấy nét yêu thương và cẩn thận trên mặt người con gái, chỉ có thể bất lực đi đến đó.
- Đây chắc là một con mèo hoang, Lạc Lạc, nếu cô thích, chúng ta có thể cho nó ăn một chút, chỉ là, không biết đã tiêm qua vac-xin chưa, cô vẫn là đừng nên ôm trực tiếp nó như thế…
- Không sao đâu, anh xem nó ngoan chưa này.
Đường Lạc Lạc vuốt vuốt bộ lông của con mèo, con mèo nhỏ kêu “meo” một tiếng, tiếng kêu nó dễ thương đến muốn chết, trong chớp mắt chữa lành hết mọi tâm hồn.
Nó xem ra còn nhỏ, dáng vẻ chỉ mới ba bốn tháng tuổi, ôm trong lòng nhẹ bổng, gần như không có trọng lượng gì, Đường Lạc Lạc đưa ngón tay chải vuốt sợi lông của nó, nó không làm ồn cũng không tránh né, vô cùng ngoan ngoãn, hay dùng đôi mắt to tròn nhìn Đường Lạc Lạc và Mặc Thiệu Đinh, bộ dạng cẩn thận nịnh nọt.
Đường Lạc Lạc mềm lòng đến hồ đồ cả người, ngước đầu lên mắt tròn xoe, cũng đáng thương tội nghiệp mà nhìn Mặc Thiệu Đình.
- Tôi rất muốn nuôi nó… Nhưng mà… Tôi sợ chăm sóc nó không tốt.
Cô từng nuôi qua một con thỏ, bị Mặc Phù Dung đem đi nấu rồi, sự ám ảnh này luôn bao phủ trong lòng cô, đến nỗi cô rõ ràng thích con mèo này đến chết, nhưng lại không nắm được chủ ý, có nên giữ nó lại hay không.
Mặc Thiệu Đình suy tư nhìn đôi mắt của con mèo trong lòng Đường Lạc Lạc, lại ngẩng đầu nhìn đôi mắt của Đường Lạc Lạc cũng long lanh như thế, một đôi mắt long lanh nước đã đủ sức sát thương rồi, giờ hai đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào anh, thực sự muốn chết luôn đó được không!
- Giữ lại đi.
Mặc Thiệu Đình nhìn con mèo yếu ớt lại dơ bẩn, chầm chậm mở lời.
- Tôi sẽ cùng cô chăm sóc nó, nó sẽ an toàn, cô cũng vậy.
Đường Lạc Lạc ngơ ngác, vuốt ve bàn tay của con mèo trên không trung.
Cùng cô chăm sóc con mèo?
Cô ngước đầu lên, nhìn nét mặt nghiêm túc của Mặc Thiệu Đình, trong lòng lập tức ấm áp, ngọt ngào, ngập tràn những bong bóng màu hồng bay tứ tung.
Có một người nói, nguyện cùng cô chăm sóc một thú nuôi, khiến cô và con mèo đều rất an toàn, cảm giác này, chính là ấm áp như thế.
Đường Lạc Lạc chưa từng nghĩ đến có một ngày, cô sẽ nghe được những lời này, có một người, sẽ chắc chắn bảo vệ mình và con mèo của mình như thế.
Cảm giác bỗng nhiên có được sự an toàn cực lớn, đúng là không còn gì tốt bằng.
Cô ra sức gật đầu, cùng Mặc Thiệu Đình đi vào toà lâu đài, huyên thuyên không ngừng.
- Tôi thấy đây giống như một con mèo tai cụp, chúng ta gọi nó là Tiểu Thịt Viên đi, nuôi nó béo béo…
Tần Việt theo sau hai người, nửa ngày mới hoàn hồn trở lại, chuyện kể, cậu nhớ không sai, cậu chủ không phải ghét động vật nhỏ nhất sao?
Bình thường trong nhà đều không nuôi chó mèo, vì Mặc Thiệu Đình ưa sạch sẽ lại ghét phiền phức, bây giờ một câu nói của vợ, cậu chủ lại chỉ động yêu cầu nuôi mèo, đúng là…
Tình yêu không chỉ khiến người ta trở thành đồ ngốc, còn có thể khiến tình yêu thương của người ta lan toả…
Những thời khắc vui vẻ nhất, lại càng trôi qua nhanh hơn, trong chớp mắt, đã đến tuần xuất ngoại, chiều ngày hôm nay, Đường Lạc Lạc và Mặc Thiệu Đình thêm cả Tiểu Thịt Viên, ngồi máy bay trở về nước.
Trong lúc trời dần tối, về lại biệt thự quen thuộc của Mặc gia.
Lúc này Tiểu Thịt Viên đã trải qua một tuần do Đường Lạc Lạc nuôi dưỡng, đã không ốm yếu như lúc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tròn trịa hẳn ra, tiếng kêu cũng không yếu ớt nữa, Đường Lạc Lạc và Mặc Thiệu Đình xuống máy bay, cùng nhau đi vào cửa đại sảnh, vừa vào cửa, liền thấy La Nhã đang ngồi ngăn ngắn trên sô-pha.
La Nhã đang mặc một bộ váy dài màu rượu vang đỏ, tóc vén ra đằng sau, cả người cẩn thận tỉ mỉ, nhìn thấy phía cửa Mặc Thiệu Đình và Đường Lạc Lạc đang đi vào, trên mặt thoáng lộ ra vẻ châm biếm, mãi đến khi ánh mắt hướng về con mèo trên tay Đường Lạc Lạc, đôi chân mày nhíu chặt, sắc mặt trở nên vô cùng bực tức.
- Hai người còn biết về đây… Còn mang theo con mèo, không biết tôi dị ứng với lông mèo sao?
Đường Lạc Lạc vô thức ôm chặt Tiểu Thịt Viên trong tay, có chút căng thẳng mở miệng.
- Mẹ, nó rất ngoan, con sẽ nuôi nó trên lầu, không để nó chạy lung tung, thường xuyên tắm rửa cho nó, sẽ không ảnh hưởng đến mẹ đâu, con…
Mặc Thiệu Đình kéo Đường Lạc Lạc về bên cạnh, nhìn La Nhã, gương mặt bình tĩnh có nét kiên định chắc chắn.
- Con nhớ, lúc nhỏ vì Tây Thành thích, trong nhà còn nuôi qua một con chó Herding, tại sao, chưa qua mấy năm, mẹ lại thêm bệnh dị ứng với lông thú thế?
Đường Lạc Lạc vừa trở về, không muốn Mặc Thiệu Đình và La Nhã vì mình mà cãi nhau, kéo kéo áo Mặc Thiệu Đình.
- Tiểu Ca Ca…
- Được thôi.
La Nhã cười lạnh nhạt.
- Con của tôi, ra ngoài gần cả tuần một câu cũng không nói gì với tôi, khó khăn lắm mới trở về đây, lại chống đối tôi, nhà họ Mặc bây giờ oai quá rồi, con cũng oai quá rồi, liền không tôn trọng người làm mẹ này nữa đúng không?
Mặc Thiệu Đình nắm chặt tay Đường Lạc Lạc, vẻ mặt bình tĩnh, dường như không bị ảnh hường bởi lời nói của La Nhã chút nào, không thừa nhận cũng không phản bác, là một thái độ lì lợm.
La Nhã chán ghét liếc nhìn qua lại Mặc Thiệu Đình và Đường Lạc Lạc, sắc mặt u ám muốn chết, Đường Lạc Lạc không hy vọng nhìn thấy mẹ con hai người họ tiếp tục căng thẳng, cẩn thận đi tới.
- Mẹ, đừng giận nữa, chúng con không phải về rồi sao? Là sợ mẹ ở nhà một mình, không an tâm về sớm trước thời hạn.
- Hừ, nó sẽ quan tâm tôi sao?
La Nhã thuận theo Đường Lạc Lạc dịu xuống, sắc mặt không vui nhìn Mặc Thiệu Đình.
- Con nói đi là đi, chuyện trong công ty thì sao? Mẹ thấy, một mình con có phải làm không hết nhiều chuyện như vậy, chi bằng để Tây Thành giúp con chia sẻ một ít, đem công việc ở công ty giao cho nó một ít…
Mặc Thiệu Đình rũ tầm mắt xuống, khoé miệng lộ ra nụ cười châm biếm, quả nhiên, ở đây là đang đợi anh.
La Nhã không có dư giả tình cảm tiêu hao trên người anh, càng không vì anh ra đi không từ biệt mà tức giận, sự bực tức lúc trước cũng được, bất mãn cũng được, đều vì để làm bước đệm cho yêu cầu của bây giờ.
Thực sự đây vốn không hề gì, Mặc Thiệu Đình để Mặc Tây Thành vào nhà họ Mặc, sớm đã nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay, nhưng ngữ khí của La Nhã khi nói chuyện với Đường Lạc Lạc rất không thân thiện, dẫn đến anh không muốn đồng ý dễ dàng như thế.
Anh đưa tay đón lấy Tiểu Thịt Viên trên tay Đường Lạc Lạc, kéo Đường Lạc Lạc đi xuống lầu, giọng nói hờ hững, vô cùng bình tĩnh.
- Vừa mới quay về, con rất mệt, chuyện đó sau này hẳn nói.
- Con…
La Nhã vốn nghĩ thắng lợi đã nằm trong tầm tay, bình thương đề ra yêu cầu với Mặc Thiệu Đình, đa số đều có được sự thoả mãn, lần này cũng sẽ như vậy, nhưng không ngờ đến Mặc Thiệu Đình mắt điếc tai ngơ, trực tiếp lờ mình đi, lập tức giận đến run người.
Nhưng mình vừa nãy cũng hơi kêu căng rồi, lúc này, lại không thể bước ra tranh biện?
La Nhã lập tức cảm thấy bản thân sắp bực bội đến nội thương rồi, vừa vung tay, tức giận vung hết tất cả đồ đạc trên bàn rơi xuống đất.