Đường Lạc Lạc nuốt nước bọt một cách không tự nhiên, anh cách cô quá gần, gần đến nổi hai người có thể nghe thấy nhịp dập trái tim của nhau, thân hình cao to che mất ánh đèn phía trên đỉnh đầu cô, khuôn mặt điển trai dưới ánh sáng u tối, càng khiến người khác động lòng.
Tiểu ca ca... thất sự rất anh tuần rất đẹp trai đó!
Tim Đường Lạc Lạc đập rất nhanh, cúi đầu cười ngượng ngùng:
- Tôi không sao đâu, tiểu ca ca, anh xem, khi nãy tôi cũng không bị thiệt, cũng không có bị đánh thật sự, sắp tốt nghiệp rồi, tôi phải tìm một công việc, sau khi ly hôn với Mặc Thiệu Đình, tôi mới có thể nuôi sống bản thân được.
Lại là ly hôn với Mặc Thiệu Đình.
Sắc mặt Mặc Thiệu Đình càng lúc càng tối sầm, thái dương cứ co giật, nhưng lại hết cách với tiểu nha đầu này, cô có biết nguy hiểm là thế nào không?
Khi nãy cũng đã bị ức hiếp đến mức đó rồi, nếu không phải anh kịp thời đến nơi, cô có thể an toàn sao?
Vợ của Mặc Thiệu Đình anh, sao có thể bị người khác chê cười, sao có thể bị người khác ăn hiếp chứ?
Đó dường như là sự vô năng và thất trách lớn nhất của người chồng là anh đây!
Đáy mắt lấp lánh màu đen mê li và sự quả quyết chắc nịch, Mặc Thiệu Đình cúi đầu, nâng khuôn mặt nhỏ của Đường Lạc Lạc lên, bờ môi khẽ lướt qua đôi môi tựa cánh hoa hồng của cô, giọng nói dịu dàng tựa giấc mơ:
- Đường Lạc Lạc, trên thế gian này, có thể ăn hiếp cô, chỉ có mình tôi.
Đôi mắt Đường Lạc Lạc bỗng trừng to, sự va chạm nhẹ tựa chuồn chuồn chạm mặt nước đọng trên môi, khiến toàn thân cô tê mê, cô thẫn thờ ngước đầu nhìn Mặc Thiệu Đình, toàn thân có cảm giác như bị điện giật, không kiềm được có chút lắp bắp:
- Nhưng tôi.... tôi cần trả nợ cho anh.... tôi phải ly hôn với Mặc Thiệu Đình... tôi cần công việc... tôi....
Sâu trong đôi mắt trong vắt thiếu nữ dợn lên từng làn sóng thuần khiết, màu mắt Mặc Thiệu Đình trầm hơn, yết hầu lướt xuống, chỉ cảm thấy nơi nào đó thân dưới có cảm giác như mũi tên đang sẵn sàng bắn đi, khiến cổ họng anh có chút bỏng rát:
- Tại sao nhất định phải ly hôn với Mặc Thiệu Đình, cô chưa từng gặp anh ta, không chừng, cô sẽ thích anh ta thì sao?
Tay anh vẫn đang nâng khuôn mặt nhỏ của Đường Lạc Lạc, cẩn thận dịu dàng, cứ như đang cưng hứng món bảo vật quý hiếm vậy.
Cảm nhận được độ nóng từ bàn tay anh, Đường Lạc Lạc không kiềm được nói ra những lời ẩn sâu trong lòng:
- Có lẽ anh ta sẽ rất tốt, nhưng hôn nhân của tôi, không thể bị người khác khống chế, đó không phải là quyết định của tôi.
Nhà họ Mặc có tốt, Mặc Thiệu Đình có tốt, cũng là vị hôn phu của Đường Phù Dung, không phải của cô.
Cô không muốn làm thế thân, làm một con rồi, cô là Đường Lạc Lạc, không phải Đường Phù Dung, không thể dùng thân phận Đường Phù Dung, sống cả đời với Mặc Thiệu Đình được.
Từ bé, Đường Phù Dung đã có được sự yêu thương nhiều hơn cô, trong mắt ba mẹ, Đường Phù Dung là minh châu trên tay, và cô chỉ là cô con gái út không nghe lời.
Cô từng ngưỡng mộ, từng đau lòng, rất cố gắng để nhận được sự thừa nhận từ họ, nhưng mỗi lần đều kết thúc thất bại.
Cô biết nếu cô nghe theo sự sắp đặt của ba mẹ, có thể họ sẽ đối xử với cô tốt hơn chút, nhưng cả đời này sống trong bóng hình của người khác, cô không thể chấp nhận.
Cô là Đường Lạc Lạc, cho dù tất cả mọi người đều cho rằng cô không bằng Đường Phù Dung, cô vẫn muốn được là bản thân cô.
Cảm giác này, cô không mong mọi người sẽ hiểu, nhưng ngước đầu lên, cô nhìn thấy trong mắt Mặc Thiệu Đình, không ngờ lại thấy được một sự đồng tình, và cả... thấu hiểu?
Đôi mắt đen tựa thiên thạch của Mặc Thiệu Đình, lấp lánh ánh sáng lưu động, sâu thẳm tựa hải dương, nhẹ nhàng thở một hơi dài, anh cảm thấy sự việc càng ngày càng khó giải quyết rồi.
Tâm niệm rời khỏi nhà họ Mặc của Đường Lạc Lạc kiên định như vậy, lúc này mà nói ra anh chính là Mặc Thiệu Đình, có khi nào cô sẽ bài xích anh theo tiềm thức không?
Họ còn chưa bắt đầu, có khi nào sẽ kết thúc như thế không?
Anh không muốn bị Đường Lạc Lạc bài xích.