- Là tôi, cô tên gì?
- Đường Lạc Lạc.
Đường Lạc Lạc cười với Nhậm Tử Lương, liền theo sau anh lên máy bay, trong lòng trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ, vì vừa nghĩ một cái là bóng dáng của Mặc Thiệu Đình, nhắm mắt lại là anh, mở mắt, vẫn là anh.
Cô không nói gì hết, trong lòng Nhậm Tử Lương lại đập nhanh, ở phía trước dẫn đường cho Đường Lạc Lạc, để tiểu nha đầu yên vị trên ghế ngồi, anh vừa dùng ánh mắt không chút dấu tích lướt qua khuôn mặt Đường Lạc Lạc, trong lòng vừa nghi hoặc.
Đường Lạc Lạc… cái tên này chưa từng nghe qua.
Nha đầu này xem ra tuổi còn nhỏ, hơn hai mươi mấy, nhưng trên người lại có sức hấp dẫn kỳ lạ, càng nhìn xa ra ngoài cửa sổ, không hề nhìn qua mình, càng khiến Nhậm Tử Lương cảm thấy mới mẻ thú vị lại đặc biệt.
Từ thành phố S bay đến nước Mỹ, ít nhất phải mất thời gian một ngày, Nhậm Tử Lương rất có phong độ lịch thiệp, rất thận trọng, dọc đường đi đều chăm sóc Đường Lạc Lạc chu đáo, cũng không ngớt tìm kiếm chủ đề.
- Tôi làm bác sĩ phụ trách ở một bệnh viện gần Los Angeles, trước tiên nên sắp xếp cho cô ở chỗ nào đây? Bác gái Mặc nói cô muốn xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, nhưng thời gian có chút gấp rút, có thể đi rồi sau đó sắp xếp cho cô đi học, cô cảm thấy học viện Williams thế nào? Khoa thiết kế khá là có tiếng…
Đường Lạc Lạc yên lặng ngồi nghe, gật đầu, hoặc cười một cái, bây giờ tâm trạng cô thật sự không tốt, không có dư dả sức lực trò chuyện với Nhậm Tử Lương.
Máy bay càng bay xa, tâm trạng cô càng suy sụp đi một chút, do cảm thấy khoảng cách giữa mình và Mặc Thiệu Đình, từng chút một càng xa cách.
Lý trí là một chuyện, nhưng cảm tình lại là một chuyện khác, lý trí nói với cô nhất định phải rời khỏi, cảm tình lại đang kêu gào, tại sao rõ ràng là yêu thích, lại không thể bên nhau.
- Ba mẹ tôi hay nhắc tôi về nước, tiếp nối sản nghiệp gia tộc, nhưng tôi thì thích làm bác sĩ, có lẽ vài năm sẽ về, nói không chừng… Lạc Lạc, cô cũng thích chuyên ngành thiết kế phải không? Nghe nói cô học khoa thiết kế, còn lấy được quán quân fhy nữa? Thời gian trong nước của tôi có hạn, chưa xem qua cuộc thi, cô rất giỏi.
Trong lòng Nhậm Tử Lương cũng rất bất lực, hai người ngồi cùng một chuyến bay, không thể nào cứ im lặng suốt chặng đường được, huống hồ, Nhậm Tử Lương không biết là chuyện gì, đối với cô chủ Mặc gia thần bí này, có sự hiếu kì sâu sắc và cảm giác muốn tiếp cận, trong đời người dài dằng dặc của anh, thực sự hiếm có.
Có lẽ là vì, đôi mắt đó của cô, thực sự quá thần bí quá xinh đẹp, vừa nhìn đã đâm xuyên trái tim anh.
Mà Nhậm Tử Lương trước giờ chưa từng theo đuổi bất kỳ cô gái nào, đều là con gái theo đuổi anh, chỉ học được nghệ thuật từ chối cao siêu, hoàn toàn không biết cách trêu gái.
Vì vậy, sau các kiểu gợi chuyện không hiệu quả, lời Nhậm Tử Lương nói, giống như chạy điên cuồng trên một chặng đường dài vô ích.
- Lạc Lạc, cô đói không?
- Muốn uống nước không?
- Lạc Lạc, ngồi mệt không?
- Tôi phát một bài hát cho cô nghe nhé?
Đường Lạc Lạc không lắc đầu thì là gật đầu, tính ra ngoại trừ sau khi gặp mặt nói được vài câu, ngay cả một chữ cũng không ban cho Nhậm Tử Lương.
Vì vậy, sau hơn hai tiếng đồng hồ ăn nói linh tinh, Nhậm Tử Lương thực sự không thể diễn tiếp vở kịch một vai này nữa.
Lời tán gẫu trong một năm của anh, cũng không nhiều bằng một lúc này, mà Đường Lạc Lạc hoàn toàn không phản ứng, biến anh thành một tên lắm lời.
Nhậm Tử Lương cuối cùng mỉm cười bất lực, lộ ra một nụ cười thanh tú lại đau lòng.
- Lạc Lạc, tôi hỏi cô một câu, cô nhất định phải thành thật trả lời tôi, được không?
- Hử?
Đường Lạc Lạc xoay mặt qua, nhìn ở cự ly gần, phát hiện da dẻ Nhậm Tử Lương mịn màng săn chắc, khuôn mặt thon dài, khí chất nho nhã, có một cảm giác như một quý công tử thanh nhã giữa trần tục hỗn loạn, bất kỳ người nào nhìn thấy anh, chắc đều sẽ không cảm thấy phản cảm.
- Cô rất ghét tôi sao? Một câu cũng không muốn nói với tôi?
Trong nụ cười của Nhậm Tử Lương thực sự có vẻ thảm thương.
- Hoặc, tôi là một bác sĩ, cô chí ít, không có gì muốn hỏi tôi sao?
- Muốn hỏi anh…
Đường Lạc Lạc cũng cảm thấy bản thân có lẽ do tâm trạng, quá không tôn trọng người khác rồi, huống hồ Nhậm Tử Lương có lòng tốt, xoay chuyển con ngươi, cố gắng tìm kiếm một chủ đề.
- Muốn hỏi anh, đứa con kết hôn cận huyết, nên chú ý cái gì?
“Phụt” một tiếng, Nhậm Tử Lương xém chút nữa phun nước từ trong miệng ra, bỏ ly xuống, vẻ mặt anh nghi hoặc nhìn sang Đường Lạc Lạc.
- Cô nói cái gì? Cô hỏi cái này làm gì?
- Do tôi mang thai rồi.
Đường Lạc Lạc chớp chớp mắt.
- Đứa con của anh họ tôi.
Nhậm Tử Lương có thiện cảm với cô, trong mắt cô, anh có lẽ là một người đàn ông tốt, nhưng từng ngắm biển xanh, khó còn gì đáng gọi là nước, trái tim là một nơi rộng lớn như thế, chứa được Mặc Thiệu Đình, thì không chứa được một người nào khác nữa.
Tuy bây giờ cô đang trên đường chạy trốn khỏi Mặc Thiệu Đình – nhưng đạo lý một khi đã để trong lòng, thì không ai khác có thể để vào được nữa.
Trước khi gặp được Mặc Thiệu Đình, trên thế giới này, đối với Đường Lạc Lạc mà nói, chỉ có nam và nữ, nhưng sau khi được Mặc Thiệu Đình yêu qua như thế, lại khắc khổ yêu sâu đậm Mặc Thiệu Đình, mà sau đó, trong mắt Đường Lạc Lạc, chỉ còn Mặc Thiệu Đình và những người khác.
Đã như vậy rồi, ít tổn thương một người vẫn hơn.
Nhậm Tử Lương chỉ cảm thấy tam quan của bản thân đã chịu đả kích, dù cho bình thường bình tĩnh điềm đạm, lúc này cũng nhịn không được ngớ người một lúc, một lúc lâu mới định thần lại.
- Thế cô là chuẩn bị…
- Nếu như khoẻ mạnh, thì sinh ra.
Đường Lạc Lạc ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tư, làm cho Nhậm Tử Lương trái lại có chút ngại ngùng rồi.
- Thế sau này đến bệnh viện tôi kiểm tra, tôi sắp xếp cho cô một bác sĩ tốt nhất.
Nhậm Tử Lương kiềm nén nửa ngày, giờ mới nói ra một câu như thế.
Chả trách, chả trách bác gái Mặc dặn dò kĩ càng, bảo anh nhất định phải chăm sóc tốt Đường Lạc Lạc, anh vốn còn tưởng tiểu thư được cưng chiều, nhưng không ngờ lại là một bà bầu.
Kết hôn cận huyết…
Khó tin đến nỗi anh giả vờ chưa từng nghe qua, Nhậm Tử Lương cũng không hiểu rõ, nếu Đường Lạc Lạc đã là con gái của Mặc Như Nguyệt, sao có thể xảy ra chuyện này?
Không chỉ như vậy, anh nhìn chằm chằm vào góc nghiêng của Đường Lạc Lạc, nhịn không được trong lòng hoài nghi, mang thai, một mình đến nước Mỹ du học chuyên sâu, cha của đứa bé đâu?
Một trăm phần trăm, là bỏ đi rồi.
Nghĩ như vậy, không biết tại sao, Nhậm Tử Lương trái lại cảm thấy có chút vui mừng.
Trên đường, Nhậm Tử Lương suy đi nghĩ lại, thời gian trôi qua thật nhanh, dường như chỉ tốn một cái chớp mẳt, đã đến địa điểm rồi.
Anh dẫn Đường Lạc Lạc xuống máy bay, người hầu trong nhà ở ngoài sân bay đến đón bọn họ, Đường Lạc Lạc vừa mới xuống máy bay chưa lâu, vừa ngẩng dầu, liền thấy màn hình lớn trên toà đối diện, đang phát sóng trực tiếp.
Đó là một đoạn phát sóng trực tiếp, trên màn hình, Mặc Thiệu Đình ngồi nghiêm chỉnh trước ống kính, một bàn tay chống trên bàn, xoa trán, trên khuôn mặt điển trai tinh tế là sự lo lắng và lạc lõng, đôi mắt đen láy, gần như có thể nhìn xuyên mọi ống kính, trực tiếp nhìn xuyên vào trong trái tim người khác.
Anh nhìn máy quay, giọng nói có chút khàn đặc và mơ hồ, vang vọng trên vùng không gian trong quảng trường.
- Lạc Lạc, anh không biết em đang ở đâu, không biết vì sao em lại rời khỏi anh, nhưng anh muốn em quay về.
- Bất luận xảy ra chuyện gì, anh muốn cùng em đối mặt. Sự tồn tại của em, đối với anh mà nói, trước giờ đều là vui mừng, là món quà, là chuyện tươi đẹp nhất từng xảy ra trong cuộc đời anh, vì vậy, anh trước đây chưa từng cầu xin bất kì ai, anh xin em, mau quay về, anh yêu em.
Anh nhìn chằm chằm vào ống kính, ánh mắt âm u sâu thẳm ánh lên chút lấp lánh, đôi môi mỏng mà cứng rắn mím lại thành một đường, sự lạnh lùng và tàn độc từ từ tan đi, lại lộ ra một chút vẻ bất lực.
Đường Lạc Lạc đứng ngớ người tại chỗ, không ngờ đến nơi tha hương đất khách, lúc bản thân vốn tưởng sẽ không thể nhìn thấy Mặc Thiệu Đình nữa, trong tình huống này, lại có thể một lần nữa nhìn thấy dáng vẻ của anh, nghe tâm trạng của anh ở thời khắc này.
Bên tai vang lên tiếng cảm thán của Nhậm Tử Lương.
- Người đàn ông này đúng là si tình, quảng cáo tìm người này một phút 87 ngàn đô la, tiếp sóng toàn cầu, không biết vợ anh ấy vì sao rời khỏi, thật đúng là chung tình.
Anh quay đầu sang, nhìn thấy Đường Lạc Lạc ngước đầu lên, chóp mũi hơi đỏ, bất động nhìn chằm chằm vào màn hình.
- Đây là chồng cũ của tôi.
Nhậm Tử Lương: …
Đây là sự đả kích tứ hai trong hôm nay.
Xem ra, hai người hoàn toàn không phải không yêu nhau, mà là rất yêu thương nhau, thế nguyên do rời xa… đoán chừng là cái gọi là kết hôn cận huyết đó, chỉ là sao chuyện này lại xảy ra, thật sự khiến người khác không thể lý giải.
- Hai người…
Nhậm Tử Lương cẩn thận nói, cảm thấy Đường Lạc Lạc gần như có thể khóc bất cứ lúc nào.
Đường Lạc Lạc khịt mũi, lấy khăn tay lau nước mắt bên khoé mắt.
- Cũng không thể gọi là ly hôn được, còn chưa làm thủ tục, nhưng nếu như cứ tách riêng như vậy, cũng gọi là ly hôn rồi.
Nhậm Tử Lương: …
Được lắm, lần đả kích thứ ba đến rất kịp thời.
Nếu như nói lúc trước Nhậm Tử Lương trên máy bay, còn có chút ít mừng thầm một chút ít an ủi, lúc này anh xem như triệt để triệt để hiểu rõ rồi, bản thân đoán chừng là hoàn toàn không có cơ hội thắng, thứ bạn vĩnh viễn không thể đánh bại, là một tình địch đã biến mất.
Do không ở đây nữa, vì vậy càng quý giá hơn, mà nguyên nhân rời khỏi, là không thể không rời khỏi, tuyệt đối không phải tình cảm rạn nứt, huống hồ tình địch cũ chất lượng thực sự quá cao, độ vượt trội thực sự quá lớn, quan trọng hơn là… còn không thể được tính là tình địch, do trước mắt, Đường Lạc Lạc nói chuyện với anh, còn chưa quá hai ba câu nữa là.
Vả lại câu nào cũng vạch trần ý đồ của anh.
Lựa chọn duy nhất, hình như chỉ có con đường anh bạn thân thôi…