Mặc Tây Thành bất động nhìn chằm chằm vào màn hình, thấy Mặc Thiệu Đình bàn tán về lần thất bại này với các phóng viên.
- Đối với tất cả mọi chuyện xảy ra gần đây của nhà họ Mặc, tôi cảm thấy sâu sắc lấy làm tiếc.
Mặc Thiệu Đình nghiêm mặt nói.
- Thương trường thay đổi liên tục, thắng bại là chuyện bình thường, hy vọng nhà họ Mặc có thể nhanh chóng vượt qua cửa ải lần này.
- Mèo khóc chuột!
La Nhã không thể xem tiếp được nữa, một phát tắt tivi đi.
- Nói đến làm như không có chút quan hệ gì với nó vậy, nếu như nó có thể lấy được kho hàng Thanh Long trước khi rời khỏi nhà họ Mặc, hoặc mang cổ phần chia cho chúng ta, nhà họ Mặc sao ra nông nỗi này.
Trong đầu Mặc Tây Thành, lại không ngừng vang lên giọng nói của Mặc Thiệu Đình – “Vợ tôi thích hôn lễ đơn giản tươi mới, vì vậy không ngoài dự tính, hôn lễ bù chúng tôi sẽ cử hành ở hòn đảo nhỏ nước ngoài…”
Vợ tôi…
Bọn họ sắp làm hôn lễ bù rồi, sắp đi hòn đảo nhỏ ở nước ngoài rồi, xa rời những chuyện đấu đá lẫn nhau, cậu từng một dạo vì chuyện này mà phát điên, người phụ nữ không có cách nào có tiếp cận được nữa, cùng Mặc Thiệu Đình bây giờ đang sống hạnh phúc cùng nhau.
Mặc Thiệu Đình rời khỏi nhà họ Mặc, đã có tương lai tươi sáng, không thua gì nhà họ Mặc, cùng gia tộc Brown tại nên một công ty kỹ thuật quan hệ rất tốt, có Đường Lạc Lạc làm vợ, đời người thăng quan tiến chức, vạn sự thuận lợi.
Dù đối diện với bất hạnh của người khác, cũng có thể độ lượng giống như rất thương xót nói một câu lấy làm tiếc.
Nhưng còn mình thì sao?
Người con gái mình thích là em họ của mình, cảm giác này giống như ăn phải ruồi vậy giày vò và đau khổ, gia nghiệp của gia tộc vừa mới tiếp quản trong tay, chính vì do sự không thành thục của mình mà suýt nữa huỷ hoại tất cả…
Dựa vào cái gì chứ?
Nửa đời trước, cậu luôn sống dưới bóng Mặc Thiệu Đình, cậu không quan tâm, cậu chơi bời khắp nơi, nửa đời sau, cậu muốn cố gắng yêu đương, cố gắng làm nhà họ Mặc vẻ vang, nhưng kết quả có được như thế nào?
Lúc trước không quan tâm nhà họ Mặc, vì vậy tình cảm giữa hai anh em mới hoà hợp như thế, nhưng hôm nay, những thứ cậu muốn có, lại toàn bộ bị huỷ hoại, mà những thứ cậu mong có được, lại ở chỗ Mặc Thiệu Đình, dễ như trở bàn tay.
Cậu từng thương hại Mặc Thiệu Đình, không có sự sự yêu thương xuất phát từ tấm lòng của người thân, nhưng bây giờ, ai mới người đáng thương hại nhất đây?
Mặc Tây Thành cắn môi, trong lòng lần đầu có cảm giác tức giận bất bình
Vận mệnh gần như đặc biệt muốn chơi đùa cậu, thứ cậu muốn, đều không có được, còn bị đẩy vào bóng tối vô tận.
Cho dù như vậy, thế thì cùng nhau xuống địa ngục đi.
Mặc Thiệu Đình, muốn không đếm xỉa đến, là một chuyện rất khó khăn đó, anh có biết không?
… …
Sau ngày thứ hai Mặc Lan xuất viện, liền kéo theo Mặc Như Nguyệt dạo phố.
Thực sự Mặc Lan vốn không có vấn đề gì, chỉ là Mặc Như Nguyệt quá bảo bọc chị, chị ta lại muốn Mặc Như Nguyệt càng yêu thương bản thân, vì vậy nằm ở bệnh viện sắp nửa tháng trời, giờ mới lê lết ra khỏi viện.
Vừa mới ra viện, Mặc Như Nguyệt liền mang theo Mặc Lan ra ngoài mua sắm, cảm thấy con gái cưng của mình mấy ngày nay chịu khổ rồi, nên chiêu đãi cô thật tốt.
Mặc Lan mặc chiếc váy ngắn màu đỏ mùa xuân thu bản có hạn của Gui, thần sắc sảng khoái khoác lấy cánh tay Mặc Như Nguyệt, Mặc Như Nguyệt mặc một bộ kỳ bào đen thêu hoa, trên khuôn mặt được chăm sóc rất tốt thấp thoáng nụ cười, hai người giống như hai mẹ con thân thiết, cùng nhau dạo phố, cùng nhau cười nói nhẹ nhàng.
Mấy năm nay, Mặc Như Nguyệt luôn hết mực yêu thương Mặc Lan, thương yêu như con gái của mình vậy. Hai mẹ con vô cùng thân mật, đối với Mặc Lan, Mặc Như Nguyệt có thể gọi là muốn gì được nấy, lúc này Mặc Lan kéo lấy Mặc Như Nguyệt, líu ríu làm nũng với Mặc Như Nguyệt.
- Mẹ, mẹ xem, chiếc túi Hermès kia đẹp quá, con thiếu cái màu hồng, mẹ mua cho con đi…
- Được…
Mặc Như Nguyệt cười bất lực.
- Con nhiều túi như vậy, đủ để mở một bảo tàng rồi đó.
- Con thích mà…
Mặc Lan dựa vào Mặc Như Nguyệt, ánh mắt nhìn khắp nơi, hôm nay là cuối tuần, đặc biệt nhiều người đến dạo phố, trung tâm thương mại này là có tiếng là nơi hội tụ nhiều món đồ xa xỉ, đưa mắt nhìn, giá trên thẻ một hàng dài con số không khiến người ta hoa cả mắt.
Chỉ là, những thứ này, bây giờ đã không lọt vào mắt Mặc Lan nữa.
- Mẹ… tình hình gần đây của nhà họ Mặc rất không tốt, con xem tin tức nói phải đền rất nhiều tiền…
Mặc Lan chớp chớp mắt, giả vờ lộ ra biểu cảm ngây thơ vô tội, dò thám nói.
Mặc Như Nguyệt thở dài một hơi nhẹ, vỗ vào bàn tay Mặc Lan.
- Thương trường chính là như thế, lên xuống thăng trầm, anh họ Tây Thành con còn là lính mới, giáo huấn chính là kinh nghiệm, có kinh nghiệm một chút cũng tốt. Còn công ty, con không cần lo lắng, cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Mặc, không dễ gì ngã một lần là không đứng lên nổi được, thêm nữa, mẹ còn dự trữ cho con tiền tiết kiệm, khi nào, cho dù nhà họ Mặc thực sự không được nữa, mẹ cũng không không để con bị thiệt thòi đâu.
Ánh mắt của Mặc Lan chốc lát sáng hẳn lên, tiền tiết kiệm…
Mặc Như Nguyệt đúng là cô con gái mà Mặc lão gia thích nhất, những năm đầu từng định giao nhà họ Mặc cho Mặc Như Nguyệt, sau này tình cảm Mặc Như Nguyệt gặp khó khăn, Mặc lão gia vẫn rõ ràng thiên vị đứa con gái này, trong tay Mặc Như Nguyệt nhất định không có ít tài sản, tiếc là luôn giữ trong tay, không chịu đem ra cho mình.
- Mẹ… mẹ luôn nói để dành cho con, những thứ như tiền bạc, chỉ có tiêu rồi mới là tiền. Mẹ xem, gần đây con xui xẻo biết mấy, không có lấy một chuyện tốt đẹp, khoảng thời gian này nhà họ Mặc sa sút, đoán chừng tiền lương của con cũng sẽ giảm xuống… đúng là không vui, chi bằng, mẹ mua cho con một căn nhà được không? Con muốn cho thuê bên ngoài, ít nhiều cũng thu được tiền thuê nhà mà.
Mặc Lan xoay chuyển con ngươi, bây giờ giá cả phòng ốc ở thành phố S đắt đỏ, lại có xu thể càng ngày càng đắt, chỉ cần Mặc Như Nguyệt mua cho chị ta một căn biệt thự, ghi tên chị ta, bản thân cói như có chỗ dựa về tiền bạc, sau này dù cho xảy ra bất kỳ chuyện gì, cũng sẽ không bị trắng tay.
Đương nhiên, một căn nhà mãi mãi là không đủ, chẳng qua phải ăn từng miếng cơm một, nhà phải từng căn từng căn mua.
- Cái này…
Mặc Như Nguyệt cau mày.
- Con còn trẻ tuổi, cần nhà làm gì chứ? Tâm trạng không tốt, mẹ mua cho con thêm mấy cáitúi xách…
- Mẹ…
Mặc Lan kéo dài giọng nói, đung đưa cánh tay Mặc Như Nguyệt.
- Con có thể không cần túi xách, con sau này cũng không cần túi nữa, con chỉ cần nhà…
Những chiếc túi xa xỉ này, cho dù có mua nhiều đến đâu, bán ra lại cũng không được bao nhiêu, vẫn là bất động sản thiết thực hơn.
Mặc Như Nguyệt không kiềm được sự khẩn cầu nhõng nhẽo của Mặc Lan, vốn cảm thấy yêu cầu này có chút quá đáng, nhưng bị đung đưa một chút, không kiềm được có chút lung lay rồi.
- Cái này… Lan Lan, lần sau nói được không? Hoặc, đây cũng không phải chuyện một giây một phút là có thể giải quyết ngay được, con muốn mua nhà ở đâu?
- Gần bờ biển.
Mặc Lan vội tiếp lời, biệt thự gần biển rất đắt đỏ, mà nhà lại rất lớn, quan trọng hơn là…
Con tiện nhân Đường Lạc Lạc đó mượn oai Mặc Thiệu Đình, lại có thể sống ở đó rồi!
Vừa nghĩ đến Đường Lạc Lạc có được thứ mà mình không có, Mặc Lan liền cảm thấy toàn thân khó chịu, vì vậy không hề do dự khoá chặt mục tiêu ở gần bờ biển.
Mặc Như Nguyệt đang do dự, mắt nhìn sắp đồng ý rồi, Mặc Lan đang chuẩn bị thêm vào chập nữa, thì nghe thấy phía trước vang lên giọng nói quen thuộc.
- Cô Như Nguyệt.
Hai mẹ con đang nói chuyện rôm rả, căn bản không chút ý không biết từ khi nào, Mặc Tây thành lại xuất hiên ở trước mặt bọn họ, người xung quanh rất nhiều, vì vậy cậu đi qua đây, hai người lại không ai phát hiện ra.
Mặc Lan và Mặc Như Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mặc Tây Thành, nhịn không được trong lòng kinh ngạc.
Trước giờ điển trai phóng khoáng, còn xinh đẹp hơn con gái vài phần như Mặc Tây Thành, hình tượng hôm nay, thực sự có thể dùng từ sa sút để hình dung, đầu tóc rối tung, gần như bị vò mạnh qua, viền mắt ửng đỏ, tơ máu tràn lan, sắc mặt xám xịt, môi có chút khô, quần áo nghiêm chỉnh trên người đã nhăn hết, nhưng Mặc Tây Tây trước giờ luôn chú trọng hình tượng, lại dường lại không cảm nhận được vậy, nhìn chằm chằm về phía Mặc Như Nguyệt, dưới ánh mắt có vào phần căm hận không dễ nhìn ra được.
Tuy quan hệ với La Nhã không tốt, nhưng Mặc Như Nguyệt luôn xem Mặc Tây Thành và Mặc Thiệu Đình như người thân của mình, nhà họ Mặc lâm nguy, trên miệng bà không nói, trong lòng lại sốt ruột, vì vậy nhìn thấy Mặc Tây Thành tiều tuỵ như vậy xuất hiện trước mặt mình, nhịn không được có chút đau lòng.
Mặc Như Nguyệt đi về phía trước, xoa mặt Mặc Tây Thành.
- Tây Thành, sao con lại gầy đi nhiều vậy, mới mấy ngày thôi mà, nghe lời cô, có một số chuyện, nên nghĩ thoáng ra, công ty có lúc lên dốc, cũng sẽ có lúc xuống dốc, chỉ cần người còn ở đây, chuyện gì cũng sẽ qua thôi.
- Cô Như Nguyệt, con muốn nói chuyện riêng với cô một chút.
Mặc Tây Thành định thần lại, mở miệng nói.
- Có chuyện gì mà em không được nghe sao?
Mặc Lan tự cho mình thông minh sáp đến.
- Anh họ Tây Thành, anh không phải xem em là người ngoài chứ?
Mặc Tây Thành tìm Mặc Như Nguyệt rốt cuộc có chuyện gì?
Còn phải nói chuyện riêng?
Nhà họ Mặc đang không ổn định, bọn họ nhất định là muốn bàn về chuyện liên quan đến nhà họ Mặc, cố ý giấu mình…
Trong mắt Mặc Lan thoáng qua chút oán hận, là do chị chẳng qua chỉ là một đứa con nuôi chứ gì.
Ha, cô đã biết, người của Mặc gia, bao gồm Mặc Như Nguyệt, căn bản không có cách nào xem chị ta như cô chủ lớn Mặc gia, chẳng qua xem chị ta như thú cưng giải sầu cho Mặc Như Nguyệt thôi.
Sớm muộn có một ngày, chị ta sẽ khiến nhưng người này hối hận…
- Tôi muốn nói chuyện riêng với cô.
Mặc Tây Thành luôn ôn hoà, hôm nay ánh mặt âm u lại ác liệt, lạnh lẽo liếc nhìn Mặc Lan, khiến Mặc Lan toàn thân nhịn không được nổi da gà.
- Được rồi được rồi, con đừng làm ồn nữa, đi chơi đi, xem trúng thứ gì lát nữa mẹ mua cho con.
Mặc Như Nguyệt biết tâm trạng Mặc Tây Thành nhất được không tốt, vội đuổi con gái mình đi, mà Mặc Lan nhìn thấy thái độ không thân thiện của Mặc Tây Thành, cũng không dám day dưa, chỉ có tể không cam tâm quay đầu đi.
- Tây Thành, con muốn nói gì?
Mặc Như Nguyệt thấy Mặc Lan đi rồi, giờ mới quay người lại, nhìn về phía Mặc Tây thành.