- Xin lỗi xin lỗi, tôi cùng một người bạn thân đi bệnh viện kiểm tra, xin nghỉ phép với đạo diễn, đạo diễn nói trưa mới chính thức mở máy, tôi chưa về trễ chứ?
Diệp Tiểu Manh tràn đầy áy náy đi giải thích, tuy bản thân đã xin nghỉ phép rồi, nhưng cảm thấy vẫn nên giải thích với mấy chị em cùng nhóm sẽ tốt hơn.
Trừ đi Diệp Tiểu Manh, trong nhóm còn có ba cô gái, tạo thành một nhóm sắp ra mắt, đội hình có thể gọi là nổi bật hơn so với các nhóm cùng loại.
Có xuất thân người mẫu chân dài đẹp gái Mai Giai, có xuất thân nhà làm nghệ thuật hình tượng học bá trắng trẻo giàu có xinh đẹp Lạc Bích Nhi, còn có hát được diễn được, từ diễn viên chuyển sang làm thần tượng nhóm nhạc nữ Tôn Dương Dương, căn bản có thể nói là đội hình siêu hào hoa, trừ Diệp Tiểu Manh, đều có lai lịch không nhỏ.
Diệp Tiểu Manh đi theo con đường thiếu nữ đáng yêu ham ăn, Lạc Bích Nhi là kiểu chị đại, Giai Mai xinh đẹp gợi cảm, Tôn Dương Dương lại là hình tượng ngốc nghếch đáng yêu, căn bản gồm có hết những thể loại trong thần tượng nhóm nhạc nữ rồi.
Do là mới tổ hợp, vì vậy giữa các thành viên giao lưu không nhiều, chỉ là đến trình độ biết tên nhau.
Trước mắt, Diệp Tiểu Manh thành khẩn nói rõ nguyên do đến trễ, vốn tưởng chuyện sẽ qua như vậy thôi, ai ngờ Tôn Dương Dương đứng ở một bên vẻ mặt không vui làm ồn lên.
- Cô có việc? Vậy bọn tôi thì không có việc sao, bọn tôi thì rất rảnh sao? Cho dù không làm chậm trễ việc ghi hình, nhiều người đến như vậy rồi, chỉ có cô chưa đến, cảm giác có phải mình rất quan trọng không? Cô còn không xem thử, chúng tôi có ai là không danh tiếng hơn cô, phải đợi cô?
Tôn Dương Dương lúc trước diễn qua mấy bộ phim truyền hình, phản ứng cũng không tệ, chỉ là do diễn xuất thực sự quá tệ, vì vậy đường càng đi càng chật, do vậy mới chuyển nghề làm ca sĩ, chẳng qua chỉ là như vậy thôi, vẫn là nhân khí khá cao trong mấy thành viên, dù sao người xem phim truyền hình thật sự rất rộng.
Nghe cô ta nói như vậy, Lạc Bích Nhi cũng cảm thấy có chút uất ức, phụ hoạ theo.
- Đúng rồi, mới ra mắt, dù sao cũng phải chú ý chút mới phải. Một người mới, sao nhiều tật xấu như vậy.
- Tôi…
Diệp Tiểu Manh nghẹn giọng không nói nên lời, mình xin nghỉ phép rồi mà, cũng không làm trễ việc ghi hình, bọn họ chỉ là làm xong tạo hình, căn bản còn chưa bắt đầu vào đội hình nữa, mình rõ ràng chưa làm trễ chuyện gì, căn bản không cần nói đến đợi mình nữa được không?
Nhưng trong giới giải trí, phân biệt đối xử, những người vào nghề sớm hơn đều là tiền bối của cô, do vậy Diệp Tiểu Manh cũng không biết nói gì hơn, lời xin lỗi cũng đã nói rồi, còn muốn sao đây?
Lập tức sốt ruột đến nỗi vành mắt có chút ửng đỏ.
- Được rồi được rồi.
Giai Mai nhìn thấy dáng vẻ uất ức của Diệp Tiểu Manh, liền đi ra hoà giải.
- Đây còn chưa bắt đầu mà? Có lẽ Tiểu Manh thật sự có việc, mọi người sau này đều là một nhóm, thông cảm lẫn nhau có được không.
- Hứ, cô thì độ lượng tốt tính quá rồi.
Tôn Dương Dương bất mãn bĩu môi.
- Tôi nói cô ấy có mấy câu thì làm sao? Dựa vào gì mà bắt chúng ta phải đợi cô ấy, bây giờ cô ấy đến rồi phải không, tôi không muốn quay nữa, cho dù muốn tự cao cũng không đến lượt cô đâu!
Cũng đã nói là hát được diễn được, nhưng Tôn Dương Dương từ một diễn viên phim thần tượng, trở thành thành viên nhóm nhạc nữ, thực sự trong lòng rất không phục, vốn bản thân mới là tiêu điểm trong mắt mọi người, nên được săn đuổi được sùng bái, nhưng bây giờ, chẳng qua chỉ là một trong bốn người của một nhóm nhạc nữ.
Cô ta làm sao có thể cam tâm?
Vì vậy tuy tài nguyên của nhóm nhạc nữ này rất tốt, bố trí thuộc loại hạng nhất, Tôn Dương Dương vẫn có kiểu không biết trọng nhân tài, cảm giác bản thân bị uỷ khuất, đương nhiên cảm thấy bản thân đến với cái nhóm này, ít nhất cũng nên là trung tâm tâng bốc nịnh nọt.
Hôm nay là ngày đầu tiên ghi hình, cô ta vốn canh đúng giờ, chuẩn bị đến áp chót sau cùng, mới xứng được thân phân và lý lịch của cô, nhưng không ngờ khi cô ta lê chầm chầm thong dong đến muộn, lại phát hiện bản thân lại không phải à người trễ nhất, người mới trong nhóm còn chưa đến!
Đây đối với Tôn Dương Dương mà nói, không thua kém gì sét đánh ngang tai, nếu đối phương lai lịch lớn thì thôi đi, sao lại là một đứa không có chống lưng, Tôn Dương Dương càng nghĩ càng không phục, lúc này mượn cơ hội làm khó, muốn dựng nên uy tín của cô ta trong nhóm, lại nói thẳng không muốn quay nữa.
Diệp Tiểu Manh sốt ruột đến sắp khóc rồi.
- Chị à, chị quay đi mà, tôi nói tôi sai rồi, thật sự sai rồi, hôm nay một người bạn đặc biệt tốt của tôi muốn tôi cùng cô ấy đi bệnh viện, cô ấy chưa từng làm phiền tôi, tôi là không còn cách nữa, mới thương lượng thời gian với đạo diễn, chị đừng chấp nhặt với tôi mà? Tôi thật sự biết sai rồi…
Trong nhóm này tuỳ ý lựa một người ra, lý lịch luôn hùng hậu hơn cô, nếu như Tôn Dương Dương vì cô đến trễ mà không quay nữa, làm ầm lên, đối với cô tuyệt đối không có lợi ích, tuy trước đó xin phép ở chỗ đạo diễn rồi, nhưng đạo diễn cũng không tình nguyện lắm, có khi còn mượn đề phát huy mắng cô một trận.
Diệp Tiểu Manh biết cơ hội lần này đến không dễ, vì vậy rõ ràng trong lòng uất ức, biết là bản thân không sai, nhưng cũng cố hết sức xin lỗi Tôn Dương Dương, chỉ mong được yên ổn.
- Lần sau tôi chắc chắn không như vậy nữa.
Diệp Tiểu Manh vội gật đầu.
- Hừ, ai biết lần sau sẽ như thế nào, có một lần thì sẽ có lần thứ hai, bây giờ người mới đều không có quy tắc thế sao.
Tôn Dương Dương lạnh lùng hừ một tiếng quay đầu đi, xem dáng vẻ vẫn chưa xong đâu.
Lạc Bích Nhi và Diệp Tiểu Manh đều là người mới ra mắt, xem sự việc tương đối đơn giản, chỉ có Giai Mai biết, Tôn Dương Dương là đang mượn đề phát huy, không có liên quan gì đến việc Diệp Tiểu Manh có cố ý hay không, rốt cuộc có thật sự đến trễ hay không, lúc này nhìn thấy Tôn Dương Dương chẳng tha chẳng thứ gì cả, cau mày.
- Dương Dương, em thật sự không quay nữa sao? Có chút đáng tiếc đó, hôm nay nhà đầu tư lớn nhất của chúng ta nói là muốn đến xem quá trình quay phim đó.
- Nhà đầu tư của chúng ta.
Đôi mắt Tôn dương Dương lập tức sáng lên.
- Thái tử gia hả? Chị không nhớ nhầm chứ Giai Mai?
- Không nhớ nhầm.
Giai Mai khẳng định gật đầu.
- Không biết vì sao đồng ý đến xem nữa, sáng sớm nghe đạo diễn nói, chắc không phải là giả đâu.
Tôn Dương Dương vừa nghe, lập tức trong lòng đập rộn ràng, cô ta đóng phim một khoảng thời gian dài rồi, nếu không phải mãi chưa tìm được chỗ dựa to lớn, cũng không lưu lạc đến làm thành viên nhóm nhạc nữ, lúc này nghe thấy nhà đầu tư lớn nhất Tinh Huy đến xem quay phim, trong lòng nghĩ thể hiện điểm đáng yêu của mình trước mặt người đó, đâu còn tâm tư dạy dỗ Diệp Tiểu Manh.
Người sắp đến, là kim bài thái tử gia đó, nếu như kết thân được với anh ấy, sau này ở giới giải trí, còn không hoành hành ngang dọc sao.
Không đúng không đúng, nếu đã kết thân được với vị này, cô ta còn ở lại giới giải trí làm gì, người vợ hào môn không tốt sao?
Tôn Dương Dương càng nghĩ càng cảm thấy đây là một cơ hội, buồn bực liếc Diệp Tiểu Manh một cái.
- Được rồi, tôi cũng không thích tính toán với người khác, hôm nay coi như cô ăn may, chuyện này tạm thời bỏ qua, phải biết tôn trọng tiền bối, có quy tắc, biết chưa?
Diệp Tiểu Manh không biết vị bà cô này tại sao lại thay đổi suy nghĩ, lập tức liên tục gật đầu.
- Biết rồi.
Một trận phong ba, đã tạm thời qua đi như vậy.
Hiện trường quay phim đã dựng xong, đây là ca khúc chủ đề trong album đầu tiên của Diệp Tiểu Manh trong nhóm nhạc nữ “thiên mệnh” này, chủ đề quay phim là tình chị em đơn thuần vườn trường.
Mắt nhìn bốn người đều tới đủ rồi, đạo diễn hơi có chút mập mạp, ăn mặc lôi thôi, đi qua đây bắt đầu giải thích hoạt động quay phim tiếp theo cho bọn họ.
Ca khúc chủ đề tên là “Cậu và tôi năm đó”, nói về bốn thiếu nữ xinh đẹp độ mười bốn tuổi, trong trường học giúp đỡ lẫn nhau, dù đôi khi cãi nhau hay xung đột, nhưng sau cùng trở thành hồi ức tốt đẹp trong lòng mỗi người.
Ca khúc này tươi mới tự nhiên, lại rất có độ khó, nhưng lang lảnh dễ thuộc, giai điệu dễ nghe, Diệp Tiểu Manh một người không có mấy kỹ năng ca hát, trải qua huấn luyện mấy ngày nay, cũng có thể hát có bài có bản, bây giờ bọn họ đã vào phòng thu thu âm xong ca khúc, chỉ cần phối hợp việc đóng phim là đại công cáo thành.
Cảnh phim trường, là kiểu trong lớp học, có phòng ngủ của mỗi bốn cô gái, phần ngoại cảnh ở quay ở ngoài phim trường, có sân thể thao đã dựng xong, lúc này đạo diễn qua đây giải thích phần diễn cho vài người.
- Các bạn không phải diễn viên chuyện nghiệp, vì vậy không có yêu cầu quá cao đối với diễn xuất của các bạn, nhưng phải nhớ hai điều, một là phải tự nhiên, hai là phải quay cho đẹp, ưa nhìn, biết chưa?
Vài người lần lượt gật đầu thể hiện sự hiểu rõ.
Diệp Tiểu Manh trong đoạn phim, cùng Tôn Dương Dương có không ít cảnh đối đầu nhau, bọn họ diễn một đôi bạn thân quan hệ thân mật, lại là bạn cùng bàn, mà còn nhiều hơn chút so với cảnh đối đầu giữa Giai Mai và Lạc Bích Nhi.
Mắt nhìn máy quay đã sẵn sàng, Diệp Tiểu Manh và Tôn Dương Dương ai về chỗ nấy, chuẩn bị bắt đầu cảnh quay đầu tiên, đang trong lúc Diệp Tiểu Manh có chút thấp thỏm bắt đầu lần đầu diễn xuất, không xa truyền lại tiếng ồn ào, sau đó, có người hét to.
- Đạo diễn, đạo diễn, nhà đầu tư đến rồi!
Đạo diễn đang chuẩn bị hô diễn vội đứng dậy, vẻ mặt hớn hở đi ra nghênh đón, Tôn Dương Dương xuân tình phơi phới, khổ nỗi mình đang chuẩn bị quay phim không để động đậy, giận dữ trừng mắt trút giận lên người Diệp Tiểu Manh.
Không ít nhân viên trong đoàn phim đều vây lấy, trong lòng Diệp Tiểu Manh tò mò, nghe mọi người ai cũng gọi kim bài thái tử gia, nhịn không được nhón gót chân lên, muốn nhìn thấy nhà đầu tư lớn trong truyền thuyết là như thế nào.
Xét thấy đám động tay động chân gặp ở quán rượu lần trước để lại ám ảnh quá sâu đậm cho Diệp Tiểu Manh, Diệp Tiểu Manh lúc này căn bản mang thái độ “đánh giá cái xấu” vây xem, nhưng không ngờ, men theo cửa ra vào thân hình cao lớn đó càng đến càng gần, Diệp Tiểu Manh nhịn không được mở to miệng…