Mặc Lan đưa tay ra, cắm USB vào máy tính, mở xem nội dung bên trong, lại mở xem lịch sử gửi email của Đường Lạc Lạc, nhìn thấy nội dung cô gửi cho Đường Quý Lễ, mép miệng lộ ra nụ cười âm u.
Tiếp theo, cô âm thầm rút USB ra, nhét vào túi áo, vừa đi ra khỏi cửa văn phòng, vừa dặn dò nhân viên cấp dưới bên cạnh:
- Cô nói với phó bộ trưởng Vương, chốc nữa vào văn phòng tôi một chuyến, tôi có một bản thiết kế rất hay, có thể làm mẫu mới năm nay cho công ty, tìm ông ta thương lượng một chút.
......
Đường Lạc Lạc vào bộ phận thời trang của công ty, xem như được mở mang tầm mắt, quần áo đa dạng khắp nơi, trên tường treo đầy những bộ dạ hội sang trọng xinh đẹp, nhân viên bận rộn đi lại, mỗi người đều vội vàng và khẩn trương.
Cô được nữ thư ký gọi đến, không biết đi đâu đo kích thước, chỉ biết ngốc nghếch đi vào, đối diện với nhóm người hoàn toàn xa lạ hỏi:
- Tôi là Đường Lạc Lạc của bộ phận thiết kế, khi nãy có người gọi tôi đến đo kích thước, nói là may đồng phục, xin hỏi...
- Đường Lạc Lạc, sao cô lại ở đây?
Nói chưa dứt câu, một giọng nói vang lên bên tai Đường Lạc Lạc, cô ngẩn đầu, nhìn thấy Lâm Uyển Du được nhiều người vây quanh ở đằng xa.
Lâm Uyển Du?
Đường Lạc Lạc có chút bất ngờ, không ngờ lại gặp Lâm Uyển Du tại đây, phút chốc ngẩn người luôn.
Và Lâm Uyển Du được một nhóm nhân viên vây quanh, giống như minh tinh đang được đo kích thước may dạ hội cho buổi tiệc tối nay, không ngờ vừa quay đầu lại thấy cái gai trong mắt cô ta là Đường Lạc Lạc, cũng không vui vẻ gì.
Cô ta nhìn Đường Lạc Lạc từ đầu đến chân, hứ một tiếng từ mũi:
- Bây giờ, còn trà trộn vào công ty nhà họ Mặc luôn, tôi đã xem thường cô rồi.
Lần trước bắt cóc Đường Lạc Lạc không thành, mà còn xé mặt nhau với Mặc Thiệu Đình, khiến Lâm Uyễn Du càng nhìn Đường Lạc Lạc không vừa mắt, hiện tại dường như muốn xông đến cấu xé cô.
Tối nay, là yến tiệc mỗi năm một lần của nhà họ Mặc, là một trong số ít những yến tiếc mà Mặc Thiệu Đình sẽ có mặt, Lâm Uyển Du từ nhỏ đã quen với Mặc Thiệu Đình, cũng thường hay đến công ty, mỗi năm vào lúc này, đều sẽ đến bộ phận thời trang đặt may một bộ dạ hội cao cấp.
Đây là vinh hạnh độc nhất vô nhị của cô ta, tuy yến tiệc hàng năm, Mặc Thiệu Đình đối xử lạnh nhạt với cô ta, nhưng cô ta là người phụ nữ duy nhất có thể ra vào tự do bộ phận thời trang này, nhưng hiện tại...
Đường Lạc Lạc đáng chết lại ở đây!
Là ai cho cô đến vậy? Đây có phải là trọng lượng của Đường Lạc Lạc trong lòng Mặc Thiệu Đình càng lúc càng nặng không? Đã chuẩn bị cho cô ta đăng đường nhập thất, ra mắt thiên hạ rồi sao?
Trong lòng Lâm Uyển Du vừa ghen vừa hận, ánh mắt nhìn Đường Lạc Lạc, càng không thiện ý gì.
Đường Lạc Lạc chịu thiệt thòi từ Lâm Uyển Du không chỉ một lần, lần trước suýt nữa mất mạng, lúc này chẳng qua chỉ đến đo kích thước may đồng phục, còn bị Lâm Uyển Du chất vấn, trong lòng tự nhiên bực bội, nói chuyện cũng không khách khí:
- Tôi đến đặt may một bộ đồng phục, không biết chướng mắt cô chủ Lâm đây thế nào, cô chủ Lâm không muốn nhìn thấy tôi, tôi cũng không muốn nhìn thấy cô, chúng ta cứ xem như không thấy đối phương vậy.
Cô không muốn cãi vả gì với Lâm Uyển Du tại đây, cô trong công ty không dễ gì gầy dựng được hình tượng cần cù không sinh chuyện, không thể vì thế mà hủy hoại được.
Loại cô chủ nhà giàu như Lâm Uyển Du, bản thân không gây nổi nhưng tránh nổi, được chưa?
- Tôi cũng hy vọng là không nhìn thấy, nhưng ngặt nổi tôi lại thấy rồi, thế nào?
Lâm Uyển Du không chịu buông tha, nắm lấy cánh tay Đường Lạc Lạc, cười lạnh lùng:
- Cô đến đặt may đồng phục sao? Đừng chọc cười tôi được không? Đây là nơi nhân viên quèn như cô có thể đến sao? Đồng phục ư?
Cô ta quay sang nhân viên xung quanh, vẻ mặt khinh miệt mỉm cười:
- Các người nghe cô ta nói xem, đồng phục mọi người có may qua chưa? Một bộ đồng phục nhân viên mà cần đo kích thước, tôi lần đầu nghe đấy, Đường Lạc Lạc, đây không phải là nơi cô có thể đến, cô không cảm thấy cô vừa bước vào, không khí ở đây cũng bị nhiễm vài phần nghèo nàn sao?
Có thể đặt may ở bộ phận thời trang, đều là những bộ quần áo hoặc dạ hội cao cấp, đồng phục nhân viên được đo ở một nơi khác, Lâm Uyển Du cứ cho là Đường Lạc Lạc không biết trời cao đất dày, cố tình bám víu vào, nên nói chuyện càng không khách khí.
Một con nha đầu hoang nghèo nàn, lấy gì mà dám giành Thiệu Đình với cô ta chứ?
- Lâm Uyển Du, cô đừng có quá đáng!
Đường Lạc Lạc không nhịn được nữa, bản thân cứ nhường bước, thì Lâm Uyển Du cứ được nước làm tới, không chừa đường lui nào cho cô cả:
- Cô chống đối tôi như thế, có lợi ích gì chứ? Tôi làm gì có lỗi với cô hả? Đúng là vô lý sinh chuyện.
- Đừng giả vờ, chỉ cần cô cách xa Mặc Thiệu Đình ra, tôi nào có muốn gây chuyện với cô, cố xứng sao?
Lâm Uyển Du nghiến răng.
Cách xa Mặc Thiệu Đình?
Đường Lạc Lạc có chút sững người, Lâm Uyển Du mỗi lần chống đối cô, đều có mặt tiểu ca ca, vả lại thái độ đối với tiểu ca ca rất thân mật, bao gồm cả lần trước bị bắt cóc, cô cứ tường Lâm Uyển Du vì tiểu ca ca nên mới tìm đủ cách dày vò cô, nhưng hiện tại, Lâm Uyển Du lại bảo cô cách xa Mặc Thiệu Đình ra?
Cô bất ngờ nhìn Lâm Uyển Du, trong lòng nghĩ người đàn ông mà cô chủ đây nhớ đến, có phải quá nhiều không?
Nhưng... cho dù Lâm Uyển Du có ý với Mặc Thiệu Đình, dù cô ta có khẩu vị đặc biệt là gay, nhưng dù gì, bản thân cũng là phu nhân nhà họ Mặc mà, dám lớn tiếng cảnh cáo cô như thế, là xem cô chỉ biết ăn chay thôi sao?
Đường Lạc Lạc ưỡng ngực lên, trên mặt nở nụ cười vừa tỏa sáng vừa thiếu đánh:
- Muốn tôi cách xa Mặc Thiệu Đình ư? Cô chủ Lâm à, e rằng cô phải thất vọng rồi, tôi luôn muốn cách xa Mặc Thiệu Đình đây, là do anh ta không đồng ý, cứ phải bám lấy tôi, phiền thật đấy! Nếu cô chủ Lâm có thể giúp tôi giải quyết phiền não này, tôi cám ơn cô còn không kịp nữa. Dù gì cũng không có mấy ai, lại có hứng thú với đàn ông đã kết hôn cả, trợ thủ đắc lực như cô chủ Lâm đây quả thật rất tuyệt ấy.
Nói xong bản thân cô cũng phải khâm phục cô, nói dối mà có thể nói một cách thanh tao thoát tục đến thế, giống như Mặc Thiệu Đình thật sự không thể rời xa cô vậy...
Có trời biết hiện tại cô muốn gặp mặt Mặc Thiệu Đình, còn khó hơn cả thỉnh kinh nữa.
Đường Lạc Lạc, cô rất có tiền đồ đấy!
- Cô...
Lâm Uyển Du khuôn mặt trắng bệch, tức đến nghiến răng:
- Cái đồ tiện nhân này....
- Cô Đường, cô đến đo kích thước đúng không? Mời vào.
Đang lúc căng thẳng, một nhân viên mỉm cười đi đến, cởi mở chào hỏi Đường Lạc Lạc, dẫn theo cô đi về hướng phòng thay đồ bên kia.
- Tuy tôi không biết tại sao tôi phải đến đây để đo kích thước, nhưng tôi đã vào đây rồi, không phải sao?
Đường Lạc Lạc vẫy tay với Lâm Uyển Du mang sắc mặt trắng toát, thẳng người hiên ngang đi theo nhân viên.
Lâm Uyển Du tức đến phát điên, nhưng lại không thể tự đi kéo Đường Lạc Lạc lại, thế là bị tức đến nội thương luôn, cũng là lần đầu tiên nếm trải mùi vị có khổ khó nói này.
Bên kia, Mặc Thiệu Đình đang ngồi nghiêm túc trong phòng họp, phía dưới ngồi đầy những cổ đông công ty, phút chốc lại cầm điện thoại lên, mở wechat ra xem, tuy nhiên Đường Lạc Lạc đến giờ vẫn không trả lời anh.
Tiểu nha đầu này...
Mặc Thiệu Đình lần đầu cảm nhận được cảm giác thất bại, không kiềm được có chút bực dọc, biểu cảm trên mặt cũng không tốt mấy, khiến cổ đông bên dưới đứng ngồi không yên, sợ rằng bản thân nói sai một câu, sẽ chọc tức tổng tài đại nhân đang tâm trạng không vui.
Tần Việt đứng sau Mặc Thiệu Đình, cúi gập người báo cáo bên tai Mặc Thiệu Đình:
- Thưa ngài, Đường Lạc Lạc đã được đưa đến bộ phận thời trang rồi.
Biểu cảm trên mặt Mặc Thiệu Đình mới giãn ra chút, hai tay đan vào nhau, mép miệng hở một ý cười, có lẽ tiểu nha đầu còn chút chướng ngại tâm lý, không sao, anh có lòng kiên nhẫn, cũng có cách, gỡ bỏ nút thắt trong lòng cô.
Tối nay, sẽ là thời cơ tốt nhất.
Và anh cũng thật sự không chờ được nữa, không chỉ gấp rút muốn nói sự thật cho Đường Lạc Lạc, mẫu thân đại nhân của anh, vài ngày nữa sẽ từ Anh quốc về đây, gặp mặt con dâu của bà, như thế thì cho dù anh có muốn giấu cũng không giấu được nữa.
Chỉ là, trong lòng Mặc Thiệu Đình có chút kỳ lạ, ban đầu bảo anh lấy Đường Phù Dung, là quyết định của mẹ, nhưng từ sau khi hai người kết hôn, bà vẫn ở Anh, không hề gấp rút về gặp, rốt cuộc là tại sao?
Mặc Thiệu Đình lắc đầu, bỏ qua thắc mắc trong lòng, cúi đầu, ánh mắt lần nữa nhìn vào màn hình, nhìn ảnh đại diện của Đường Lạc Lạc trong wechat, mép miệng khẽ nhếch lên, không kiềm được mỉm cười sủng ái.
Buổi tối, đèn được bật sáng.
Trong khách sạn năm sao huy hoàng tráng lệ, một buổi yến tiệc của nội bộ công ty nhà họ Mặc, dần dần kéo màn bắt đầu.
Tấm thảm màu đỏ tươi, các anh chàng và cô nàng mặc trang phục vest đuôi yến và váy dạ hội đi qua, rượu champagne dưới ánh đèn treo thủy tinh lấp lánh sắc vàng mê hoặc, trong không gian tràn ngập âm nhạc nhẹ du dương uyển chuyển, khắp nơi là những khuôn mặt xinh đẹp, cử chỉ nho nhã từ tốn.
Lâm Uyển Du mặc bộ váy dạ hội dài màu trắng toát, trên mặt trang điểm tinh tế, đang nhìn ra phía cửa, đôi mắt ngóng trông chờ đợi Mặc Thiệu Đình đến, trong công ty không ít các thiếu nữ cũng đang chờ đợi, dù sao tổng tài nhà họ Mặc thật sự tuấn tú bất phàm, tuy bên ngoài tin đồn nào cũng có, nhưng chỉ cần người nào tận mắt nhìn qua anh, cũng không thể nào quên được, càng không tin vào những lời đồn đại vô thực.
Trong tiếng cười trò chuyện náo nhiệt, bên ngoài cửa xoay trong suốt xuất hiện một bóng dáng tuyệt vời, trước đó chỉ là lướt nhìn qua, tiếp đó vội quay đầu, dùng ánh mắt không thể nào ngờ nhìn qua -------
Đường Lạc Lạc mặc trên người bộ váy dạ hội ngắn màu đen đính đá, đuôi váy phồng lên, để lộ đôi chân thẳng dài trắng ngần, lại vô cùng đáng yêu tinh nghịch, mái tóc xõa xuống hai bên tự nhiên, khuôn mặt thuần khiết, tuy chỉ trang điểm nhẹ, đã đủ khiến người khác không thể nào rời mắt được.
Trên khuôn mặt trắng hồng, đôi mắt to, linh động có thần, tựa như hai viên bảo ngọc quý, phát quang lấp lánh dưới ánh đèn.
Cô nhẹ nhàng bước vào, không cố ý gây chú ý với bất kỳ ai, nhưng lại dễ dàng thu hút toàn bộ ánh nhìn của mọi người lên người cô....
Không ít những ánh mắt kinh ngạc lưu luyến trên người cô, những người không quen thân với cô, nghĩ rằng trong công ty có mỹ nhân mới, và người mà cô quen thân, càng kinh ngạc đến mức há hốc mồm ----- cô bé tội nghiệp của bộ phận thiết kế, không ngờ trang điểm một chút lại xinh đẹp đến thế?
Trong những tiếng suýt xoa và kinh ngạc của không ít người, Mặc Tây Thành thân mặc bộ vest trắng, phong độ ngời ngời bước ra từ trong đám đông, vẻ mặt mang thần sắc thưởng thức, đi đến trước mặt Đường Lạc Lạc, đáy mắt lấp lánh ý cười, nghiêng đầu nhìn cô:
- Lạc Lạc, cô cũng đến rồi à, hôm nay cô thật xinh đẹp!
Đường Lạc Lạc khẽ cười, cúi đầu nhìn bộ váy dạ hội đắc tiền trên người, dở khóc dở cười, chính là vào khoảng một tiếng trước, cô vô tình được phát cho một bộ đồng phục làm việc, chính là bộ trên người đây, vả lại còn được yêu cầu mặc nó tham gia trong buổi yến tiệc này.