- Con không muốn.
Đường Lạc Lạc:......
Cô cẩn trọng ngước mắt, nhìn vẻ mặt của La Nhã, nói thật thì cô có một cảm giác sợ hãi đối với La Nhã, cứ cảm thấy tứ lúc La Nhã nhìn thấy cô, bà ta chưa từng tỏ ra thiện ý gì với cô cả, không chỉ thế, vẻ mặt lúc nhìn Mặc Thiệu Đình cũng lạnh băng, rất... quái dị.
Lúc này cuối cùng cũng nói ra được những lời muốn nói, Đường Lạc Lạc nín thở, chờ đợi sự phán quyết từ La Nhã.
La Nhã nghe xong, đôi mắt lạnh nhạt lóe lên sự tinh ranh, mép môi lộ nụ cười lạnh lùng:
- Muốn ly hôn?
- Dạ.
Đường Lạc Lạc gật gật đầu.
- Cổng lớn nhà họ Mặc, là cô muốn vào là vào, muốn ra là ra sao hả?
La Nhã nhìn thẳng vào Đường Lạc Lạc, trong mắt có sự oán độc khiến người khác sợ hãi:
- Cho dù muốn đi, cũng phải hoàn thành trách nhiệm nối dõi cho nhà họ Mặc rồi mới được đi, lúc nào có cháu cho ta bồng, lúc đó ta sẽ suy nghĩ thả cô đi.
Đường Lạc Lạc:......
Nhà họ Mặc đúng là nhà tù mà!
Muốn ly hôn, còn phải vì nhà họ Mặc mà sinh hạ con cái...
Vốn những tưởng rằng trên con đường thoát khỏi nhà họ Mặc, Mặc Thiệu Đình mới là rào cản chủ yếu, nhưng hiện tại xem ra, con hổ ngáng đường thật sự, là La Nhã mới đúng?
Đường Lạc Lạc thật sự không hiểu, La Nhã rõ ràng rất ghét cô, tìm đủ mọi cách gây khó dễ cho cô, tại sao khi cô đề nghị ly hôn, La Nhã lại không suy nghĩ mà từ chối ngay chứ?
Chẳng phải bà ta trước giờ đều rất ghét cô hay sao?
Chẳng phải bà ta trước giờ không thích quản chuyện của Mặc Thiệu Đình, chỉ một lòng lo cho Mặc Tây Thành hay sao?
La Nhã, đúng là người phụ nữ đầy bí ẩn.
Đường Lạc Lạc hết cách, biết rằng có nói tiếp với La Nhã cũng không có kết quả gì, đành cúi đầu dùng bữa, Mặc Thiệu Đình galang gắp cho cô một quả trứng ốp la, Đường Lạc Lạc lúc này còn đang giận dỗi anh, rất muốn gắp trả lại ngay lập tức cho anh, nhưng trước mặt La Nhã, nhịn rồi lại nhịn, vẫn gắp lên cắn một miếng nhỏ.
Đáy mắt Mặc Thiệu Đình lộ hào quang dịu dàng, đưa tay ra, chạm đầu Đường Lạc Lạc một cách sủng ái, tư thế đấy giống như đang vuốt ve một con thú cưng, Đường Lạc Lạc trừng mắt liếc nhìn anh, cái tên này, đúng là được nước lấn tới mà!
Không dễ gì dùng xong bữa sáng, Mặc Thiệu Đình và Đường Lạc Lạc đi ra cửa, Đường Lạc Lạc không dễ gì dốc hết dũng khí đưa ra đề nghị nhưng lại bị đè ép, tức giận đi trước, Mặc Thiệu Đình đứng bên cạnh chiếc Ferrari của anh, vẫy vẫy chìa khóa trên tay:
- Không ngồi xe tôi hả?
- Không, tôi thích đi bộ.
Đường Lạc Lạc bặm môi, nhà họ Mặc không thả cho cô đi, không lẽ cô thật sự phải ở lại vì nhà họ Mặc nối với chả dõi gì đó sao?
Cô không đó, cô muốn làm một người phụ nữ có chí khí, sau này không ngồi xe của Mặc Thiệu Đình, không cà thẻ của Mặc Thiệu Đình nữa, có cơ hội cô sẽ cao chạy xa bay, chính là thế!
- Ồ...
Mặc Thiệu Đình tỏ vẻ thấu hiểu:
- Vợ à, vợ đang chuẩn bị rèn luyện cơ thể để sinh em bé hả? Tôi biết vợ yêu tôi mà.
Đường Lạc Lạc mép môi giật giật:
- Rèn luyện cái đầu anh!
Vội quay người mở cửa xe ngồi vào trong:
- Lái xe!
Mép môi Mặc Thiệu Đình nhếch lên ý cười giảo hoạt, nhún vai, ngồi vào ghế lái:
- Lạc Lạc, tôi thật sự không đi thăm Lâm Uyển Du nữa.
Anh quay đầu, khuôn mặt tinh tế dưới ánh nắng phát ra ánh sáng nhàn nhạt, toàn thân giống như được mạ một lớp vàng vậy:
- Đừng giận dỗi tôi nữa, được không hả?
Chỉ thiếu cầm tấm bảng hét to lên “Xin cô tha lỗi cho tôi!” luôn đó.
- Tôi không có giận dỗi với anh.
Đường Lạc Lạc cứng miệng cắn chặt môi không thừa nhận.
- Cô ghen hả?
- Tôi không có!
- Vậy sao cô bỏ lơ tôi?
- Lái xe của anh đi.
Đường Lạc Lạc nắm tay lại, đôi mắt trừng to tròn, khuôn mặt phẫn nộ.
Mặc Thiệu Đình thấy cô không chịu nguôi giận, cũng không miễn cưỡng, đành khởi động xe.
Đường Lạc Lạc ngồi trên ghế, nhìn khuôn mặt nghiêng của Mặc Thiệu Đình, người đàn ông này, ngay cả mặt nghiêng thôi cũng anh tuấn đến thế, giống như được thượng đế tạo ra, là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất.
Độ cao của sóng mũi, đường nét cằm, màu mắt đồng tử... tất cả đều khiến người khác không chê vào đâu được.
Vả lại sự trân trọng và yêu thương của anh đối với cô, lại chân thật đến thế, tuy bản thân hiện tại đã không biết những lời anh nói có bao nhiêu phần thật bao nhiêu phần giả, tuy bản thân hiện tại còn đang giận dỗi, nhưng không thể không thừa nhận điểm này.
Nhưng...
Không phải cô không muốn tha lỗi cho Mặc Thiệu Đình, không muốn tin tưởng anh, mà là cô không dám.
Cô sợ hãi một khi bản thân bắt đầu đón nhận anh, cuối cùng sẽ không kiềm được đắm chìm trong đó, hôn nhân của cô và Mặc Thiệu Đình, ngay từ ban đầu đã đầy sự dối trá và lừa lọc, nếu có một ngày anh biết sự thật, sẽ như thế nào?
Cho dù Đường Phù Dung thật sự không quay về, sẽ không có ai vạch trần thân phận của cô, nhưng ai biết được có còn người phụ nữ nào khác, Vương Uyển Du, Lý Uyển Du gì đó nữa không?
Chung quy lại, thân phận giữa họ quá chênh lệch, trời đất cách biệt, không thể nào lâu dài được.
Thay vì từng chút từng chút một chìm đắm vào, thôi thì sớm rút thân ra khỏi nó.
Đường Lạc Lạc vừa nghĩ thế, cúi đầu xuống, thần sắc lần nữa nhuốm sự lạc lõng, việc cấp bách trước mắt, là cô phải nỗ lực thiết kế ra bản thiết kế tuyệt đẹp, đứng vững chân trong công ty, đối với những gì quá xa vời, ví dụ như Mặc Thiệu Đình, thì không hoang tưởng đến nữa, đối với những gì thật sự có thể giúp đỡ cho cô, ví dụ như có thể học hỏi được nhiều kinh nghiệm, thì phải nắm bắt lấy.
Lặng lẽ tự cổ vũ cho bản thân, chiếc xe dừng lại, Đường Lạc Lạc định chuẩn bị xuống xe, Mặc Thiệu Đình đã nghiêng người qua gỡ thắt dây an toàn cho cô.
Khoảng cách hai người vốn đã gần, nay càng gần hơn, dường như áp sát thật chặt vào nhau vậy, trong đầu Đường Lạc Lạc không kiềm được bắt đầu nghĩ đến những hình ảnh trong xe đêm qua, sự vuốt ve dịu dàng và rung động từ anh, sự tê mê khi anh cắn nhẹ lên vành tai cô, cơ thể ướt sũng mồ hôi của hai người...
Đường Lạc Lạc nghĩ đến những cảnh này, gò má bỗng đỏ bừng lên, lây lan sang cả vành tai, cô cắn chặt môi.
Cảm nhận được sự hồi hộp và cứng đơ của cô gái, ngón tay thon dài tuyệt đẹp của Mặc Thiệu Đình, gỡ bỏ thắt lưng an toàn trên người Đường Lạc Lạc, một động tác đơn giản thôi, nhưng lại được anh làm một cách ái muội và khêu gợi, xong rồi anh ngước mắt, nửa cười nửa không nhìn Đường Lạc Lạc:
- Cô rất hồi hộp hả?
- Không có.
Đường Lạc Lạc tim đập loạn xạ, hoảng loạn lắc đầu:
- Tôi không có hồi hộp chút nào cả!
- Cũng đúng, đêm qua, rõ ràng cô rất hưởng thụ mà.
Mặc Thiệu Đình nhếch một bên mép, nụ cười khiến người khác không khỏi nghĩ lung tung.
- Anh nói bậy!
Đường Lạc Lạc bỗng chốc như con mèo con dựng hết cả lông:
- Tôi cảnh cáo anh, Mặc Thiệu Đình, tôi muốn ly hôn với anh đó, anh... anh không được chạm vào tôi nữa! Lưu manh!
- Vợ ơi! Chẳng lẽ vợ không thích “tài to khí thô” của tôi hả?
Đường Lạc Lạc:......
Đen tối đen tối quá đen tối!
Nhưng tại sao, trong đầu cô lại bất giác lóe lên những hình ảnh 18+ đêm qua thế này, còn có chút đỏ mặt tim rung, có chút hưng phấn nữa?
Xùy!
- Mặc Thiệu Đình! Anh đúng là đồ lưu manh!
Đường Lạc Lạc hoảng loạn xuống xe, chạy một mạch, giống như cong giò bỏ trốn vậy.
Chạy một hơi ra xa, ngẩn đầu nhìn tòa nhà công ty nguy nga của nhà họ Mặc, Đường Lạc Lạc điều chỉnh lại hơi thở, đi vào cánh cửa xoay trong suốt, dùng tay áp sát lên mặt, hòng giúp đôi gò má nóng bừng được hạ nhiệt, mới bước thẳng vào trong sảnh.
Bữa tối hôm cùng ngắm trăng với Mặc Tây Thành, Đường Lạc Lạc đột nhiên có linh cảm, muốn thiết kế một bộ trang phục mùa hạ đáng yêu thanh thoát, dùng một lớp màng mỏng phủ lên váy đầm đơn giản, thông qua chất liệu của lớp màng, sự phối hợp màu sắc, bao gồm cả sự phản chiếu của ánh sáng, tạo ra một dạng ánh sáng lấp lánh, có cảm giác tiên khí phất phới.
Trang phục như thế rất dễ mặc, thường ngày cũng không mấy phô trương, có sự sáng tạo nhỏ về phần chi tiết, giá thành cũng không cao, xem xét nhiều phương diện, tuy không phải là tác phẩm thật kinh ngạc, nhưng khả năng thực hiện được sẽ rất cao.
Đường Lạc Lạc những ngày gần đây tra rất nhiều tư liệu, đối với những phần không chín chắn của bản thân không ngừng lặp lại đối chiếu và chỉnh sửa, lúc này trong thời gian làm việc, cô ngồi trước máy tính, phác thảo bản thiết kế mười mươi gần hoàn thiện.
Cô vùi đầu làm bản thiết kế, không chú ý đến những thay đổi xung quanh, vừa ngẩn đầu, mới phát hiện đồng nghiệp từng người một, luân phiên được Mặc Tây Thành gọi vào văn phòng, lúc đi ra, đều mang vẻ mặt khó hiểu.
- Hôm nay không biết sao cậu chủ Tây Thành lại gọi tôi vào văn phòng, làm tôi giật nảy mình, những tưởng có chuyện gì nữa chứ? Kết quả cậu chủ Tây Thành hỏi, bản thiết kế tham gia cuộc thi của tôi vẽ xong chưa? Tôi nói xong rồi, cậu chủ bèn cho tôi ra ngoài.
La Thư Vũ thấy khó hiểu không ngừng lẩm bẩm.
- Tôi cũng vậy... tôi vừa vào, cậu chủ đã hỏi, thông thường thời gian tan ca của chúng ta là mấy giờ? Tôi nói sáu giờ, thế là cho tôi ra ngoài...
- Câu hỏi của tôi kỳ lạ hơn, cậu chủ hỏi tôi tên gì sau đó cho tôi ra ngoài...
- Có phải cậu chủ Tây Thành uống nhầm thuốc không vậy... quái dị quá!
Đường Lạc Lạc nghe những lời mọi người bàn tán về Mặc Tây Thành, không cảm thấy kỳ lạ chút nào, Mặc Tây Thành là người sống đâu đâu trên trời ấy, không theo lối suy nghĩ thông thường, làm ra những chuyện kỳ lạ cũng không có gì là bất ngờ.
Chớp mắt, cũng đến lượt Đường Lạc Lạc, cô mới phát hiện Mặc Tây Thành chỉ trong hai tiếng ngắn ngủi, đã gặp hết một lượt tất cả các nhân viên trong bộ phận thiết kế, trong lòng thầm nghĩ, phó bộ trưởng bộ phận thiết kế rãnh rỗi đến thế sao?
Chẳng lẽ là Mặc Tây Thành muốn hòa đồng hơn với mọi người?
Nếu vậy thì mời mọi người dùng bữa là tốt rồi.
Đường Lạc Lạc đứng dậy, đi về phía văn phòng Mặc Tây Thành, cửa phòng mở to, vừa vào trong, cô đã hiếu kỳ hỏi Mặc Tây Thành:
- Cậu chủ Tây Thành à, cậu đang làm cái quỷ gì vậy? Tại sao lại gọi từng người vào hỏi những câu hỏi không chút ý nghĩa gì hết vậy?