Hình như ý nghĩa tồn tại của bà, giống như thêm sự buồn bực cho Đường Lạc Lạc.
Đúng rồi, đứa trẻ có tốt cách mấy, vừa sinh ra đã bị mình đưa đi, do bản thân mình không hiểu sự đời, mới khiến con gái mình lưu lạc hai mươi mấy năm, người Đường gia không phải người hiền hậu, trời mới biết Đường Lạc Lạc mấy năm nay chịu bao nhiêu khổ.
Hôm nay, bản thân không dễ gì tìm thấy con gái, vừa nhận lại cô, vừa đẩy chuyện cô và anh họ kết hôn trước mặt cô.
Đây làm sao khiến người ta chịu đựng được.
Bà cũng từng nghĩ, khi Đường Lạc Lạc đối diện với hiện thực này, sẽ mâu thuẫn như thế nào, nhưng bà nhịn không được, bà đã nhớ nhung đứa con gái hơn hai mươi mấy năm rồi, bây giờ con gái ở trước mắt, làm sao có thể nhịn được mà không nhận lại cô?
Mặc Như Nguyệt cảm thấy bản thân thật sự là một người mẹ vừa gay go, vừa thất bại, nhưng có một số chuyện, bà không có lựa chọn nào khác.
- Lạc Lạc…
Mặc Như Nguyệt lẩm bẩm nói.
- Con đừng buồn, mấy chuyện này, đều không thể trách con…
Đường Lạc Lạc nhắm chặt đôi mắt, hồi lâu mới mở ra, đôi môi bị răng cắn đến thành một vệt đỏ, bây giờ tâm trạng cô rối bời, không biết nên đối diện với Mặc Như Nguyệt thế nào, cũng không biết nên trả lời bà ra sao.
Tất cả đều đến quá đột ngột, có vui mừng, nhưng nhiều hơn là đau khổ và không biết làm thế nào.
Cuộc sống vốn yên bình, lại bị phá vỡ một cách không hề báo trước như vậy,
- Bà để tôi suy nghĩ một chút, suy nghĩ thật kĩ.
Đường Lạc Lạc hồn bay phách lạc nói, sau đó, chưa kịp đợi Mặc Như Nguyệt trả lời, liền đứng lên.
- Lạc Lạc…
Mặc Như Nguyệt nhìn Đường Lạc Lạc sắp quay người rời khỏi, vội kéo tay cô lại, nhét vào tay cô một tờ giấy.
- Trong đây có địa chỉ của mẹ, cùng số điện thoại của mẹ, con nghĩ kĩ rồi, thì gọi điện cho mẹ, hoặc, trực tiếp đến tìm mẹ, mẹ nhớ con, nhớ hơn hai mươi mấy năm rồi, vì vậy, cho dù con hận mẹ, cũng mong đến bên mẹ hận mẹ được không? Để mẹ có thể mỗi ngày nhìn thấy con…
Nói không muốn một người mẹ yêu thương mình, là giả, Đường Lạc Lạc khi vẫn còn là một đứa bé đã bắt đầu tưởng tượng, nếu như Lương Thể Vân không phải mẹ của mình, thế… cuộc đời mình có phải sẽ khác không.
Niềm vui của cô có phải nhiều hơn một chút không…
Nhưng bây giờ, nguyện vọng của cô thành sự thật rồi, lại dẫn theo sự thật tàn khốc nhất – mối quan hệ giữa cô và Mặc Thiệu Đình khó khăn lắm mới tạo dựng được hạnh phúc, liền bị đánh tan một cách vô tình như vậy.
Đường Lạc Lạc đưa tay ra, lấy qua mảnh giấy Mặc Như Nguyệt đưa cho, gật đầu.
- Được.
Cô cần một chút thời gian, điều chỉnh lại suy nghĩ của mình, mới biết bước tiếp theo nên làm gì, nên làm thế nào.
Mặc Như Nguyệt nhìn Đường Lạc Lạc trìu mến, luyến tiếc đi ra, lúc đến cửa nhà, đôi mắt ngấn nước, lại vẫy tay với Đường Lạc Lạc.
Đường Lạc Lạc như hồn ma bay về phòng ngủ của mình, khoảnh khắc đóng cửa phòng lại, dường như bị rút cạn hết sức lực, cô dựa theo cánh cửa từ từ trượt xuống, cứ ngồi trên đất, tấm thảm mềm mại đỡ lấy cô, khiến cô không cảm thấy lạnh lẽo chút nào, nhưng trong lòng lại lạnh tanh.
Cô nhớ lại chính trong căn phòng này, cô tự lẩm bẩm thổ lộ tiếng lòng, bị Mặc Thiệu Đình trốn trong gian quần áo nghe thấy, sau đó, anh tha thứ cho sự lừa dối của cô, từ đó hai người trong lòng không còn khúc mắc gì nữa.
Lỗi lầm nghiêm trọng như thế, cô vốn không nghĩ đến có thể lượng thứ, nhưng anh tha thứ cho cô rồi.
Khoảnh khắc đó, trong lòng cô có vui mừng, có cảm động…
Cô cảm thấy, Mặc Thiệu Đình là người đàn ông tốt nhất tốt nhất mà cô gặp trong cuộc đời, cho dù đời người trước đó của cô có không thuận lợi cách mấy, đó là vì làm bước đệm để gặp anh, vận may là không thay đổi, vì để gặp anh, lúc trước luôn xui xẻo, cũng rất đáng rất đáng.
Đường Lạc Lạc cong nhẹ môi, có thể thích là cảm giác này chăng, vừa nhớ đến người này, toàn thân đều ấm áp, trong lòng không kiềm được muốn mỉm cười, nhưng bây giờ…
Cô đột nhiên có một người mẹ, sau đó người mẹ này nói với cô, cô và Mặc Thiệu Đình, là anh em họ.
Sấm sét giữa trời quang.
Đường Lạc Lạc không biết bản thân tại sao lại rơi vào tình tiết cẩu huyết này, quan hệ méo mó như vậy, thực sự khiến cô muốn phát điên, lý trí nói với cô, cho dù như vậy, cho dù có thích đến thế nào, yêu như thế nào, cũng không thể ở bên nhau nữa.
Nhưng cô vừa biết, trong bụng cô đang mang thai một em bé.
Một sinh mệnh bé nhỏ còn sống, khoẻ mạnh, đang trong bụng cô từng chút từng chút trưởng thành.
Đứa trẻ này là bằng chứng cho tội ác của cô, nhưng cũng là thiên thần nhỏ của cô, Đường Lạc Lạc cảm thấy bản thân thực sự mâu thuẫn sắp chết mất, không biết nên làm thế nào mới phải.
Nếu như là anh em họ… đứa con sinh ra, có phải rất dễ bệnh tật không?
Trái tim dần dần trầm xuống, Đường Lạc Lạc nắm chặt lấy nắm đấm, dường như không cảm thấy sự đau đớn từ ngón tay bấu vào da thịt, trong lòng suy nghĩ, kiêu ngạo như Mặc Thiệu Đình, nếu như biết được tất cả, nên làm thế nào đối diện với mình đây?
Người hoàn mỹ như anh, người hoàn mỹ như thế, trên người không nên có bất kỳ vết nhơ nào.
Nhưng bây giờ, sự tồn tại của cô, chẳng khác gì vết nhơ trên người anh.
Khoảnh khắc này, Đường Lạc Lạc quyết định, nhất định không thể để Mặc Thiệu Đình biết được tất cả, nhất định không thể.
Cô không muốn nhìn thấy anh giống như mình, vì thế mà đau khổ dằn vặt, cô thà anh cái gì cũng không biết, tiếp tục hoàn mỹ mà kiêu ngạo sống tiếp.
Cho dù, cô sắp sửa trở thành đoạn xen ngang trong cuộc đời anh.
Tiếng chuông điện thoại ong ong vang lên, Đường Lạc Lạc lau nước mắt, nhận cuộc gọi, đối diện truyền lại giọng nói ấm áp của Mặc Thiệu Đình.
- Lạc Lạc, tối nay có chút chuyện không về được, kế hoạch có biến, nhưng qua thêm một hai ngày nữa sẽ về đến nhà, ngoan ngoãn đợi anh.
- Ừa.
Đường Lạc Lạc rơi nước mắt, cố gắng muốn giọng nói bản thân nghe bình thương một chút, nhưng cuối cùng có chút nghẹn ngào.
- Được thôi, em biết rồi.
- Em sao vậy?
Bản năng của Mặc Thiệu Đình cảm thấy có gì kỳ lạ, truy hỏi nói.
- Không có gì…
Đường Lạc Lạc lắc đầu, cho dù đối phương không nhìn thấy mặt cô, vẫn gắng gượng cười.
- Gần đây có chút cảm lạnh, anh không cần lo lắng, đừng làm trễ chính sự, em… sẽ đợi anh mà.
- Ừa, nhớ uống thuốc đúng giờ.
Giọng nói của Mặc Thiệu Đình hồi phục lại sự thoải mái.
- Anh yêu em, bà xã.
- Em cũng vậy.
Đường Lạc Lạc vừa nói, vừa không kiềm được nước mắt rơi, tay cô nắm thành nắm đấm, cắn thật mạnh, mới có thể nhịn được không khóc, tắt máy, đối diện với căn phòng trống rỗng, cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa, khóc lóc điên cuồng.
Cô yêu anh, anh cũng yêu cô, nhưng đối với anh và cô, yêu là một tội ác.
Lúc trước không hiểu, tại sao người yêu nhau không thể ở cùng nhau, bây giờ hiểu rồi, thì ra là cảm giác này, thật sự còn gay go hơn lúc chưa gặp qua chân ái nữa.
… …
Mặc Như Nguyệt lúc đâu nhét địa chỉ vào tay Đường Lạc Lạc, chỉ ôm tâm trạng thử tạm xem sao, lại không ngờ Đường Lạc Lạc lại thật sự tìm đến bà nhanh như thế.
Ngày thứ hai bà đi chỗ gần bờ biển, sáng sớm, thì nghe người hầu nói bà Mặc đến tìm mình rồi, Mặc Như Nguyệt gần như không dám tin vào tai mình, lại xác nhận mấy lần, sau đó mang giày cao gót, chạy một mạch đến cửa lớn, liền thấy Đường Lạc Lạc mặc chiếc váy dài màu trắng, mang một chiếc vali, đứng cạnh cửa sắt bên ngoài biệt thự.
Mặc Như Nguyệt chốc lát cảm thấy toàn thân đều tràn đầy năng lượng, không quan tâm thứ gì khác, đích thân ra ngoài mở cửa, một phát kéo Đường Lạc Lạc vào, trên mặt bất giác nở nụ cười tươi như hoa.
- Lạc Lạc, Lạc Lạc sao con đến rồi, còn mang theo hành lý, má Trương, mang hành lý vào, thu dọn căn phòng kế bên của tôi cho cô chủ, nhanh!
Sắc mặt Đường Lạc Lạc có chút trắng bệch, do hôm qua vừa khóc xong, mắt sưng rất nghiêm trọng, nhìn thấy khuôn mặt nhiệt tình của Mặc Như Nguyệt, nhếch môi, cố gắng lộ ra một nụ cười.
- Tôi muốn… cùng bà nói chuyện một chút.
- Được, được.
Mặc Như Nguyệt vội đồng ý, trên mặt mang thần sắc vui mừng quá đỗi.
- Vào trong nói sao? Mẹ không biết con sẽ đến, nếu như biết được, sáng sớm đã thu dọn phòng cho con rồi, con xem thích căn phòng nào, nói cho mẹ, à đúng rồi, hành lý ít như vậy thôi sao, cái gì cũng không lấy sao? Không sao, mẹ đều mua mới cho con…
- Không cần đâu.
Đường Lạc Lạc nhìn xung quanh.
- Chúng ta đi dạo vườn hoa đi, thời tiết hôm nay rất tốt.
Biệt thự Mặc Như Nguyệt ở, tuy không tính là diện tích to lớn, nhưng bố trí cực kỳ thanh tịnh đẹp đẽ, trước biệt thự là một vườn hoa, trồng đầy hoa cỏ quý hiếm, bây giờ đang là mùa xuân, một màu xanh mướt, không khí vô cùng trong lành, ngay cả thảm cỏ dưới chân do có người chăm tỉa chuyên nghiệp, cũng bằng phẳng xanh mơn mởn, khiến người ta vừa nhìn tâm trạng liền tốt hẳn lên.
Nghe nói Đường Lạc Lạc muốn dạo vườn hoa, Mặc Như Nguyệt đương nhiên đồng ý ngay, muốn kéo lấy cánh tay của Đường Lạc Lạc, cuối cùng sợ Đường Lạc Lạc vẫn còn khoảng cách với mình, từ từ bỏ tay xuống, đi theo sánh bước với Đường Lạc Lạc tản bộ.
- Lạc Lạc, con thích vườn hoa này, sau này ở đây muốn làm thành cái gì, đều nghe con hết. Mẹ biết mẹ có lỗi với con, nhưng con yên tâm, ngày tháng sau này, mẹ sẽ đền gấp mười lần, gấp trăm lần cho con.
Đường Lạc Lạc là người thân duy nhất trên thế giới này của bà.
Mặc lão gia dù sao tuổi cũng đã cao rồi, may ông trời rủ lòng thương, ở tuổi của bà, cuối cùng cũng mang con gái về cạnh bà, khoảnh khắc Mặc Như Nguyệt nhìn thấy Đường Lạc Lạc đứng ngoài cửa sắt, trong lòng đã quyết định, nhất định phải dùng hết tất cả mọi cách, tận hết khả năng đền bù sự áy náy trong lòng bà đối với Đường Lạc Lạc.
Cô là người thân của mình, là sinh mạng của mình.