. Xác định trần trần không có việc gì, đường Lạc Lạc lúc này thở phào nhẹ nhõm, đi đến bên cạnh trần trần, cầm cánh tay nhỏ bé của cậu, cẩn thận kiểm tra: "con không sao chứ?"
Trần trần ngoan ngoãn lắc đầu: "Mẹ, con không sao......"
Mặc như nguyệt thấy trần trần không có việc gì, trong lòng cũng thả lỏng, sau đó nhìn đống hỗn độn,nhíu mày: "Sao lại thế này?"
Bình ngọc con cừu này, là vật yêu thích của bà,phẩm vật này là trong cuộc đấu giá 10 năm trước tại Zurich bo ra 80 tiệu ndt mới mua được, luôn được bà giữ gìn cẩn thận, lần này con gái và cháu ngoại về, vị trí cua nó thường đặt tại nơi nổi bật, nhưng hôm nay đã thu gọn sang nơi khác, nhưng mà không nghĩ rằng vẫn nằm hỗn độn trên sàn nhà.
Mặc lan lúc này mới ra vẻ mặt khó xử mở miệng;"Là trần trần...... ầm ĩ đòi chơi cái bình sứ đó, con không ngăn lại, không ngờ nó còn đem vứt xuống đất, còn nói nói là tát cả đồ của Mặc gia đều là của mẹ nó, còn ầm ĩ muốn đòi đập cái khác, con không còn cách nào, cho nên mới la lên......"
Mặc như nguyệt không phải xem đứa con hoang này là mạng sống sao? Cô ta sẽ từng chút từng chút làm tan rã hình tượng của mẹ con Đường Lạc Lạc trong mắt Mặc Như Nguyệt, làm cho mặc như nguyệt phải nhìn xem, đứa con gái và đứa cháu ngoại của bà sẽ hành dạng gì.
"Trần trần sẽ không nói như vậy." Nhâm tử lương lắc đầu, đi đến bên cạnh trần trần,đứng bên canh hai mẹ con họ.
"Nhâm thiếu nói như thế,chẳng lẽ ngài nghĩ tôi nói dối sao?" Mặc lan tỏ vẻ vô tội: "Tôi chỉ nói thế thôi, nhưng cũng chỉ là muốn mẹ hiểu ra thôi, giáo dục trẻ con là chuyện rất cần thiết, chỉ là cái bình sứ không đáng gì,nhưng cứ tiếp tục đứa trẻ như thế là không ổn rồi. Lạc Lạc, tôi biết cô ở nước ngoài vất vả, nhưng không thể bỏ qua việc dạy bảo đứa trẻ, cho dù, cho dù là tính cách có chút là do trời sinh, cô cũng không thể mặc kệ được......"
Ý là, trần trần không có cha, lí lịch không rõ,không ngạc nhiên khi còn trong bụng mẹ đã vô văn hóa,xấc xược.
Sắc mặt Đường Lạc Lạc lậ tức rắng bệch, cô tức giận trừng mặc lan;"cô nói cái gì? Trần trần sẽ không làm chuyện như vậy, con trai tôi thế nào,trong lòng tôi biết rõ."
"Mẹ......" Mặc lan làm bộ dáng đáng thương nhìn về mặc như nguyệt;"sao con có hể nói dối được, đứa trẻ này nuông chiều thành quen rồi, con làm dì, nhìn không được mới góp ý một chút, con chỉ muốn tốt cho Trần Trần. Nhưng mà Lạc Lạc nói như thế, xem thường con không biết đúng sai, mẹ, nếu cái nhà này con không có địa vị gì,con đi là được......"
Nói xong cô ta giả vờ lau nước mắt, bộ dáng đau thương muốn chết.
Mặc như nguyệt thở dài, rơi vào thế khó xử, mặc lan tuy rằng không phải con gái bà sinh ra, nhưng bầu bạn ở bên bà nhiều năm, một người trưởng thành không cần thiết phải nói dối vu khống cho một đứa bé, mà trần trần tuy rằng đáng yêu, nhưng dù sao cũng là đứa bé không có cha chăm sóc, có lẽ thật sự sẽ nói nói vậy, làm ra chuyện không có gia giáo như vậy, nếu hiện tại mặc kệ, sau này sẽ làm mất thể diện của Mặc gia.
Bà tiến lên từng bước, nhìn vào đống bình sứ ị vỡ có chút thương tiếc, nhìn trần trần mở miệng: "Trần trần, đứa trẻ ngoan sẽ không cố ý ném đồ vật, cháu có biết cháu làm sai rồi không?"
"cháu không có." Trần trần oan ức,cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên: "Bà ngoại,cháu khônglàm."
"Trần trần, đồ vật không đáng gì,nhưng nói dối là không đúng." Mặc lan thấy mặc như nguyệt đã tin cô ta, lập tức làm ra vẻ mặt giả bộ: "còn nhỏ như thế đã biết nói dối, không biết là ai dạy, Lạc Lạc, cô đừng đem thói hư tật xấu của người lớn mà gây ra cho con cái."
Lời này sát thương rất lớn tuy không nói rõ ra nhưng ám chỉ trào phúng đường Lạc Lạc là kẻ nói dối hết lần khác, đường lạc Lạc lập tức tiến lên từng bước bảo vệ trần trần: "cô có ý gì?"
"Tôi không có ý gì đâu, chỉ là quan tâm Trần Trần thôi." Mặc lan một bộ ngây thơ vô tội quay đầu nhìn phá Mặc Như Nguyệt: "Mẹ, con thật sự không có ý gì khác, con chỉ là muốn, đứa trẻ cần phải được dạy bảo, muốn cho chi ấy làm tấm gương tốt cho Trần Trần, chẳng lẽ không đúng sao?"
"được rồi, chuyện này dừng ở đây." Mặc như nguyệt xoa xoa huyệt thái dương, đi đến trước mặt trần trần, nhẹ nhàng khuyên: "Trần trần không nên làm vỡ bình hoa, chỉ cần cháu xin lỗi, được không?"
Mặc lan cắn mạnh môi, chỉ cần xin lỗi thôi sao?
Hừ, bà già này thật đúng là thiên vị.
Mấy chục triệu noí xin lỗi là xong việc......
Khuôn mặt nhỏ nhắn,căng mọng của Trần trần đang chăm chú, nghe được lời nói của mặc như nguyệt trong lời nói, đôi mắt to tròn chớp chớp: "Bà ngoại, bình hoa không phải do Trần Trần làm vỡ đâu ạ, trần trần có bằng chứng."
Bằng Chứng?
Mặc như nguyệt không thể tin được một đứa bé còn nhỏ tuổi như vậy, có thể có chứng cớ, tò mò nói với trần trần: "Trần trần, bà ngoại sẽ không trách cháu đâu, nhưng cháu nói thật là cháu có bằng chứng sao?"
Trần trần ngẩng đầu, không trả lờicâu hỏi của mặc như nguyệt, mà là nhìn về phía mặc lan: "dì, dì nói là cháu cố ý làm vỡ bình hoa phải không?"
Mặc lan lơ đểnh gật đầu một cái: "đúng thế, dì tận mắt nhìn thấy, trần trần,cháu không cần lại nói dối đâu, cũng không biết cháu học thói nói dói từ đâu, một đứa bé ma như vậy thì sẽ không ai thích đâu nha."
Chỉ là một đứa con nít ranh, thì có thể có bằng chứng gì, nhưng khi cậu nhóc nói xong, mặc lan nhìn thấy đường Nhạc Nhạc vẻ mặt buồn bực, lòng dạ cô ta trở nên đen tối, chờ xem, một tiện nhân, một đứa con hoang,sớm muộn gì cũng bị cô ta đùa tới chết, còn muốn lợi dùng tình cảm để tranh tài sản với cô ta, còn lâu!
Trần trần nhìn mặc lan thấy cô ta vẫn không buông tha mà còn nói thêm, bất đắc dĩ thở dài, dáng vẻ đáng yêu chết đi được, nắm tay mặc như nguyệt, cậu nhóc kéo tay bà đến trước cái kệ đặt bình hoa, hướng về cái kệ kia cao hơn nhóc tận hai cái đầu, giọng nói trong treo,non nớt vang khắp phòng;"Bà ngoại ơi, cháu không cao bằng cái kệ đo,làm sao cháu có thể lấy cái bình hoa xuống đập được ạ?"
Mặc như nguyệt lập tức yên lặng.
Đúng rồi, trần trần mới ba tuổi, vóc dáng còn nho nhỏ, kiễng chân còn chưa đến cái mặt cái kệ kia, làm sao mà đem cái bình xuống đạp nát được?
Điều này quả thật là không có khả năng rồi.
Mà chính bà lại không tin tưởng cháu ngoại mình, ngược lại còn tin là nó nói dối, hồ đồ rồi, lại còn trách mắng cháu bà......
Đường Lạc Lạc cùng nhâm tử lương nhìn nhau, hai người đều tự hào vì sự thông minh của Trần Trần, từ khi bước vào, sự chú ý của họ đềudồn vào Mặc Lan, cho nên họ đề phòng người lớn, không ai ngờ điều này, ngược lại là đứa bé trần trần, thông minh,bình tĩnh,thật là làm họ phải bất ngờ!
"bây giờ, lan lan cô còn cái gì để nói không?" Đường Lạc Lạc tiến lên từng bước, cười hỏi mặc lan: "Cũng không biết miệng của ai mới nói dối, là cô học từ ai ra vậy?"
Mặc lan không vô thức lui về sau từng bước, trên mặt lộ ra chột dạ, chật vật, chết tiệt, cô ta không ngờ tới, đứa nhỏ này là kết quả của hôn nhân cùng huyết thống, nhưng lại rất thông minh!
Cô ta Vốn dĩ muốn cho mặc như nguyệt dần thất vọng về trần trần, muốn châm ngòi ly gián, làm cho mối quan hệ của mặc như nguyệt và đường Lạc Lạc xáu đi, nhưng mà cô ta không ngờ rằng mới lần đầu tiên đã bị bại lộ.
"Tôi...... Tôi......" Vừa rồi cô ta còn quả quyết khẳng định, giờ phút này cô ta muốn tẩy trắng cho bản thân, nhưng lại tìm không ra lý do nào—— chẳng lẽ nói trần trần căn bản không cao đến cái bàn, cho nên cậu bé không thể làm vỡ bình hoa sao?những lời hèn mọn này, cô ta càng không thể nào nói ra được.
Nhìn mặc Lan ấp a ấp úng, sắc mặt mặc như nguyệt trầm xuống, nhẹ nhàng xoa đầu TrẦn Trần, mặc như nguyệt dịu dàng nói: "Trần trần, là bà ngoại không tốt, trách aon Trần Trần, về sau không bao giờ... như vậy nữa, trần trần tha thứ bà ngoại không?"
"cháu Không trách bà ngoại ạ." Trần trần gật đầu, cười tủm tỉm trả lời, lập tức lon ton đi đến trước mặt đường Lạc Lạc, cầm lấy góc áo của cô, giọng sữa khí thế nói: "Mẹ, mẹ dẫn Trần Trần đi chơi trước đi, dì lan Lan thật ngốc thật ngốc, bà ngoại đang muốn dạy bảo dì ấy ạ."
Nhâm tử lương không nhịn được cười, nghĩ thầm, cậu nhóc tinh quái này quá xấu, cố ý để thời gian cho Mặc Như Nguyệt dạy bảo Mặc Lan, còn nói mặc lan"ngốc thật ngốc thật", lời châm biếm này, làm cho tức nghẹn rồi.
Đường Lạc Lạc bế Trần Trần, nhìn mặc như nguyệt gật đầu, chuẩn bị tiễn nhâm tử lương ra cửa, cô ở lại đây, sẽ mỗi ngày phải đối mặt với Mặc lan,nếu thế này sẽ không ổn, cô cũng muốn Mặc Như Nguyệt nói chuyện tử tế với Mặc Lan,như vậy cũng tốt.
Đợi cho ba ngườ Đường Lạc LẠC ra khỏi cửa, mặc như nguyệt mới vẻ mặt rét lạnh quay đầu nhìn Mặc LAN, mặc lan cúi đầu ủ rũ, lúc lâu cô ta mới ngẩng mặt đầy nước mắt lên, nhìn mặc như nguyệt cầu xin: "Mẹ, con t sai rồi, ta chỉ..... con chỉ là thấy chị đã trở về, sợ mẹ không thich con nữa, con mới...... Ta không phải cố ý gây khó dễ cho Trần Trần, con......"
"con là tiểu thư của Mặc Gia, lại bày trò hãm hại một đứa bé,có phải rất quá đáng rồi không?" vẻ mặt Mặc như nguyệt tiếc không thể rèn sắt thành thép: "con cũng là con gái của ta, ta làm sao không thích con nữa? ganh tị với cả chị mình và một đứa bé, con làm taquas thất vọng."
Mặc lan cắn môi, cảm thấy lời của bà như một cái tát vang dội, tát vào mặt cô ta,--Mặc Như nguyệt thất vọng sao?
Chẳng lẽ đường Lạc Lạc kết hôn với cả anh họ,còn sinh cả con, không làm bà thất vọng?
Suy cho cùng cũng chỉ vì cô ta không phải con ruột sao?
Trong lòng cô ta tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng vẻ mặt bên ngoài thì cúi đầu biết lỗi,cố làm ra vẻ thút thít,do dự nói: "Là con sai rồi, mẹ, con sẽ không như vậy nữa, xin mẹ tin con, con chỉ là không có cảm giác an toàn sợ mẹ không cần con nữa......"
Mặc như nguyệt đi tới vỗ vai Mặc lAN, nặng nề thở dài một hơi: "Con đứa nhỏ này, sao lại nghĩ như thế. Chị con không sống dễ dàng gì, một mình còn nuôi Trần Trần mấy năm nay,con còn làm ầm muốn tranh giành gì nữa? Nó còn không ở bên cạnh ta,không biết đã chịu bao nhiêu đau khổ, không hạnh phúc, sung sướng như con đâu."
Mặc lan đảo mắt, cô ta làm bộ như khong có gì hỏi: "Trần trần...... Là con của mặc thiệu đình sao?