Diệp Tiểu Manh thực sự dở khóc dở cười, cái tên này, đúng là trẻ con đến đáng yêu.
Nếu như hôm nay anh không đến, khuôn mặt của mình đoán chừng phải sưng một tuần rồi…
Diệp Tiểu Manh ngớ người đứng yên tại chỗ, bên tai vang lên tiếng khóc lóc càng ngày càng to của Tôn Dương Dương, thực sự đang gào khóc.
Tôn Dương Dương vốn chỉ là muốn thu hút của sự ý của George, tạo dựng hình tượng kính nghiệp đáng yêu của mình, nhưng cô ta không hiểu, tại sao trái lại chữa tốt thành xấu, rõ ràng ánh mắt của George vừa nãy luôn trên người cô mà.
Rốt cuộc cô ta ở đâu xuất hiện vấn đề?
Trong tiểu thuyết trong phim truyền hình, nữ chính không phải đều như vậy mới có được trái tim của nam chính sao? Là cô ta không đủ đáng yêu, hay chưa đủ xinh đẹp?
Đạo diễn nghe thấy yêu cầu của George, giờ mới yên tâm, còn tưởng là yêu cầu tráo trở gì, cái này thì dễ.
Một nhà đầu tư hạng nặng, cùng một cô nghệ sĩ bình thường, cán cân nên nghiêng về ai thật sự không cần suy nghĩ nhiều, lập tức không vui trách mắng Tôn Dương Dương.
- Khóc gì mà khóc, cảnh quay này, hai người đổi vai cho nhau, Diệp Tiểu Manh, tranh thủ một cảnh thì qua!
- Ừm.
Diệp Tiểu Manh ngẩn ngơ gật đầu, đứng yên trên vị trí vốn là của Tôn Dương Dương, Tôn Dương Dương tức giận nhìn Diệp Tiểu Manh, hừ một tiếng, tuy trong lòng tràn đầy uất ức, nhưng không dám khóc ra tiếng, vì hiệu quả lên hình, tay chân lóng ngóng lau nước mắt.
Đạo diễn gật đầu, vừa mở miệng.
- Bắt…
- Đánh thật đi, tôi suy nghĩ rồi, đánh thật thật sự sẽ chân thực hơn.
George nhẹ nhàng nói, lập tức cả hiện trường hoá đá…
Là anh nói, đó là biểu hiện không có kĩ năng diễn xuất mà!
Diễn cảnh nhảy vực vẫn phải nhảy thật sao?
Vậy mà, trong lòng mọi người đều không người chửi rủa, rốt cuộc cũng không dám làm trái ý George, đạo diễn cười khổ một tiếng.
- Diệp Tiểu Manh, đánh thật đi, được rồi, chuẩn bị, bắt đầu!
Từ bị đánh thành người đánh, Diệp Tiểu Manh không kịp nghĩ nhiều, vội điều động tất cả sự chú ý, suy nghĩ nét mặt và động tác của mình, Tôn Dương Dương trong lòng tuy tức tối, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, hai người phối hợp cũng khá ăn ý, do cảnh quay này vốn đơn giản, vì vậy cho dù đổi vai cho nhau, cũng không cảm giác không thích ứng được…
Diệp Tiểu Manh giơ tay cao lên, nhẹ nhàng tát xuống, tuy nói là không dùng sức, nhưng rốt cuộc cũng tát lên mặt Tôn Dương Dương, Tôn Dương Dương khoa trương một động tác nghiêng đầu, đạo diễn vội lên tiếng.
- Cắt! Lần này rất tốt…
- Lần này rất tốt, nhưng một cảnh liền qua, có phải có chút qua loa không?
George một tay chống lấy khuôn mặt điển trai của mình, nhìn đạo diễn.
- Hay là, quay lại thêm một lần?
Diệp Tiểu Manh: …
Cô xem như nhìn rõ rồi, cái tên George này xem như là hận Tôn Dương Dương rồi đó, đây đâu phải yêu cầu muốn tốt hơn nữa với nghệ thuật, rõ ràng là muốn mình tát lại Tôn Dương Dương mà.
Thật sự đủ rồi…
Sự có gặp của George, là một bất ngờ, nhưng một khi xuất hiện, thực sự lời nói càng có sức nặng hơn cả đạo diễn, anh đề xuất cái gì, đạo diễn căn bản một giây cũng không cần suy nghĩ, lập tức phối hợp theo, vì vậy, cảnh bạn thân trở mặt này, lại quay thêm mười mấy lần, tuy nói Diệp Tiểu Manh mỗi lần đều cố gắng khống chế, không đánh đau Tôn Dương Dương, nhưng mười mấy lần tiếp theo, Tôn Dương Dương đã hoa mắt chóng mắt rồi, trên mặt đỏ ửng, thê thảm không chịu được.
Tôn Dương Dương lúc nãy còn ăn nói hùng hồn, giờ mới phát hiện, bị người ta tát lại đau như vậy, thực sự chịu không nổi nữa rồi.
Cuối cùng, George nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian đã không còn sớm nữa, giờ mới vừa lòng đứng dậy.
- Được rồi, tôi thấy cảnh này được rồi, các người có phải nên kết thúc công việc rồi không?
Đạo diễn: …
Vị cậu chủ nhỏ này cũng quá thoáng rồi, không ngờ bọn họ chỉ quay một cảnh này thôi, thì xong việc rồi?
Vốn còn định tăng ca bổ sung thêm vài cảnh quay nữa.
Nhưng, đoán chừng George cũng không có tâm trạng ngày nào cũng đến xem, hôm nay coi như khởi động vậy.
Đạo diện đồng ý ngay, sau đó trên mặt mang sự mệt mỏi khi bị giày vò cả một ngày, tuyên bố đoàn phim kết thúc công việc, mọi người đều hoan hô.
Diệp Tiểu Manh giờ mới thở phào nhẹ nhõm, ngày đầu tiên ghi hình khó khăn không ngừng, cũng may, cảnh quay của mình cuối cùng cũng qua rồi, đang quay người rời khỏi, liền thấy Tôn Dương Dương trên mặt chườm túi đá, tức giận trợn mắt với mình.
- Có phải cô rất đắc ý không? Cứ chờ đó đi!
Nói xong, tức hồng hộc đụng Diệp Tiểu Manh một cái, đi qua cạnh người cô.
Diệp Tiểu Manh: …
Cô gây sự với ai chứ?
Nhìn thấy vẻ mặt lớ ngớ của Diệp Tiểu Manh, Giai Mai luôn đứng đợi của bên cạnh đi qua, vỗ vai an ủi cô.
- Không sao đâu, loại nghệ sĩ của Tôn Dương Dương tôi thấy nhiều rồi, cô ta là muốn thu hút sự chú ý của thái tử gia, kết quả biến khéo thành vụng, mới trút giận lên người cô, cô khiêm tốn một chút, đợi thời gian dài rồi, cô ta cũng dần quên thôi.
Lăn lộn trong giới giải trí, lại có không chống lưng gì, Diệp Tiểu Manh sớm đã làm quen với sự đối xử lạnh lùng này, lúc này gặp được một người chị lớn ấm áp trong nhóm, thiện cảm lập tức nhân lên gấp bội với Giai Mai.
- Ừa, cảm ơn, em không sao, sẽ không buồn đâu, làm quen là được.
Nói rồi, lộ ra một nụ cười tươi rói.
Hai người lại nói thêm vài câu tán gẫu nữa, Diệp Tiểu Manh chào tạm biệt Giai Mai, lấy túi xách của mình, đi đến bên ngoài trường quay, đang chuẩn bị vẫy tay gọi một chiếc taxi, liền nghe thấy một tiếng huýt sáo, cô quay đầu qua, thì thấy George đúng ở một con hẻm, ngoắt cô lại đây.
Dưới ánh hoàng hôn, chân trời còn có dấu vết lờ mờ của những đám mây đỏ rực, những tia sáng đỏ chói, phủ thêm một quầng sáng cho thân hình cao lớn của George, cả người giống như một vị thần, càng điển trai cao quý không thể chạm tới.
Diệp Tiểu Manh ngớ người một lúc, nhìn thấy chiếc Lamborghini dừng phía sau anh, đoán chừng là cố ý đến nơi ít người từ trong đoàn phim đợi mình, trong lòng nhịn không được cảm thấy ấm áp, trên mặt bất giác mỉm cười, cầm lấy túi xách đi đến đó.
- Đến rồi sao, túi trút giận?
George đưa tay búng vào đầu Diệp Tiểu Manh một cái.
Diệp Tiểu Manh vội thu lại nụ cười, giả vờ rất nghiêm túc chất vấn anh.
- Ai cho anh lo chuyện tôi vậy?
- Tôi không lo cho cô, sau đó cho cô ở trong đó, bị con tiện nhân ngắn lưỡi kia tát nôn máu sao?
Nói đến cái này, hai hàng lông mày của George liền cau lại.
- Diệp Tiểu Manh, cô muốn làm ngôi sao như vậy, tình nguyện chịu khổ, chịu những tội danh này, đáng sao?
- Đương nhiên rồi.
Diệp Tiểu Manh không phục ngẩng đầu.
- Anh đừng lo chuyện của tôi nữa biết chưa? Nếu như anh lúc nào cũng giúp tôi lộ liễu như vậy, mọi người đều sẽ biết tôi và anh quen biết nhau, đến lúc đó sẽ nói tôi nhờ có chống lưng mà trèo cao được. Những uất ức, khó chịu này, lúc trước khi tôi vừa mới bước chân vào giới giải trí, đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi.
- Nhưng tôi chưa chuẩn bị tâm lý.
George tức giận trả lời lại.
Người phụ nữ của George anh, sao có thể bị sai vặt ở phim trường được, hay còn bị những ả tiện nhân ác độc khác tát một hai cái vào mặt?
Mà Diệp Tiểu Manh dáng vẻ rất có đạo lý miệng mồm lanh lợi trước mặt anh, hôm nay nhìn thấy biểu hiện bên ngoài của cô, thực sự một cái bánh bao vỏ mỏng thịt dày, sợ muốn chết luôn đó được không, dáng vẻ như vậy của cô, bản thân làm sao an tâm để cô ở ngoài làm việc được?
- Hả?
Diệp Tiểu Manh tò mò chớp chớp mắt.
- Anh tại sao chuẩn bị tâm lý chứ?
- Không có gì.
George ngượng ngùng nhếch miệng, anh và Diệp Tiểu Manh sống cùng nhau, chơi cùng nhau, bình thường ngoài công việc của nhau ra, trên cơ bản cũng coi như như hình với bóng, vốn phát triển đến giai đoạn này, kiểu gì cũng nên tỏ tình rồi, nhưng…
Trước khi chưa xác định được bản thân có thể cho Diệp Tiểu Manh một thân phận quang minh chính đại hay không, anh không thể dễ dàng hứa hẹn hay bày tỏ với Diệp Tiểu Manh cái gì được.
Nếu như mãi không tìm được con trai của chú Lance, thế bản thân sẽ là người kế thừa tương lai của gia tộc Brown, gia tộc của anh, có thể tiếp nhận Diệp Tiểu Manh không?
Mà trên người anh mang trọng trách của gia tộc, thật sự có thể mặc kệ tất cả ở bên Diệp Tiểu Manh sao?
Ánh mắt George u ám, lần đầu tiên, anh cảm thấy sự bất lực của bản thân, ngày cả tỏ tình với người mình thích cũng phải suy nghĩ cặn kẽ, mà thứ anh bây giờ có thể làm được, là cố gắng khiến cô vui vẻ, không động tĩnh gì mà giúp cô có được thứ cô muốn.
Nhìn thấy sắc mặt đầy suy tư của George, Diệp Tiểu Manh trong lòng nghĩ có phải lời nói vừa nãy của bản thân quá tuỳ hứng quá không suy nghĩ đến cảm nhận của người khác không, dù sao, xuất phát điểm của George cũng là tốt, là vì muốn giúp cô.
- Thực ra… tôi khá cảm động đó, vừa nãy thực sự đặc biệt khó chịu. Nhưng người mới dù sao cũng phải chịu ức hiếp một chút, nhịn một chút… có lẽ cũng sẽ không qua được.
Diệp Tiểu Manh cười khổ, ngẩng đầu lên mắt sáng lấp lánh nhìn George.
- Anh có biết, vì sao tôi thích diễn xuất, một lòng luôn muốn làm ngôi sao không?
- Vì sao?
George chưa từng nghe Diệp Tiểu Manh nhắc qua, lúc này nhìn thấy ánh sáng từ đôi mắt cô, nhịn không được mở miệng.
Diệp Tiểu Manh không phải loại con gái ham hư vinh, bọn họ càng thân thiết, George càng phát hiện, thực ra cách nghĩ của cô đặc biệt đơn giản, đổi lại là những người phụ nữ khác, khi cùng anh ở bên lâu như vậy, sẽ không có một chút ý cậy quyền chứ?
Nhưng, người con gái như vậy, lại cứ muốn làm ngôi sao, thực sự quá nghịch lý rồi.
- Vì… từ nhỏ đến lớn tôi khá nhạt nhoà, đặc biệt bình thường, tôi học không giỏi, thể chất cũng không tốt, gia cảnh cũng bình thương, tuy mẹ rất yêu tôi, nhưng tôi cứ cảm thấy, tôi không có gì đang để bà tự hào cả. Có một lần trong lớp diễn kịch, tôi diễn một cái cây, lúc đó mẹ tôi cũng đến, bà ngồi ở dưới, nhìn tôi, sau khi tiết mục kết thúc, nói với tôi, Tiểu Manh con là niềm tự hào của mẹ, con giỏi lắm.
Diệp Tiểu Manh ngước mặt lên, hướng về ánh hoàng hôn, trong long lanh nước.
- Cơ thể mẹ tôi luôn không khoẻ, hôm đó là lần duy nhất bà ấy tham gia hoạt động trong lớp tôi, bà ấy có thể đến tôi rất vui, sau đó tôi nghĩ, mẹ nói tôi rất giỏi, có lẽ tôi thật sự rất giỏi, tuy là, chỉ diễn một cái cây, người khác căn bản còn không biết đó là tôi.