Mục lục
Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Lạc Lạc hít thở sâu, bước vào, Nhạc Thanh phía sau cũng theo vào, cẩn thận đóng lại cửa.

Nhìn thấy Đường Lạc Lạc bước vào, sự vui thầm trong mắt Mặc Lan bỗng biến mất, sau đó sắc mặt nghiêm trang, tiếp tục kể lể sự oan ức của bản thân:

- Những bản thiết kế này trước đó tôi chỉ cho mọi người trong nội bộ phòng thiết kế xem thôi, vì muốn trưng cầu ý kiến của mọi người, tiến hành chỉnh sửa vài chi tiết nhỏ, nhưng thật không ngờ, không biết ai tiết lộ bản thiết kế của chúng tôi ra ngoài, hiện tại có công ty đã ban hành trên thị trường sớm hơn chúng ta một bước, thưa tổng tài, tôi bảo đảm trong suốt quá trình không có tiết lộ bất kỳ tin tức gì ra ngoài cả.

- Bộ trưởng Mặc nói đúng.

Vương Bác ở bên cạnh quan sát sắc mặt, thấy trên mặt Mặc Thiệu Đình mây đen không tan, thừa nước đục thả câu giúp biện hộ cho Mặc Lan:

- Bộ trưởng Mặc đã là bộ trưởng của bộ phận thiết kế, lại đứng vững vị trí trong tập đoàn lớn thế này, vốn không có lý do nào phải tiết lộ bản thiết kế của công ty ra ngoài, nhất định là có kẻ tiểu nhân vô liêm sỉ nào đó, thừa cơ tiết lộ bản thiết kế của chúng ta ra ngoài rồi.

- Vậy các người nói, người này là ai?

Mặc Thiệu Đình đang yên lặng bỗng ngẩn đầu lên, ánh mắt thâm trầm mang đầy sự lạnh lùng và uy nghiêm, khiến người khác lạnh đến phát run.

- Hiện tại tất cả chỉ là phỏng đoán, có kẻ tình nghi, phải nhất nhất điều tra.

Mặc Lan ý chính ngữ ngay biểu thái độ, tiếp đó, ánh mắt có chút ngần ngại nhìn Đường Lạc Lạc:

- Tôi nhớ, sau khi thuyết trình bản thiết kế trước mặt mọi người xong, Đường Lạc Lạc tìm đến tôi, nói rằng muốn xem kỹ bản thiết kế, để nâng cao trình độ của bản thân, đương nhiên là tôi từ chối rồi, nhưng sau đó, tôi quay lại văn phòng, phát hiện USB có bản thiết kế mất biến tiêu.

Đường Lạc Lạc toàn thân run lên, không thể tin được nhìn Mặc Lan, nếu cô đoán không sai thì mục đích thực sự của Mặc Lan, không phải muốn độc chiếm bản thiết kế của cô, chị ta là vì ngày hôm nay, là vì muốn gán tội lấy cắp bản thiết kế lên người cô!

Chỉ là, trước đó họ không hề có hiềm khích, tại sao chị ta lại làm thế?

- Chuyện này tôi có thể làm chứng, hôm đó, tôi đích thực thấy Đường Lạc Lạc sau buổi thuyết trình, có đuổi theo sau bộ trưởng Mặc.

Nhạc Thanh đứng một bên sợ sệt lên tiếng, nhìn Đường Lạc Lạc với vẻ mặt bất lực:

- Tuy tôi là bạn của Lạc Lạc, nhưng lợi ích của công ty quan trọng hơn tất cả, tôi chỉ nói những gì tôi nhìn thấy thôi, Lạc Lạc, cô không trách tôi chứ?

Buổi thuyết trình hôm đó kết thúc, Đường Lạc Lạc đúng là có đuổi theo Mặc Lan, Nhạc Thanh nói không sai, nhưng lúc này nói ra như thế, giống như châm thêm dầu vào lửa, coi như phút chốc đẩy Đường Lạc Lạc vào vị trí nghi phạm thực sự, đóng đinh lên cột ô nhục.

- Từ lúc Đường Lạc Lạc vào bộ phận thiết kế, tôi cảm thấy thái độ làm việc của cô ấy không nghiêm chỉnh, nghĩ rằng có vài phần thế lực đằng sau, không biết nổ lực, ngày ngày đều làm những trò không đâu.

Vương Bác nắm được cơ hội, ra vẻ đau lòng trước mặt Mặc Thiệu Đình:

- Tổng tài, bộ phận chúng tôi cho ra loại rác rưởi thế này, đúng là nỗi ô nhục của bộ phận! Là do tôi dạy bảo không cẩn thận!

Bọn họ người một lời kẻ một câu, có người đưa ra ngờ vực, có người làm chứng, có người giả vờ đau lòng, Đường Lạc Lạc đứng một bên bàng quan quan sát, trong lòng không còn hồi hộp nữa, chỉ cảm thấy cạn lời thật sự, mấy người này dùng hết công lực, chỉ là vì muốn gán ghép tội danh lên đầu cô, đuổi cô ra khỏi công ty sao?

Diễn suất hay như thế, nhận giải Oscar cũng không oan uổng, giữ họ trong công ty nhà họ Mặc, thật sự lãng phí tài năng quá đi.

- Tổng tài, anh cũng nghĩ rằng bản thiết kế là do tôi tiết lộ ra ngoài hay sao?

Đường Lạc Lạc ngẩn cao đầu, đôi mắt trong vắt nhìn chằm chằm Mặc Thiệu Đình, trái tim lên đến tận cổ, cả thế giới hiểu lầm cô ức hiếp cô cũng không sao, cô chỉ muốn biết, Mặc Thiệu Đình có tin cô hay không thôi.

Cô luôn bất an, nhưng việc cô lo lắng nhất xảy ra trước mắt, cô bỗng thấy thanh thản hơn nhiều, trên thế giới có rất nhiều người, bản thân đâu phải là tiền, không phải ai cũng lý giải cô cổ vũ cô thích cô cả, chỉ cần người cô để tâm thật sự tin tưởng cô, thì không còn gì đáng sợ nữa.

Nhưng, dù sao đây cũng liên quan đến sự hưng thoái của công ty nhà họ Mặc, trong tình trạng tất cả mũi tên đang nhắm vào cô, Mặc Thiệu Đình thật sự còn đứng về phía cô hay không?

Trong lòng Đường Lạc Lạc tràn đầy cảm xúc thấp thỏm bất an, hai tay để sau lưng, nhìn chằm chằm Mặc Thiệu Đình.

Mặc Thiệu Đình nghiêng mặt, màu mắt nửa sáng nửa tối, lướt qua mặt Đường Lạc Lạc, thần sắc âm u khó đoán, giọng nói lạnh băng:

- Vậy cô giải thích xem nào.

Đường Lạc Lạc sững người, người đàn ông mới ngày hôm qua còn nói sẽ luôn đứng bên cạnh cô, thời khắc này thần sắc lạnh nhạt như thế, cuối cùng thì anh vẫn giận cô đúng không?

Có phải cảm thấy rằng, bản thân chính là người lấy cắp bản thiết kế của công ty, là kẻ nuôi ong tay áo không?

Sóng mũi cay cay, Đường Lạc Lạc nổ lực đầy lùi nước mắt, đứng thẳng lưng:

- Nếu như tôi nói, bản thiết kế đó, kỳ thực là do tôi thiết kế cho công ty khác, chưa từng nghĩ sẽ giao nộp cho công ty nhà họ Mặc, vốn không biết tại sao lại trở thành mẫu thiết kế mùa xuân năm nay của công ty nhà họ Mặc, anh sẽ tin tôi chứ?

Ánh mắt Mặc Thiệu Đình khẽ trầm xuống, nhìn Đường Lạc Lạc không chớp mắt, sắc mặt âm trầm đến mức khó coi.

Nhìn thấy vẻ mặt Mặc Thiệu Đình không vui vẻ, trong lòng Mặc Lan thở phào nhẹ nhõm, vội giải thích:

- Vậy ý cô là, là tôi lấy cắp bản thiết kế của cô ư? Tôi điên hay sao? Khoan nói đến thiết kế của tôi nhận được biết bao nhiêu giải thưởng quốc tế, trong bộ phận thiết kế bao nhiêu là người, tôi lại nhắm đến một sinh viên vừa tốt nghiệp ra trường, còn sử dụng bản thiết kế của cô, rốt cuộc thì sao tôi phải làm thế? Đường Lạc Lạc, cô không cảm thấy lời giải thích của cô, hoàn toàn không có ý gì là khách sao hay hối lỗi cả sao?

- Đường Lạc Lạc, tôi khuyên cô đừng có ngụy biện nữa, sự thật chiến thắng lời ngụy biện, không ngờ cô mặt dày dám nói bộ trưởng Mặc lấy cắp thiết kế của cô, sao có thể chứ? Cô nói dối mà mặt không biến sắc ư? Thật sự chưa từng thấy qua loại người mặt dày vô liêm sỉ như cô, xùy!

Vương Bác cuối cùng cũng tìm được cơ hội để xã cái ác khí trong lòng, giọng điệukhông hề khách khí.

- Lạc Lạc, cô nhận lỗi đi!

Nhạc Thanh giả vờ đứng ra, kéo kéo chân áo Đường Lạc Lạc:

- Bây giờ nhận lỗi, có thể giảm nhẹ hình phạt cho cô, đừng có ăn nói xằng bậy nữa.

Bên tai nghe những lời nào là chỉ trích nào là phản biện nào là châm dầu vào lửa thế này, Đường Lạc Lạc nhìn khuôn mặt lạnh như băng củ Mặc Thiệu Đình, chỉ cảm thấy trái tim đang dần chìm xuống, toàn thân dường như chìm trong nước lạnh vậy, lạnh đến thấu xương.

Cô cắn răng, quay đầu nhìn Mặc Lan, nở nụ cười mỉa mai:

- Nếu các người khẳng định là tôi lấy cắp bản thiết kế, vậy bộ trưởng Mặc à, chị dám đối chứng công khai với tôi không?

Người đông thế nhiều có gì hay ho, có thể đảo ngược trắng đen hay sao?

Đường Lạc Lạc vốn không phải dạng người thích gây chuyện, nhưng không có nghĩa là cô là người tùy tiện để người khác muốn nhào nắn sao cũng được.

Cái bẫy Mặc Lan làm sẵn, cô nhất định phải nhảy vào sao?

Cô không đó!

Nghe lời đề nghị của Đường Lạc Lạc, Mặc Lan cười khinh bỉ:

- Đối chừng? Đối chứng cái gì? Vừa nãy không phải cô nghe rồi sao? Có người thấy cô tìm tôi sau buổi thuyết trình, cô có chứng cứ gì chứng minh cô trong sạch, mau chóng lấy ra đây, cô nói bản thiết kế là của cô, thì là của cô thật sao? Không lẽ bản thiết kế còn biết lên tiếng ư?

- Đúng. Bản thiết kế biết lên tiếng.

Đường Lạc Lạc nói rặn từng từ:

- Tôi muốn đối chứng công khai ý niệm của bản thiết kế này, trước mặt toàn công ty.

“Phụt” một tiếng, Mặc Lan không nhịn được cười thành tiếng:

- Đường Lạc Lạc, có phải cô vì sự việc bại lộ rồi, sợ đến điên rồi sao? Bản thiết kế biết lên tiếng tôi lần đầu nghe thấy đấy! Còn đối chứng ý niệm ư? Không phải cô đang đùa tôi đó chứ?

Người học qua thiết kế đều biết, ý niệm trừu tượng, thứ này là khó diễn tả nhất, cùng là một bản thiết kế, nhưng có thể dùng ý niệm khác nhau để thể hiện, hoàn toàn xem nhà thiết kế làm cách nào có thể nói cho trọn vẹn, hoặc giả nói cách khác, dưới tình trạng thành phẩm đã ở ngay trước mắt thì nói sao cũng được, chỉ cần hợp lý.

Nhà thiết kế giỏi biểu đạt có thể khiến bản thiết kế của mình thổi phồng lên tận trời, nhà thiết kế trầm mặc có thể không nói một lời mà ném cho mọi người tự lý giải, tóm lại, dùng ý niệm thiết kế để chứng minh bản thiết kế là của mình là một điều cực kỳ hoang đường.

Mặc Lan thật tâm cảm thấy, Đường Lạc Lạc chắc là bị dồn ép đến đường cùng, mới nghĩ ra cách ngu ngốc này.

- Chị dám không? Đối chứng công khai ý niệm thiết kế trước mặt toàn thể công ty.

Đường Lạc Lạc nhìn thẳng Mặc Lan, không hề để tâm nụ cười đầy khinh bỉ của chị ta.

- Tổng tài, vốn dĩ tôi muốn cho Đường Lạc Lạc một cơ hội, niệm tình cô ta mới phạm lần đầu, cầu xin cho cô ta, nhưng xem ra hiện tại, cô ta dường như đang khiêu chiến với IQ của chúng ta, lãng phí thời gian của mọi người, tôi kiến nghị mau chóng điều tra quá trình lấy cắp bản thiết kế của Đường Lạc Lạc, đừng để cô ta đưa ra lời đề nghị nực cười này mà làm chậm tiếng trình điều tra chân tướng sự việc.

Mặc Lan không thèm để ý Đường Lạc Lạc nữa, quay đầu kiến nghị với Mặc Thiệu Đình.

- Đúng vậy, tổng tài, đừng nghe cô ta ăn nói bậy bạ, loại người như Đường Lạc Lạc là con sâu làm rầu nồi canh của công ty, phải trừ khử ngay, tôi lập tức đi tuyên bố đào thải cô ta, còn phải bảo lưu truy cứu trách nhiệm pháp luật nữa! Lần này công ty tổn thất nghiêm trọng, sự việc này cô ta phải chịu toàn bộ trách nhiệm, bộ trưởng Mặc không dễ dàng gì, vừa phải gánh vác trọng trách của bộ phận thiết kế, còn bị loại sâu bọ như Đường Lạc Lạc đây hãm hại, thật sự rất vất vả đó!

Vương Bác nói nghĩa khí lẫm liệt, nịnh hót lên đến một đỉnh cao mới, đang chuẩn bị nói tiếp, nhìn thấy ngón tay Mặc Thiệu Đình gõ gõ lên mặt bàn, khẽ ngước mắt, giọng nói thâm trầm vang lên:

- Nếu cô ấy muốn đối chứng, còn cô thì trong lòng ngay thẳng, thì đối chứng với nhau vậy.

Đối chứng với cô ta?

Trong mắt Mặc Lan, Đường Lạc Lạc nói đối chứng ý niệm gì đó, dường như là trò trẻ con chán ngắt đến nực cười, những tưởng đã đạp cô ấy dưới chân chị ta rồi, Đường Lạc Lạc lần này chắc chăn thân bại danh liệt không cách nào trở mình, nhưng không ngờ Mặc Thiệu Đình lại thật sự đồng ý yêu cầu mà cô ấy đề ra ư?

Không lẽ...

Vì họ có mối quan hệ đặc biệt ư?

Ánh mắt thăm dò của Mặc Lan từ Mặc Thiệu Đình chuyển hướng sang Đường Lạc Lạc, xem ra, chị ta cũng là em họ của Mặc Thiệu Đình, quan hệ của Đường Lạc Lạc và Mặc Thiệu Đình, chị ta nắm rõ.

Chị ta từng nghĩ đến Mặc Thiệu Đình sẽ bênh vực cho Đường Lạc Lạc, nhưng không ngờ, anh đối với con nha đầu hoang này, lại bênh vực đến mức độ này.

Vương Bác không ngờ Mặc Thiệu Đình rõ ràng vẻ mặt hận đến mức muốn ăn tươi nuốt sống Đường Lạc Lạc, lại đứng ra bênh vực cho cô, lúc này kinh ngạc đến há hốc mồm, có thể nhét vào một quả trứng gà to, không thể nói thành tiếng nữa.

Nhạc Thanh đứng bên càng hồ đồ hơn, đây còn gì phải đối chứng nữa chứ

Hai người cùng nhau nói đến ý niệm thiết kế của bản thân, thì có thể nhận ra thiết kế rốt cuộc thuộc về ai hay sao?

Giống như một trò chơi vậy được không hả?

Đường Lạc Lạc cũng có chút kinh ngạc, cô ngước mắt nhìn Mặc Thiệu Đình, vẫn là bộ dạng lạnh lùng như cũ, không nhìn cô đến một lần, nhưng rõ ràng là đang bênh vực cho cô...

Trong lòng dâng trào một luồng hơi ấm, tuy nhiên nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Mặc Thiệu Đình, lại có chút nhụt chí ----- có lẽ anh bênh vực cho cô, cũng vì bản thân là vợ trên danh nghĩa của anh mà thôi!

Sợ rằng sự việc lan truyền ra ngoài, ảnh hưởng đến danh tiếng của cậu chủ Mặc anh ư?

Haizzzz, có thể là do cô đơn phương nghĩ nhiều mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK