Không khí trong lành, bên tai vang lên tiếng chim hót.
Trong lời nói Mặc Như Nguyệt mang vẻ khẩn khiết, chân thành như thế, thân thiết như thế, cô tin người mẹ này, khác với người phụ nữ mở miệng câu nào cũng Đường Phù Dung kia, bà yêu mình giống như Lương Thể Vân yêu Đường Phù Dung vậy, hoặc, chỉ có hơn chứ không kém.
Thực ra, vốn không có gì để hận, không có gì không buông bỏ được, lý do Đường Lạc Lạc kháng cự, chỉ là vì Mặc Thiệu Đình thôi.
Cô quay đầu sang, nhìn thấy vẻ mặt thấp thỏm lại chân thành của Mặc Như Nguyệt, hạ quyết tâm, môi động đậy.
- Tôi không gọi bà là cô nữa, tôi có thể, gọi bà một tiếng mẹ không.
Mẹ…
Nước mắt của Mặc Như Nguyệt chốc lát tuôn trào như thác lũ, trên mặt mang nụ cười, đôi mắt ngấn nước, cực kỳ vui mừng đến khóc ra nước mắt ôm lấy Đường Lạc Lạc.
- Có thể… đương nhiên có thể… con là con gái của mẹ… Lạc Lạc, xin lỗi… xin lỗi…
- Chuyện đã qua rồi, đừng suy nghĩ gì nữa.
Đường Lạc Lạc vỗ lưng Mặc Như Nguyệt, giống như đang an ủi Mặc Như Nguyệt, cũng giống như đang an ủi bản thân cô.
- Mẹ, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi.
- Được, bắt đầu lại từ đầu, bắt đầu lại từ đầu.
Mặc Như Nguyệt kéo lấy tay Đường Lạc Lạc, cười hiền từ.
- Lạc Lạc, con có thể nghĩ thông, thật sự quá tốt rồi. Nhưng, dù sao mẹ cũng có lỗi với con, sau này mẹ nhất định sẽ không để con chịu bất kỳ uất ức nào, hôm nay con mang hành lý đến rồi, là chuẩn bị, rời khỏi vùng bờ biển sao?
Ba chữ “Mặc Thiệu Đình” đã treo ngay bên miệng, Mặc Như Nguyệt cuối cùng cũng nuốt ba chữ ấy lại vào trong.
Nhìn thấy dáng vẻ tìu tuỵ của Đường Lạc Lạc, đoán chừng thật sự đau buồn đến không chịu được, có thể không nhắc, thì đừng nhắc vậy.
Đường Lạc Lạc cười khổ, cô đương nhiên biết Mặc Như Nguyệt cẩn thận tránh khỏi bãi mìn của mình, chỉ là, nếu như tránh né có tác dụng, thì trên thế giới sẽ không có cái gọi là vấn đề rồi.
- Phải, con muốn rời khỏi vùng bờ biển.
Đường Lạc Lạc khựng lại chút, nhìn xung quanh khung cảnh đẹp đẽ trong vườn hoa, có chút có lỗi nhìn Mặc Như Nguyệt.
- Nhưng, con cũng không muốn ở lại đây, lý do mang hành lý đến đây, chỉ là tạm thời muốn tìm nơi dừng chân.
- Tạm thời…
Mặc Như Nguyệt từ từ mở miệng.
- Thế con tính đi đâu?
Đường Lạc Lạc là một đứa trẻ đầu óc tỉnh táo, biết được Mặc Thiệu Đình là anh họ của nó, lại lấy đồ ra, chắc là không muốn day dưa với Mặc Thiệu Đình nữa.
- Con thắng được quán quân cuộc thi thiết kế fhy rồi.
Đường Lạc Lạc cắn răng.
- Có thể ra nước ngoài học tập một năm, nhưng đơn xin chưa được duyệt nhanh như vậy, con đến là muốn mẹ giúp con, nhanh chóng làm thủ tục du học, con muốn rời khỏi đây.
- Gấp như vậy sao?
Mặc Như Nguyệt cau mày.
- Lạc Lạc, mẹ không dễ gì tìm thấy con, cái gì cũng không nghĩ, chỉ muốn ngày nào cũng ở bên đứa con của mình, con muốn du học, mẹ ủng hộ quyết định của con, nhưng có phải quá vội vàng rồi không…
- Mẹ, Mặc Thiệu Đình đi công tác rồi hôm sau sẽ về, con không muốn gặp mặt anh ấy nữa.
Ánh mắt Đường Lạc Lạc rũ xuống, thoáng qua chút âm u.
Cô sợ, sợ bản thân thấy được khuôn mặt Mặc Thiệu Đình, thì sẽ không nỡ rời khỏi nữa.
Cô sợ bản thân cuối cùng vẫn sẽ ở lại đây, khiến Mặc Thiệu Đình chịu đựng nỗi đau y như mình vậy, cô sợ bản thân sẽ trở thành vết nhơ của anh, sợ sẽ khiến anh rơi vào hoàn cảnh lưỡng nan như mình vậy.
Anh là một người tốt như thế, ở bên anh, mỗi ngày đều là một bất ngờ, cô đã rất hạnh phúc, có thể ở bên anh lâu như vậy, mà bây giờ, nên là lúc tỉnh giấc rồi.
Mặc Như Nguyệt giờ mới hiểu rõ, nhìn thấy ánh mắt tràn đầy day dứt và đau lòng của Đường Lạc Lạc, bà gật đầu.
- Được, mẹ nhờ người một hai ngày nay đưa con đi, tốt nhất là đến nước Pháp, ở đó mẹ có không ít bạn bè, có thể chăm con một chút, ra ngoài du học chuyên sâu là một chuyện tốt, yên tâm đi, nhất định là làm ổn thoả chuyện này cho con, Lạc Lạc, nhớ rằng, tất cả đều là tạo hoá trêu người, không phải lỗi của con.
Đường Lạc Lạc gật đầu, ngước mắt nhìn Mặc Như Nguyệt, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
- Mẹ, mẹ có thể hứa với con, không mang chuyện này nói với Mặc Thiệu Đình được không?
- Không nói cho nó biết?
- Đúng, đừng nói với anh ấy con đi rồi, đừng nói với anh ấy con là con gái của mẹ, cũng đừng nói với anh ấy, quan hệ giữa con và anh ấy, cứ để anh ấy tưởng con mất tích rồi, biến mất rồi, đừng để anh ấy biết được sự thật.
Cô thà rằng Mặc Thiệu Đình tưởng bản thân đột nhiên mất tích, cũng không muốn Mặc Thiệu Đình đối diện với sự thật tàn nhẫn này, thân phận anh em họ, đủ để huỷ hoại hết tất cả những điều tốt đẹp khi hai người ở bên nhau.
Trong lòng Mặc Như Nguyệt u tối, đến thời khắc này, Đường Lạc Lạc vẫn nghĩ cho người khác, đứa trẻ lương thiện như vậy, làm sao không khiến người ta thương yêu được.
- Được, cho dù mẹ không nói, sớm muộn có một ngày, nó cũng sẽ biết, chẳng lẽ con định trốn ở nước ngoài suốt đời, không quay về gặp mẹ?
Mặc Như Nguyệt bất lực thở dài một hơi.
- Chuyện sau này, sau này hẳn nói.
Đường Lạc Lạc cắn môi, bây giờ bản thân cô cũng không có cách đối diện với sự thật, vì vậy càng không muốn Mặc Thiệu Đình cũng rơi vào hoàn cảnh day dứt như vậy, có lẽ qua thêm ba năm năm, cô có thể bình tĩnh xem xét mọi thứ, nhưng không phải bây giờ.
- Được, con nói gì cũng được, Lạc Lạc, đừng buồn, con không làm sai.
Mặc Như Nguyệt nhẹ nhàng đưa tay sờ vào tóc Đường Lạc Lạc, hai mẹ con mắt ngấn nước nhìn nhau, trong khoảnh khắc cảm xúc chồng chất, đúng lúc Mặc Như Nguyệt chuẩn bị dẫn Đường Lạc Lạc vào biệt thự, phía xa vọng lại giọng nói vui mừng của Mặc Lan.
- Mẹ, mẹ sai người thu dọn căn phòng bên cạnh rồi à? Là muốn con dọn vào sao?
Mặc Lan như một ngọn gió từ trong phòng đi ra, nhìn thấy bóng dáng Mặc Như Nguyệt đứng ở trước đài phun nước, bên cạnh hình như cũng có bóng người, nhưng cách xa quá không nhìn rõ được, trước tiên nói lớn lên.
Mặc Như Nguyệt có bệnh mất ngủ, buổi tối luôn bị ác mộng, tỉnh giấc từ trong mộng, vì vậy tuy quan hệ trước giờ với Mặc Lan luôn rất thân thiết, nhưng từ nhỏ đến lớn chưa từng ngủ cùng một giường với chị ta, thậm chí sát bên phòng cũng không.
Sáng sớm hôm nay, Mặc Lan nhìn thấy má Trương thu dọn gian phòng bên cạnh Mặc Như Nguyệt, tưởng Mặc Như Nguyệt là càng ngày càng không muốn rời xa mình, trong lòng mừng rỡ, liền chuẩn bị qua đây bàn về chuyện mua nhà của mình với Mặc Như Nguyệt.
Ai ngờ vui vẻ chạy ra đây, còn chưa kịp chờ chạy đến trước mặt Mặc Như Nguyệt, liền thấy người đứng bên cạnh Mặc Như Nguyệt, lại là Đường Lạc Lạc!
Người Mặc Lan ghét nhất không muốn nhìn thấy nhất, chính là Đường Lạc Lạc, chị ta không dễ gì mới thoát khỏi sự ám ảnh của mình với Đường Lạc Lạc không khoảng thời gian trong bệnh viện, nhưng vừa nhìn thấy Đường Lạc Lạc, vẫn có cảm giác thù mới hận cũ trào dâng trong lòng, vậy mà, bây giờ Đường Lạc Lạc lại đứng bên cạnh Mặc Như Nguyệt?
Bọn họ đang nói gì vậy?
Con tiện nhân không biết xấu hổ Đường Lạc Lạc này, lôi kéo Mặc Thiệu Đình cho chị ta một trận còn chưa đủ, bây giờ quả nhiên đến lấy lòng Mặc Như Nguyệt rồi, cơn lửa giận trong lòng Mặc Lan trào lên, lại do biết được quan hệ giữa Mặc Như Nguyệt và Đường Lạc Lạc, lại càng không thể nhẫn nại, hai ba bước xông đến, đưa bàn tay của mình lên tát vào khuôn mặt của Đường Lạc Lạc.
- Nhà tôi không hoan nghênh cô, cô cút đi cho tôi!
Trong lòng Mặc Lan hận chết Đường Lạc Lạc rồi, vì vậy một bàn tay giơ thật cao, hận không thể tát một cú thật mạnh vào.
Mà Đường Lạc Lạc ngước mắt nhìn Mặc Lan, lại lười nhác cúi mặt xuống – bây giờ tràn ngập trong lòng cô, đều là Mặc Thiệu Đình, đều là thân thế của mình, cảm giác đó, đúng là còn đau lòng hơn cả chết đi, đối với vai hề nhảy nhót như Mặc Lan, cô ngay cả hứng thú quan tâm cũng không có.
Mặc Lan nhìn thấy dáng vẻ mặc kệ của Đường Lạc Lạc, lửa giận trong lòng càng lớn, ai biết mắt nhìn sắp đánh vào mặt Đường Lạc Lạc rồi, cổ tay lại bị Mặc Như Nguyệt chặn lại, Mặc Lan thẹn quá hoá giận.
- Mẹ, mẹ cũng bị nó lừa rồi à? Mẹ đừng nhìn nó giả vờ đáng thương, người phụ nữ này chính là một tiện nhân!
“Bốp” một tiếng, Mặc Lan được như ý nguyện nghe được tiếng tát trên mặt, thế nhưng người bị tát không phải Đường Lạc Lạc, mà là chị ta.
Mặc Như Nguyệt tức đến cắn răng, mắt đều ửng đỏ cho Mặc Lan một cái tát, giọng nói cho do nóng nẩy mà trở nên chói tai.
- Lan Lan, cón có biết con đang nói gì không? Con xem dáng vẻ bây giờ cuta con đi! Mẹ không cho phép con bôi nhọ Lạc Lạc nữa!
Đường Lạc Lạc biết sự xuất hiện của mình, nhất định sẽ dẫn đến sự phản kích của Mặc Lan, cô không có hứng thú tranh sủng với Mặc Lan, càng không muốn đối đầu với Mặc Lan, cô một chút tâm trạng cũng không có.
Bây giờ cô chỉ muốn yên tĩnh, vì vậy nhẹ nhàng nói một câu.
- Mẹ, con mệt rồi, con muốn nghỉ ngơi một lát, con vào trước đây.
Nói xong, liền xoay người rời khỏi.
Chỉ còn lại Mặc Lan ôm lấy má ửng đỏ của mình, không dám tin nhìn Mặc Như Nguyệt.
Chính vì chị ta là con nuôi, không phải con ruột của Mặc Như Nguyệt, vì vậy Mặc Như Nguyệt tuy xem chị ta như con ruột, nhưng từ nhỏ luôn đối xử khách khí với chị ta, chưa từng nói nặng lời câu nào, càng chưa từng động đến một ngón tay của chị ta.
Mặc Lan chưa từng nghĩ đến, hôm nay vì Đường Lạc Lạc, Mặc Như Nguyệt lại cho chị ta một cái tát.
Thế giới chị ta dường như sụp đổ, giống như người dựa dẫm lớn nhất của chị ta bị cướp đi rồi, chị ta hoảng loạn, lại tức giận, chị ta mở to mắt, nhìn Mặc Như Nguyệt chằm chằm, trong miệng lẩm bẩm, mang chút chấn động.
- Mẹ, mẹ đánh con… mẹ lại có thể đánh con… mẹ vì Đường Lạc Lạc đánh con…
Con tiện nhân Đường Lạc Lạc, con điếm không biết xấu hổ, rốt cuộc cho bọn họ uống thứ thuốc gì, sao một hai người ai cũng hết sức bảo vệ cô, tại sao…
- Lan Lan.
Giọng nói Mặc Như Nguyệt dịu dàng lại, đôi tay bất lực rũ xuống, tâm trạng hồi phục nói.
- Con có thể đừng đối xử với Lạc Lạc như thế được không, nó là chị của con đó.