Hắn thật muốn kiếm thanh đậu phụ mà đập đầu tự tử.
Vi Nhã "Xí" một tiếng. Nhìn hắn chật vật như vậy khiến cô càng đắc ý, rướn người qua, giảo hoạt nói: "Tôi là người đứng đắn, nếu đã nhìn thì sẽ chịu trách nhiệm" rồi cắn nhẹ vào tai hắn.
Mặt Cố Đình đỏ như quả cà chua, hắn hoang mang hỏi lại: "Thật sao?"
Vi Nhã cười: "Em sẽ trở thành bạn gái anh, thế nào?"
Biểu cảm của Cố Đình lúc này lại hơi do dự, một lúc sau mới mở miệng: "Em… vì muốn chịu trách nhiệm với tôi sao?"
Vi Nhã không hiểu.
Cố Đình cúi đầu: "Không có gì, em đồng ý làm bạn gái tôi, tôi rất vui".
Nhìn cái bọc nhỏ trên giường phụng phịu, Vi Nhã thật muốn đem ra nhào nặn.
Sao có thể đáng yêu vậy chứ? Làm cho tâm can của cô mềm nhũn cả rồi. Cô không nhịn được vòng tay qua cổ hắn hôn lên khoé môi mỏng đang hờn dỗi.
"Vậy thì chức bạn gái này có nghĩa là muốn làm gì anh cũng được đúng không?" Vừa nói cô vừa luồn tay vào trong bọc chăn. Đôi môi nhỏ lướt trên khuôn mặt hắn, thỉnh thoảng lại cắn nhẹ một cái. Cố Đình bắt đầu thở dốc, một tay giữ chăn, một tay bắt lấy bàn tay đang nghịch ngợm của cô.
Vi Nhã liền “Xì” một tiếng hờn dỗi: "Chẳng phải bạn gái làm gì cũng được sao?".
Thấy bạn gái mới nhậm chức của mình hờn dỗi vì không được tự tiện sờ vào người, Cố Đình dở khóc dở cười. Hắn liền cầm tay cô cho vào trong chăn, đặt lên ngực mình: “Không phải là không được, chỉ là tôi sợ mình sẽ mất khống chế mà ăn em ở đây!”.
Vi Nhã xụ mặt: "Vậy là em không đủ ngon hả?".
Nhìn ánh mắt hờn dỗi.của Vi Nhã, Cố Đình liền hít một hơi, áp chế dao động trong lòng.
Ai ngờ cô lại có một mặt như thế này chứ?
Có phải đối với An Dĩ Mặc, cô cũng từng… Hắn không dám nghĩ.
Vi Nhã rút tay ra, chỉnh trang lại, trở về dáng vẻ kiêu ngạo vốn có: "Em đợi anh ở bên ngoài". Dáng vẻ lúc này của cô giống như mấy tổng tài thịt xong liền quất ngựa truy phong vậy, không hề có chút chột dạ nào.
Mặc xong quần áo, uống trà giải rượu, Cố Đình đi xuống liền thấy Vi Nhã đang đứng cạnh xe đợi hắn.
"Vào đi!"
Cố Đình ngoan ngoãn đi vào. Vi Nhã mua hai chiếc điện thoại giống nhau, mình một chiếc, hắn một chiếc: "Lưu số của em vào đây, nhớ em thì gọi".
Thân là con trai mà lại để bạn gái mua điện thoại, Cố Đình liền đưa lại: "Không cần đâu. Tôi sẽ tự mua".
Vi Nhã đẩy lại: "Em không nói là tặng cho anh. Coi như anh mượn tiền em để mua. Sau này nhớ trả lại là được".
Cố Đình: "..." Đừng có tiền trảm hậu tấu như vậy.
Giá của chiếc điện thoại này không nhỏ, đây chính là mẫu mới nhất của hãng công nghệ X nổi tiếng. Đi làm thêm cả năm chưa chắc hắn đã mua nổi được một chiếc chứ đừng nói là hai chiếc.
Vi Nhã bước lại gần, ngón tay chọc vào ngực hắn: "Nếu không trả được, chi bằng bán thân trả nợ đi!"
Đang trêu chọc hắn thì chuông điện thoại reo, Vi Nhã đành nghe máy:
"Bác gái, bác khỏe không?... Vâng vâng, cháu đến ngay".
Vi Nhã liền tạm biệt Cố Đình, để hắn lại trong tiết trời buổi sáng đầu hạ.
- ---------------------------------
Vi Nhã vừa tới nơi, mẹ An đưa cô lên phòng An Dĩ Mặc. Đập vào mắt cô là một cảnh tượng vô cùng cay mắt.
An Dĩ Mặc ngồi uống hết chai rượu này tới chai rượu khác. Những chai thủy tinh rỗng nằm lăn lóc khắp nơi.
“Sao tự nhiên lại vậy?”
Mẹ An rưng rưng trách móc: “Đều tại con nhỏ Tiêu Yên đó, không biết cho thằng bé uống bùa mê thuốc lú gì. Cháu tới khuyên bảo nó giúp bác. Tiểu Mặc nó uống từ sáng tới giờ, chưa có gì vào bụng rồi!”. Đôi mắt mẹ An lúc này khiến Vi Nhã cảm thấy như có thể vắt ra nước.
Nam nữ chính cãi nhau, nhân vật phụ như cô xen vào làm cái gì chứ?
Vi Nhã nhìn An Dĩ Mặc không hình tượng ngồi bệt trên đất, trong lòng bất đắc dĩ nói: “Bác gái, cháu thiết nghĩ thay vì gọi cháu, bác nên gọi Tiêu Yên tới thì hơn!”.
Ủa? Người đâu rồi?
Bỗng cổ tay Vi Nhã bị nắm lại.
Vi Nhã liền gỡ tay mình ra, đột nhiên cô bị ôm chầm lấy.
“Đừng đi!” An Dĩ Mặc tham lam hít hà mùi hương trên cơ thể cô.