Từ lúc Mặc Thiệu Đình bắt đầu hiểu chuyện, La Nhã chỉ cần nghe ba từ “Mặc Như Nguyệt”, thì phút chốc có nguy cơ bùng nổ, trong gia đình họ, nghiêm cấm nhắc đến cái tên của người cô này, và nhiều năm nay, La Nhã và Mặc Như Nguyệt cơ bản không còn liên hệ nhau nữa.
Vì thế, ngay cả Mặc Thiệu Đình cũng rất khi gặp Mặc Như Nguyệt, chỉ trong những bữa tiệc gia tộc nhất thiết phải tham dự, mới nhìn thấy qua bóng dáng của Mặc Như Nguyệt, tính ra, số lần gặp mặt có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lần này, sự việc của Mặc Lan và Đường Lạc Lạc gây ra chấn động lớn, vì muốn Đường Lạc Lạc không còn cách nào trở mình, Mặc Lan có thể nói là phí công sức lắm, kêu gọi không ít phóng viên đến, trên mạng cũng đẩy mạnh hết có thể, gây chú ý từ không ít người, chỉ là không nghĩ rằng sự việc lại phát triển vượt sức tưởng tượng của Mặc Lan, hãm hại Đường Lạc Lạc không thành, mà tự đẩy bản thân lên đầu ngọn giáo, còn đưa ra lời hứa trong buổi họp báo, sẽ rời khỏi công ty nhà họ Mặc.
Mặc Lan không thể cam tâm tình nguyện rời đi, điểm này Mặc Thiệu Đình sớm đã đoán được, chỉ là Mặc Như Nguyệt đích thân đến, vẫn nằm ngoài suy nghĩ của Mặc Thiệu Đình, nhưng nghĩ lại cũng bình thường, Mặc Như Nguyệt chỉ có một đứa con gái duy nhất là Mặc Lan, luôn cưng chiều hết mực, vì con gái bảo bối, đến công ty gặp tiểu bối một chuyến, dường như cũng là lẽ thường tính thôi.
- Chào cô!
Mặc Thiệu Đình đứng dậy, chỉ về hướng sofa đối diện, mới Mặc Như Nguyệt ngồi.
Mặc dù quan hệ của La Nhã và Mặc Như Nguyệt có tồi tệ đến đâu, người cô này anh cũng phải nhận, phép lịch sự tối thiểu vẫn không thể nào thiếu được.
Mặc Như Nguyệt là người phụ nữ trung niên có khí chất rất tốt, vì bảo dưỡng tốt, nên thực tế nhìn trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, mặc trang phục Givenchy một cách kín đáo, khoác khăn choàng vai màu trắng trân châu, mái tóc búi lên gọn gàng, nét mặt rất dịu dàng, hoàn toàn khác xa so với sự lạnh nhạt mỉa mai của La Nhã.
Bà nhìn Mặc Thiệu Đình cười cười, ngồi đối diện Mặc Thiệu Đình, đưa tay chỉnh trang lại khăn choàng trên người:
- Thiệu Đình, lâu ngày không gặp, hôm nay cô đến đây, cô nghĩ chắc cháu cũng đoán được vì sao, Mặc Lan từ nhỏ được nuông chiều quen thói, cũng vừa ra ngoài đời làm việc, thực sự có rất nhiều chỗ làm còn chưa tốt, cô thật sự rất xin lỗi cháu.
Giọng nói của bà cũng dịu dàng, không có tính công kích nào, khiến người khác nghe vào rất dễ chịu, Mặc Thiệu Đình gật gật đầu, trên mặt nhẹ nhàng không biểu hiện gì cả:
- Biểu hiện của em họ Mặc Lan trong công ty kỳ thực không quá tệ!
Đây một nửa là khách khí, một nửa là sự thật, tuy Mặc Lan không được xem là có năng lực làm việc vượt trội, nhưng trước giờ chưa từng xảy ra sai sót gì ---- đương nhiên, là trước sự việc của Đường Lạc Lạc.
- Vậy thì tốt.
Mặc Như Nguyệt cười yên tâm, sau đó thần sắc lại tối sầm xuống:
- Sự việc lần này, cô đã tìm hiểu rõ từ đầu đến cuối, là Mặc Lan không tốt, không tìm hiểu kỹ đầu đuôi của sự việc, đã vu oan cho cô gái tên Lạc Lạc. Cô cũng có hỏi con bé, con bé nói, có thể là thuộc hạ cấp dưới tự ý đưa bản thiết kế của Đường Lạc Lạc giao nộp lên, không nói rõ ràng thế là gây ra hiểu lầm. Cô biết sự việc này đã có ảnh hưởng không tốt, nhưng vì Mặc Lan đã nổ lực làm việc, biểu hiện trước đó cũng không tệ, có phải không cần quá thực tế, cho con bé tiếp tục ở lại công ty, cho thêm một cơ hội nữa được không?
Mặc Thiệu Đình vẻ mặt vô cảm lắng nghe, đôi mắt bình tĩnh và lạnh lùng.
Theo lẽ, Mặc Như Nguyệt đích thân đến nói đỡ, bản thân anh dù sao cũng phải nể mặt bà, Mặc Lan là người trong nhà họ Mặc, theo lẽ thì công ty cũng có một phần của Mặc Lan, Mặc Như Nguyệt còn có cả phần lớn cổ phần trong công ty, vốn không cần thiết hạ giọng đến xin anh, chỉ là Mặc Lan lúc đó đưa ra lời hứa trước mặt bao nhiêu là người, sẽ từ chức, nên mới gây ra cục diện khó xử lúc này.
Mặc Thiệu Đình có thể thuận theo chiều gió để Mặc Như Nguyệt nợ anh một nhân tình, nhưng nghĩ đến những uất ức mà Đường Lạc lạc phải chịu, đúng là một sự tai hại, màu mắt anh không kiềm được âm trầm xuống, lạnh nhạt nhìn Mặc Như Nguyệt:
- Thưa cô, nếu cô đã biết có ảnh hưởng không tốt, thì nên để Mặc Lan ở nhà tránh tai tiếng lúc này, tiện thể suy ngẫm lại hành vi của bản thân, đâu nhất thiết để Mặc Lan ở lại trong công ty, chịu sự dị nghị của người khác chứ?
- Đây …
Mặc Như Nguyệt bất lực cúi mắt nhìn xuống:
- Cô cũng biết đạo lý này, nhưng Mặc Lan từ nhỏ đã rất thích thiết kế thời trang, cũng rất có thiên phú, người làm mẹ như cô sẽ toàn lực ủng hộ con bé, chỉ có công ty nhà họ Mặc có quy mô và địa thế như vậy mới có thể khiến ước mơ của con bé thành hiện thực, cô biết con bé có nhiều lỗi lầm, cô sẽ dạy dỗ lại, Thiệu Đình, cháu cứ xem như nể mặt cô, sự việc này đừng truy cứu nữa, được không?
Lời đã nói đến bước đường này, nếu Mặc Thiệu Đình cương quyết đào thải Mặc Lan, sự việc gây náo lên đến Mặc lão gia tử thì không tốt nữa.
Mặc Thiệu Đình mắt nhìn xuồng, ngón tay thon dài gõ gõ lên mặt bàn, một hồi lâu mép miệng khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười giảo hoạt:
- Thưa cô, nghe nói Mặc Lan có 2% cổ phần của công ty đúng không ạ?
Mặc Như Nguyệt toàn thân khẽ run, lập tức đoán ra được điều Mặc Thiệu Đình đang nghĩ:
- Ý cháu là …
Mặc lão gia tử đối với đứa con gái Mặc Như Nguyệt luôn yêu chiều hết mực, thậm chí có chiều hướng vượt hơn cả ba của Mặc Thiệu Đình luôn, ban đầu con gái của Mặc Như Nguyệt mất tích, cứ mãi ủ dột không vui, cho đến khi nhận nuôi Mặc Lan, trạng thái tinh thần mới tốt lên nhiều, Mặc lão gia tử ắt sẽ yêu thương đứa cháu gái này, cho dù Mặc Lan không phải là đứa cháu mang dòng máu nhà họ Mặc thật sự, nhưng sau khi trưởng thành, vẫn cho Mặc Lan 2% cổ phần của công ty.
Vì thế, La Nhã càng hận Mặc Như Nguyệt vào tận xương tủy, sau khi biết được đã náo loạn trong nhà hết mấy ngày trời.
Lúc này, Mặc Như Nguyệt sao không hiểu được, Mặc Thiệu Đình đang ám chỉ bà, muốn ở lại công ty thì được đó nhưng 2% cổ phần thì không giữ được nữa.
- Lần nay Mặc Lan gây ra chuyện lớn như thế, đối với danh tiếng của công ty cũng ảnh hưởng không tốt, cô nghĩ, 2% cổ phần trong tay con bé, thôi thì giao cho cháu bảo quản, Thiệu Đình, sau này nhất định phải chăm sóc tốt cho Lan Lan dùm cô nhé, được không?
Mặc Như Nguyệt cắn răng, nhẹ nhàng lên tiếng.
- Dạ vâng.
Mặc Thiệu Đình gật gật đầu, giết người cũng phải lựa đúng thời điểm, muốn đuổi hẳn Mặc Lan ra khỏi công ty, trước mắt xem ra vẫn chưa dễ dàng gì, thu hổi lại cổ phần của Mặc Lan, đã là điều bất ngờ ngoài ý muốn rồi.
Mặc Như Nguyệt thấy Mặc Thiệu Đình gật đầu, cục đá to trong long xem như hạ đất, nói thêm vài câu xã giao với Mặc Thiệu Đình, quay người cáo từ ra khỏi văn phòng của Mặc Thiệu Đình, xuống lầu tìm Mặc Lan.
Lúc này, Mặc Lan đang ngồi trong văn phòng của bản thân, đang hòa nhã giải thích vấn đề với Vương Bác:
- Phó bộ trưởng Vương, tôi không hiểu sai, trong tập tài liệu bản thiết kế của nhân viên mà ông giao nộp lên, có bản thiết kế của Đường Lạc Lạc bên trong, tôi mới hiểu nhầm thiết kế của Đường Lạc Lạc là của nhân viên nộp lên để bình chọn ra mẫu thiết kế mùa xuân năm nay, tất cả sự việc này, đều do ông thất trách gây ra, hiện tại gây ra sự ảnh hưởng lớn đến vậy, tôi chỉ còn cách đuổi việc ông.
- Chủ quản Mặc, cô không được làm thế, tôi vốn chưa từng làm thế bao giờ, cô … cô đang tìm người thế tội cho mình, muốn tôi lãnh tội dùm cô.
Vương Bác đứng trước mặt Mặc Lan, đã sớm toát đầy mồ hôi, không lựa lời và bắt đầu biện minh cho bản thân.
Rõ ràng là Mặc Lan tự ý dùng bản thiết kế của Đường Lạc Lạc, bây giờ hay rồi, sau khi bị vạch trần trước mặt mọi người bèn lấy ông ra làm thế thân, đuổi việc ông, đẩy hết mọi tội lỗi lên người ông …
Trước đây luôn là ông hãm hại người khác, chưa từng có ai dám gài bẫy ông, sao mà chịu bỏ qua được?
Chỉ là, Mặc Lan có khẩu khí mạnh hơn Vương Bác rất nhiều, cũng sớm nghĩ sẵn phải trấn áp thuyết phục ông như thế nào rồi:
- Phó bộ trưởng Vương, nói chuyện phải thông qua não, ông biết bản thân đang nói gì không? Nếu ông ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của tôi, tôi sẽ viết một lá thư giới thiệu cho ông, ông cầm theo đi bất kỳ công ty nào cũng sẽ từ cấp bậc ngang hàng hiện giờ hoặc cao hơn, nhưng nếu ông một mực vu oan cho tôi, tâm trạng tôi không tốt, rất có thể sẽ khiến ông không còn chỗ đứng trong giới thiết kế nữa, như thế đối với ai cũng không tốt đúng không?
Lời vừa dứt, Vương Bác không còn gì để nói nữa, chỉ biết run rẫy gật đầu:
- Vâng.... chủ quản Mặc nói chí phải, tôi... tôi sẽ thu dọn đồ đạc ngay.
- Chúc ông sớm ngày tìm được công việc mới.
Mặc Lan nở nụ cười đoan trang phóng khoáng, đứng dậy bắt tay với Vương Bác.
Vương Bác cúi đầu ủ dột đi ra ngoài, chân trước vừa ra ngoài, chân sau Mặc Như Nguyệt đã bước vào, nhìn thấy Mặc Lan, nét mặt tràn đầy tình yêu thương.
Đi thẳng đến bên cạnh Mặc Lan, Mặc Như Nguyệt đưa tay vuốt vuốt tóc Mặc Lan, mỉm cười lên tiếng:
- Lan Lan, con không cần nóng vội nữa, chỗ anh họ con, mẹ đã đi nói đỡ cho con rồi, anh con đồng ý con tiếp tục ở lại trong công ty, lần này con có thể yên tâm rồi, đừng buồn nữa.
- Thật ạ?
Mặc Lan phần khởi đứng phắt dậy, cho Mặc Như Nguyệt một cái ôm thật chặt:
- Mami thật tốt! Tốt quá! Lần này con yên tâm rồi, anh họ nói thế nào hả mẹ? Trong buổi họp báo lần đó, anh ấy rất hung dữ đó.
- Anh con không nói gì nhiều, chỉ là, sự việc lần nay con gây ra khá lớn, mẹ đồng ý đưa cổ phần của con cho anh con bảo quản.
Mặc Như Nguyệt tần ngần một chốc, cuối cùng cũng nói sự thật cho Mặc Lan biết.
- Cái gì?
Mặc Lan phút chốc trừng to mắt:
- Cổ phần của con ư? Mẹ ơi, mẹ có biết 2% cổ phần của công ty có ý nghĩa như thế nào không? Hiện tại cổ phần của công ty, đang tăng trưởng theo từng năm, cho dù có người ra giá trên trời, cũng chưa chắc mua được 1% nữa, đó là ông nội cho con, mẹ....
- Nhưng sự việc lần này con gây ra khá lớn, thực sự ảnh hưởng quá xấu!
Mặc Như Nguyệt kéo tay Mặc Lan, vẻ mặt trở nên nghiêm túc:
- Biết bao nhiêu nhà báo đều đăng tin này, nếu không có sự bàn giao rõ ràng, thì anh họ con cũng rất khó xử. Đúng rồi, cô gái tên Lạc Lạc kia đâu, con có xin lỗi người ta chưa? Cho dù là hiểu lầm, thì con đích thực đã gây tổn thương cho người ta rồi.
- Được rồi được rồi, mẹ đừng lo nữa.
Mặc Lan vừa nghĩ đến bản thân gài bẫy Đường Lạc Lạc không thành, mà còn phải trả giá bằng cổ phần của bản thân, đừng nhắc là đau lòng biết nhường nào:
- Sớm biết con không gọi mẹ đến nói đỡ cho con đâu, lần nay hay rồi, lấy cổ phần của con đắp vào luôn. Mẹ, không có gì thì mẹ về trước nhé! Con còn nhiều việc bận lắm!
Mặc Như Nguyệt thấy thần sắc Mặc Lan đều là bực dọc và phiền não, cũng không nói thêm gì, cầm lấy túi xách đi ra ngoài.
Ngoài cổng đậu chiếc xe Lincoln màu đen của Mặc Như Nguyệt, bà đi ra khỏi đại sảnh của công ty, hướng về phía cửa xoay tròn trước mặt, vì trong lòng lo lắng cho Mặc Lan, bất giác có chút hồn bay phách lạc, từ nhỏ bà đã yêu thương Mặc Lan, đứa con này được chiều chuộng hư rồi, vì thế mà hiện tại bướng bỉnh thế này, chỉ là suy cho cùng bà vẫn luôn tin bản tính của Mặc Lan là tốt, vì thế cũng không nỡ trách móc.
Mặc Như Nguyệt đang suy nghĩ phải làm thế nào để chỉ dẫn cho Mặc Lan, để con bé sau này an phận giữ kẻ, đừng gây khó dễ cho người khác, bất ngờ bà bị một nhân viên đang vội vàng đi đến va vào, đối phương đang gấp rút, chỉ quay đầu nhìn một mắt, lại tiếp tục chạy về phía trước.