- Không có gì.
Chuyện này, cậu làm quá đường đột rồi, lúc này chỉ sợ Đường Lạc Lạc đã biết Mặc Như Nguyệt mới là mẹ ruột của cô, quan hệ anh em họ của cô và Mặc Thiệu Đình rồi, bây giờ cậu nói sự thật với Mặc Thiệu Đình, thì có ích gì chứ?
Nếu như vậy, cậu cần phải nói thẳng ra thân phận của Mặc Thiệu Đình, nói ra Mặc Thiệu Đình không phải con ruột của La Nhã.
Nếu là như vậy, Mặc Thiệu Đình có mang lòng hận Mặc gia hay không?
Anh chỉ là rời khỏi nhà họ Mặc, thì đã tạo thành một trận khủng bố, nếu như trong lòng muốn báo thù Mặc gia, lại sẽ như thế nào?
La Nhã tuy đã nuôi lớn Mặc Thiệu Đình, nhưng lợi dụng anh nhiều năm, ai biết sau khi Mặc Thiệu Đình biết được sự thật, sẽ đối xử lạnh như băng với mình hay không…
Quan hệ của bọn họ khó khăn lắm mới ôn hoà một chút.
Mặc Tây Thành suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng không mang chuyện nói với Mặc Thiệu Đình, trơ mắt nhìn Mặc Thiệu Đình đi ra khỏi phòng làm việc, toàn thân như toát mồ hôi lạnh ngồi xuống.
Cậu giờ mới phát hiện, bản thân nhất thời nóng máu, lại lựa chọn một con đường chết.
Phóng lao phải theo lao thôi, sau khi cậu nói với Mặc Như Nguyệt Đường Lạc Lạc chính là con gái bà, thì đã đảo lộn tất cả rồi, không còn cơ hội níu lại được nữa.
Bây giờ, trong lòng cậu ngoài trừ sự tự trách, thì không còn thứ gì khác nữa.
- Anh hai, xin lỗi.
… …
Mặc Thiệu Đình từ nhà họ Mặc quay về, liền hứng khởi bảo Tần Việt lái xe đi thẳng đến khu bờ biển, nhìn thấy mái ấm từ xa của anh và Đường Lạc Lạc, đôi mắt Mặc Thiệu Đình liền bất giác dịu lại, muốn nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của tiểu nha đầu khi nhìn thấy mình, hận không thể một bước đến bên cô ngay.
Xuống xe xong, Mặc Thiệu Đình vươn đôi chân dài, trong tiếng chào hỏi của người hầu, mặt mày phơi phới đi vào cửa lớn biệt thự, có rất nhiều chuyện muốn nói với Đường Lạc Lạc.
Muốn nói một chút cho cô nghe về hòn đảo sắp cử hành hôn lễ, quang cảnh mê người biết bao, có bao nhiêu động vật và cảnh vật cô không nghĩ đến, muốn nói hết sự nhớ nhung sâu sắc đối với cô mấy ngày nay, muốn tận mắt nhìn thấy, tiểu nha đầu mập lên hay ốm đi rồi…
Trước giờ không biết, nhớ nhung một người, có thể đạt đến mức độ này, chẳng qua là mấy ngày không gặp, liền cảm thấy thở thôi cũng khó khăn rồi.
Thế mà…
Từ phòng khách tìm mãi đến tận phòng ngủ, phòng sách, nhà bếp, phòng yoga…
Khắp nơi đều không thấy bóng dáng của Đường Lạc Lạc, Mặc Thiệu Đình vốn muốn tự mình tìm thấy Đường Lạc Lạc, lúc này cũng nhịn không được trở nên gấp gáp, gọi má Vương.
- Cô chủ đi đâu rồi?
Anh đã nói với Đường Lạc Lạc lúc này mình sẽ về, tiểu nha đầu ham chơi, chạy đi đâu mất rồi?
- Cô chủ sáng sớm hôm qua, đã mang vali đi rồi, nói là muốn đi ở nhà cô Diệp vài ngày, cậu không có ở nhà, cô ấy một mình cũng không có ý nghĩa gì, đúng rồi, còn để lại một tờ giấy trên bàn phòng ngủ cho cậu…
Dự cảm không lành trào dâng trong lòng Mặc Thiệu Đình, đến nhà Diệp Tiểu Manh?
Diệp Tiểu Manh đang ở nhà George, lại không phải phòng của mình, Đường Lạc Lạc sao lại đến nhà George ở được chứ?
Điểm này quá không phù hợp với lẽ thường.
Mặc Thiệu Đình không kịp nói nhiều, nhanh chóng xoay người, chạy thẳng đến phòng ngủ, quả nhiên, trên bàn có đè một tờ giấy trắng, trái tim anh đập điên cuồng, lấy tờ giấy lên xem, nét chữ xinh đẹp soi vào mắt anh, như một thanh kiếm sắt nhọn, trực tiếp đâm vào tim anh.
- Em đi đây, đừng tìm em, chúng ta vốn không hợp nhau, là lúc nên xa nhau rồi, nếu như anh nhớ em, thì coi như… em đã chết rồi đi.
Mặc Thiệu Đình là một người có thể đọc nhanh như gió, nhưng đối với tờ giấy trắng mỏng, anh đột nhiên cảm thấy bản thân xem không hiểu, xem không rõ nữa rồi, xem đi xem lại mấy lần, mới hiểu rõ nghĩa là gì.
Anh coi như em chết rồi đi.
Hôm qua lúc nói chuyện còn ổn mà, tất cả đều ổn cả mà, anh vui vẻ sắp xếp hôn lễ cho hai người, cô ngoan ngoãn ở nhà đợi anh quay về, hai người tuy có rất nhiều lời chưa nói, rất nhiều ngày tháng chưa cùng nhau trải qua, sao nói đi là đi rồi?
Lúc nên xa nhau, không thích hợp?
Rõ ràng tất cả đều ổn cả mà…
Nhưng nét chữ Đường Lạc Lạc quá quen thuộc với anh rồi, muốn anh tự lừa mình cũng không làm được, trong nhà của mình không ai có thể ép cô, lần này là cô tự mình muốn đi, cô muốn đi thật xa, không quay về nữa.
Anh nhíu chặt mày lại, cũng không suy nghĩ rõ là tại sao… không có bất kỳ điềm báo nào, cũng không có bất kỳ lý do nào, nhưng người thì đích thực là tự mình ra đi, lời để lại tuyệt tình như vậy, cũng là tự mình viết.
Trong lòng đau nhói, đầu óc cũng hơi choáng váng, sắc mặt Mặc Thiệu Đình nghiêm trọng và âm u, cả người toả ra một bầu không khí tàn ác nồng nặc, ánh mắt hiện ra màu u tối, đáy lòng anh chỉ có một giọng nói, một ý niệm đang kêu gào – nhất định phải tìm Đường Lạc Lạc về!
Bất kể cô có phải tự nguyện rời khỏi anh, anh đã nhận định cô rồi, cho dù tìm đến chân trời góc bể, cho dù lật tung cả thế giới lại, anh cũng nhất định tìm thấy cô!
Mặc Thiệu Đình lấy điện thoại ra, gọi đến số Tần Việt, giọng nói trầm xuống mang sự kích động sốt ruột.
- Lập tức phong toả tất cả sân bay và trạm xe, kiểm tra nghiêm ngặt tất cả nơi ra vào của thành phố S, điều động nhân lực, và tất cả máy bay trực thăng không người lái có thể dùng được, cho dù lật ngược lại cả thành phố S, cũng phải tìm thấy Đường Lạc Lạc!
Hôm qua lúc gọi điện vẫn còn yên ổn, Đường Lạc Lạc lúc này nhất định chưa đi xa, nhất định còn ở xung quanh thành phố S, Mặc Thiệu Đình hít một hơi sâu, hai bàn tay nắm chặt lại, bất kể xảy ra chuyện gì, anh cũng không thể không có cô, anh nhất định sẽ tìm cô trở về, nhất định.
… …
Hai giờ trước khi Mặc Thiệu Đình đến biệt thự gần bờ biển, Đường Lạc Lạc đã lên máy bay đi Los Angeles Mỹ rồi.
Mối quan hệ của Mặc Như Nguyệt rất rộng, liên quan đến con gái, tốc độ làm việc càng nhanh hơn, nếu như chậm trễ một chút, lúc này nhân lực Mặc Thiệu Đình phái đi, chỉ sợ sớm sẽ tìm thấy Đường Lạc Lạc, càng đừng nhắc sân bay của thành phố S bây giờ đã hoàn toàn bị phong toả, khu ra vào kiểm tra đặc biệt nghiêm ngặt, nhưng cũng như mò kim đáy bể, điệu bộ như sống chết cũng phải tìm thấy Đường Lạc Lạc.
Chỉ là, Đường Lạc Lạc cuối cùng cũng thoát ra rồi.
Cô cũng không biết nên vui hay nên mừng, lúc này xách vali mỏng dánh, đứng ở bên cổng chờ máy bay, nhìn thấy “người quen” Mặc Như Nguyệt sắp xếp cho cô.
Một cậu thanh niên điển trai, mặc chiếc áo sơ-mi trắng quần dài đen đơn giản, do máy điều hoà hơi lạnh, bên ngoài khoác một chiếc áo gió màu nâu nhạt, một đôi mắt phượng trong veo, đôi lông mày rậm, khoé miệng hơi nhướn lên, đôi môi rất mỏng, làn da trắng trẻo và được chăm sóc kỹ càng, thân hình cao lớn – không được tính là nhìn vào sẽ thấy đẹp trai kinh ngạc, nhưng khí chất vô cùng hiếm thấy, thực sự có thể gọi là ôn nhu như ngọc.
Loại đàn ông này, bây giờ càng ngày càng hiếm hoi, khí chất rất huyền diệu, nếu như nói bản thân Nhậm Tử Lương có bảy phần, vậy khí chất trên người anh từ trong ra ngoài, khiến người khác thoải mái lại thả lỏng, khí thế thần bí chỉ cần vừa nhìn liền mang vẻ cao quý, ít nhất cũng phải nâng anh lên đến chín mươi chín điểm.
Trong mắt Đường Lạc Lạc, chỉ có Mặc Thiệu Đình là mười điểm.
Nghĩ đến Mặc Thiệu Đình, Đường Lạc Lạc cuộn lại khăn choàng dưới cằm, trong lòng lại nhói lên một chút.
Bây giờ, anh có thể vẫn còn đang trên đường về nhà.
Không biết khi anh nhìn thấy tờ giấy đó, sẽ nghĩ thế nào.
Đường Lạc Lạc áp chế lại suy nghĩ của mình, không dám nghĩ tiếp nữa, cô nhất định phải dứt khoát rời khỏi, nếu không thực sự sẽ vĩnh viễn không rời được nữa, cái thứ như dũng khí chỉ cần một chút thôi, bỏ lỡ rồi sẽ càng lún càng sâu trong vực thẳm, mà cô không thể không đi, do giữa cô và Mặc Thiệu Đình – định sẵn không cách nào ở bên nhau được.
Quyết đoán là giải pháp tốt nhất.
Nghĩ đến đây, Đường Lạc Lạc đến trước mặt Nhậm Tử Lương, cong môi.
- Chào anh.
Nhậm Tử Lương còn đang nhìn xung quanh, hai ông bà già Nhậm gia luôn quan tâm hôn nhân đại sự của anh, mỗi tháng ít nhất giới thiệu cho anh mười mấy cô tiểu thư ưu tú, khiến anh thực sự mệt mỏi chết đi được, lúc này quay về Mỹ làm việc, lại nhét thêm cho anh một nhiệm vụ -- chăm sóc cô chủ Mặc gia, sắp xếp nơi ăn chỗ ở của cô ở Mỹ.
Cô chủ Mặc gia, Nhậm Tử Lương chỉ nghe qua Mặc Lan một người, đang tìm kiếm bóng dáng của Mặc Lan, thì nhìn thấy một cô gái thân hình nhỏ bé, trông rất xinh đẹp đi qua đây.
Đến gần rồi, Nhậm Tử Lương cúi đầu nhìn, liền cảm thấy thực sự có chút ngẩn ngơ.
Khuôn mặt nhỏ của Đường Lạc Lạc, nguyên do mấy ngày nay tâm trạng không tốt, thực sự có chút nhợt nhạt, bị không khí lạnh ở ngoài sân bay thổi vào, trong sự nhợt nhạt có chút ửng đỏ, cô quấn chặt lấy khăn quàng hơn, khiến khuôn mặt trở nên vô cùng nhỏ, cả gương mặt gần như chỉ còn lại đôi mắt to long lanh.
Không qua một hai ngày, thời gian khóc nhiều rồi, mắt luôn ngấn nước, lúc trước đôi mắt Đường Lạc Lạc trắng đen rõ ràng, giống như một động vật nhỏ, vừa nhìn có thể nhìn thấu đối phương, đặc biệt khiến người khác yêu thích, lúc này ánh mắt có vài phần phiền muộn, đẹp đến dường như càng có cảm xúc và hàm ý.
Nhậm Tử Lương cũng không biết chuyện gì, nhìn thấy cô gái trong sáng trước mắt, nhìn thấy đôi mắt to của cô, thì cảm thấy trong lòng ong một tiếng, chốc lát trở nên căng thẳng.
Anh vốn rất buồn bực công việc này, do đây là một loại coi mắt trá hình, nhưng bây giờ, giọng nói anh bất giác có chút căng thẳng rồi, đương nhiên, nghe bên tai, giọng nói đó vẫn ôn nhu dễ nghe.
- Tôi tên Nhậm Tử Lương, cô là?
- Là mẹ tôi nhờ anh đến phải không?
Đường Lạc Lạc lấy điện thoại mình ra, mang bức ảnh Mặc Như Nguyệt gửi cho cô cho Nhậm Tử Lương xem.
- Là anh phải không? Tôi một mình đến nước Mỹ, mẹ có thể không yên tâm, nhờ anh chăm sóc cho tôi.