Bằng không thì tại sao lại tự tìm phiền phức cho mình chứ?
Còn tưởng rằng có thể vui mừng chúc phúc cho tình yêu mới của Mặc Thiệu Đình, nhưng mà giờ đây trong lòng khó chịu như đang nhét phải cục bông.
Mà đường phù Dung lại hiển nhiên không quan tâm đến đến cảm giác lúng túng và khó chịu của Đường Lạc Lạc, cô ta ngồi đối diện Đường Lạc Lạc, gương mặt trang điểm tinh xảo, tinh thần cô ta rất phấn chấn, vẻ mặt đắc ý yêu cầu nàng thiết kế váy cưới cho cô ta.
"Chị hi vọng là kiểu lệch vai, bởi vì Thiệu Đình thích vai của chị, khen đường cong của chị mượt mà." Đường tuyết phù vừa nói vừa cúi đầu xấu hổ, đáy mắt hiện lên một tia lạnh.
Đây là cơ hội của cô ta.
Cho dù biết rõ, mặc thiệu đình cùng lắm là đang lợi dụng cô ta để chọc tức Đường Lạc Lạc, nhưng lợi dụng cũng là một cơ hội.
Chỉ cần có thể được tiếp xúc nhiều với mặc Thiệu Đình, có nhiều thời gian được ở bên Mặc Thiệu Đình thì cô ta mới có hi vọng được Mặc Thiệu Đình để ý đến, mà hơn nữa giữa Mặc Thiệu Đình và Đường Lạc Lạc giờ đây đang tức giận lẫn nhau,đây là cơ hội để cô ta có khoảng trống mà nhảy vào.
Đường Lạc Lạc không nói gì cầm bút viết vào tờ giấy nhớ: kiểu lộ vai.
Không biết rằng tại sao trong cô rất buồn bã khó chịu, ngẩng đầu nhìn Mặc Thiệu Đình đang ngồi cạnh Đường Phù Dung, thấy đối phương đang ngồi thoải mái tùy ý,một tay để ở trên bàn, đang nghiêng đầu,nhìn như không nhìn cô.
Trong đôi mắt đen sâu thẳm khó đoán kia đang thản nhiên hiện lên vẻ nghiền ngẫm và trêu chọc, nhưng không hề che sơn giấu thủy mà còn cố ý lộ ra hượng vị hấp dẫn và sự trào phúng.
Đường Lạc Lạc vội vàng thu hồi lại ánh mắt.
"Đã biết, là kiểu váy lộ vai." Đường Lạc Lạc gật đầu sau đó nhìn Đường Phù Dung: "Em sẽ để ý đến."
"À,còn có......" Đường Phù Dung hờn dỗi uốn éo cơ thể nghiêng về phía Mặc Thiệu Đình cọ cọ: "Chị thích làn váy bồng bềnh như kiểu công chúa ấy,vậy mới xứng đôi với Mặc Thiệu Đình nhà chị được, em có hiểu không?"
"Ừm, đã biết." Đường Lạc Lạc duy trì nụ cười chuyên nghiệp, trong lòng không hiểu vì sao lại khổ sở.
Bốn năm trước......
Cô và Mặc Thiệu Đình đã bàn đến chuyện kết hôn.
Thời gian đó cô đã có rất nhiều ý tưởng thiết kế trong hôn lễ của cô và Mặc Thiệu Đình, thậm chí cô còn thiết kế ra kiểu váy cưới rồi, kiểu Trung Quốc, còn có kiểu Tây Âu nữa......
Trong đầu cô cũng tưởng tưởng nhiều lần hình ảnh cô và Mặc Thiệu Đình cùng nhau dắt tay vào lễ đường, nhưng mà sau một màn nhận người thân bất ngờ như là người đang ngồi trong nhà tai họa từ bầu trời bất ngờ ập đến lập tức phá vỡ mơ ước của cô.
Bốn năm nay,cô luôn cố gắng thuyết phục bản thân mình là phải quên đi, lại càng biết rằng cô cần phải hi vọng rằng Mặc Thiệu Đình có thể quên đi quá khứ bắt đầu lại cuộc sống mới, biết rằng cô nên chúc phúc cho anh khi anh đã tìm được hạnh phúc mới.
Nhưng mà......
Đừng náo loạn, người này chính là đường tuyết phù!
Mặc thiệu đình và đường tuyết phù?
Cho dù mặc thiệu đình và Lâm Uyển Du thì cô đã không ngạc nhiên và khó thở đến như vậy, nhưng người này lại là Đường Tuyết Phù.
Đường Phù Dung từ nhỏ đã luôn nhằm và chèn ép cô khắp nơi, giờ Đường phù Dung lại ngồi đối diện, dùng ánh mắt quyến rũ để liếc mắt đưa tình với Mặc Thiệu Đình,vẻ mặt thì mềm mại,giọng nói như muốn chảy nước,đưa vẻ mặt đắc ý đó nhìn cô, Đường Lạc Lạc như muốn nổ tung, không thể nào kìm nén được nội tâm đang kêu gào sự buồn bực và thất bại.
Thật đủ rồi......
217.2
"Lạc Lạc,em vẫn nghe chị nói đấy chứ?" Đường phù Dung thấy Đường Lạc Lạc đang thất thần thì cô ta rất mất hứng mà bĩu môi: "Váy cưới của chị vốn là mời chuyên gia thiết kế hàng đầu thế giới thiết kế, nếu thiệu đình đồng ý, là chị muốn mời ai thì mời, nhưng chị thấy mẹ góa con côi như em không dễ gì, muốn giúp đỡ em, cho nên em nhất định không phụ lòng của chị đâu đấy."
Đường Lạc Lạc......
Nói như vậy nghã là phải cảm ơn Đường Phù Dung làm cho cô ấm ức nữa sao?
"Hơn nữa chị thấy chỗ này của em cũng không cao cấp gì cả, nhưng giá thiết kế không rẻ chút nào, một thiết kế mà mất hơn 20 vạn rồi, chậc chậc." Đường Phù Dung nhìn một lượt xung quanh đánh giá, vuốt vuốt tóc: "Dù là chị em, em cũng không cần phải ra giá rõ ràng như vậy chứ, cũng may thiệu đình không thèm để ý mà chi tiền nhiều cho chi đấy,tiền ấy à, với chị mà nói chỉ là tượng trưng thôi."
Nếu đã thoải mái như vậy vì sao còn lảm nhảm nhiều như vây với cô làm gì chứ!
Trong lòng Đường Lạc Lạc ghê tởm muốn ói, đồng thời cố nén xúc động muốn đuổi cô ta ra ngoài: "Yên tâm, nếu tôi đã nhận sẽ không làm qua loa đâu, nhất định sẽ thiết kế hài lòng chị."
"Tốt nhất là như vậy." Đường Phù Dung hất cằm;"Chi cũng không trông cậy gì vào thiết kế của em, coi như là chị giúp em đi, một người phụ nữ nuôi đứa con không dễ dàng gì, xem như chị đang làm từ thiện đi."
"Muốn làm từ thiện, chị có thể trực tiếp quyên góp vào dự án Hi Vọng đi." Đường Lạc Lạc trả lời một cách thỏa đáng, tầm mắt lướt qua Đường Phù Dung nhìn sang Mặc ThiỆU Đình một chút: "Chị tôi cũng không muốn nhận đâu, cũng nẻ mặt chị từng là người thân của tôi thôi."
Mặc thiệu đình rũ mắt, khóe miệng hơi cong lên, lộ ra một nụ cười, hàng lông mi rung rinh như cánh quạt nhỏ, khiến người khác không biết anh đang nghĩ gì, nghe được lời giận dỗi của Đường Lạc Lạc,anh không hề lên tiếng cũng không ra vẻ tức giận mà ngược lại thờ ơ, vui vẻ xem kịch vui.
Đường Lạc Lạc nghiến răng,người này rõ là đang cố ý!
Cố ý dẫn theo tình mới để khiêu khích cô, cố ý để cho Đường Phù Dung đến đây ức hiếp cô, anh vốn không hề muốn buông tha cho cô mà......
Chẳng lẽ đang trả thù cô sao?
"Lạc Lạc,em nói gì vậy?"Săc mặt Đường Phù Dung tỏ vẻ tủi thân như cô ta xúc phạm, che ngực, còn bắt đầu khóc hu hu hu: "Thiệu đình, anh nhìn xem,em muốn giúp đỡ em ấy mà em ấy còn không cảm ơn,em rất tủi thân......"
Một đôi trong suốt đích mắt to phiêu miêu tả thiệu đình, đường tuyết phù đích bộ dáng thật sự không hiểu ủy khuất: "Em chẳng biết mình đã làm sai điều gì,chỉ thật lòng muốn giúp đỡ em ấy mà thôi......"
Đường Lạc Lạc:......
Cô thật là nhịn hết nổi rồi, kĩ thuật diễn xuất ngây thơ này mười năm như một,vẫn là công thức quen thuộc và mùi vị quen thuộc này khiến cho lúc còn nhỏ cô đã bị oan ức không biết bao nhiêu lần.
Bây giờ mẹ da lại đến!
Mặc thiệu đình nhìn Đường Phù Dung đang kể khổ, anh cười khẽ rồi quay đầu nhìn Đường Lạc Lạc: "Đã nhận rồi thì làm phiền chút vậy."
Đường Lạc Lạc cắn môi, cảm thấy trong lòng chua xót vô cùng, vừa nãy Đường Phù Dung làm cho cô nhục nhã và mỉa mai cô,trong lòng cô không có gì ngoài cảm giác phiền chán, chẳng có gì nhưng lúc Mặc Thiệu Đình nói chuyện miệng lại hướng về phía Đường Phù Dung khiến cho cô không nhịn được mà thấy đau khổ.
Nhưng mà nghĩ lại, bây giờ Mặc Thiệu Đình là chồng sắp cưới của Đường Phù Dung, không một chút quan hệ gì với cô cả, không che chở cho Đường Phù Dung chẳng lẽ còn che chở cho cô sao?
Đạo lý này Đường Lạc Lạc rất hiểu rõ nhưng mà hiểu là một chuyện còn làm mới là một chuyện, trước kia chỉ cần có một cơn gió thổi nhẹ, mặc thiệu đình luôn là người đầu tiên đứng trước mặt làm người che phong chắn vũ cho cô, cho nên ngây lúc bây giờ cô đã cảm nhận được rằng anh đã không còn thuộc về cô nữa.
Cô gắt gao siết chặt nắm đấm, cô nhìn vào gương mặt tuy gần mà xa lạ kia,tuy đang ở ngay trước mặt nhưng cảm thấy cô và Mặc ThiỆU Đình như đang cách rất xa, hình ảnh của anh trong trí nhớ vẫn còn là Mặc Thiệu Đình của cô nữa không?
Cô nghĩ rằng buông tha rồi sẽ không hối hận, nhưng mà thấy anh đang ngồi cùng với người phụ nữ khác trước mặt cô, tim như bị vô số cây kim chích vào, máu tươi đầm đìa.
Mặc thiệu đình hơi giương mắt, đôi mắt hai người liền giao nhau, nháy mắt trong không khí như có tia lửa xẹt qua, cô khẽ cúi đầu, giọng nói như từ kẽ răng phát ra: "Được, tôi biết rồi."
Đường Phù Dung không chịu buông tha,giọng nói cô ta vang lên trong không khí, phá vỡ ánh nhìn Đường Lạc Lạc và Mặc Thiệu Đình: "Đúng rồi, Lạc Lạc,Hôn lễ của chị còn thiếu một phù dâu, chi bằng em làm đi, hiện trường hôn lễ có rất nhiều nhân vật lớn, studio của em chawrg phải rất cần mở rộng mối làm ăn sao?"
Phù dâu?
Đường Lạc Lạc quả thực không ngừng kìm chế cơn hồng hoang, chồng cũ của cô kết hôn mà đối tượng để lấy lại là chị gái của cô, cô đã thiết kế váy cưởi cho cô ta còn muốn bắt cô làm phù dâu nữa sao?
Sau này có phải có con rồi cũng nói cô chăm sóc luôn đấy chứ!
Là Người thì không nên quá đáng như vậy chứ.
"Cho dù muốn đi nhưng gần đây tôi rất bận, hơn nữa chị quen biết nhiều người như thế thiếu gì người thích hợp hơn so với tôi không đúng sao?" Đường Lạc Lạc kìm nén muốn chửi thề trong lòng, điềm đạm trả lời.
Đường Phù Dung nhún vai: "Đúng là quen rất nhiều đấy, nhưng sau này sẽ lẫn lộn mất giới phu nhân thì sao, nhưng mà,không phải nghe nói là phù dâu không thể đẹp hơn cô dâu sao?"
Đường Lạc Lạc:......
Chị có thể trực tiếp nói tôi xấu, vòng vo như vậy rất không chân thành đấy,có biết không.
"Chị tìm người khác,tôi không được đâu." Đường Lạc Lạc ngay cả một nụ cười cũng không cho cô ta, người như thế cần gì không nói huỵch tẹt ra.
"Ghen tị sao?" Giọng nói trầm thấp như đàn violong của Mặc Thiệu Đình vang lên ở bên tai Đường Lạc Lạc, mỉm cười nhìn vào mắt cô, nháy mắt trêu chọc cô: "Không muốn làm phù dâu, muốn làm cô dâu?"
"Thiệu đình......" Đường Phù Dung có chút sốt ruột kêu Mặc Thiệu Đình một tiếng, dơ tay muốn kéo góc áo của anh, cô ta với hợp với anh diễn trò như thế chr muốn sự chú ý củ Mặc Thiệu Đình tập trung nhiều vào cô ta, nhưng mà quanh đi quẩn lại vẫn tập trung chú ý vào Đường Lạc Lạc rồi?
"Đi ra ngoài." Mặc thiệu đình không thèm nhìn Đường phù dung một cái trực tiếp mở miệng nói.
Đường Phù Dung còn muốn kháng cự một chút, đang định mở miệng đã bị khí lạnh của anh làm cho khiếp sợ,cô ta cắn môi, cô ta biết nếu bây giơ mà không nghe lời thì Mặc Thiệu Đình sẽ chọn ai tới để khiêu khích ĐườNg Lạc Lạc nữa, kém quả sẽ không có lợi nếu như ngay cả giá trị lợi dụng của cô ta cũng không còn thì cô ta sẽ không còn nữa.
Đường Phù Dung oán hận trừng Đường Lạc Lạc một cái,phất tay áo bỏ đi.