“Đừng tìm nữa! Đường tiểu thư đã đi trước rồi!” Một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng tiêu sái ngồi ở trước một màn hình lớn nói với hắn. Lăng Thiên tức giận nắm cổ áo ông ta, gằn giọng: “Ông giấu cô ấy ở đâu?”.
Người đàn ông đẩy hắn ra rồi chiếu màn hình lên, bên trên là một cô gái ước chừng đã đến tuổi trưởng thành.
“Cái này là có người nhờ tôi, nhưng điều kiện xuyên nhanh của hệ thống cũng có những quy tắc và hạn chế nhất định. Tùy vào mục đích mà hình thức xuyên nhanh cũng khác nhau. Cậu chẳng phải đang buồn vì cô ấy không thể chấp nhận cậu sao?”.
Bị nói đúng tâm tư, Lăng Thiên nặng nề gật đầu một cái. Người đàn ông nhếch mép cười, tay lướt trên bàn phím: “Vậy thì tôi sẽ cho cậu xuyên theo tiểu thuyết, biết trước cốt truyện và nhân vật, cũng sẽ có thanh đo hảo cảm, nhưng đổi lại, chiếc vòng xanh cổ kia, cậu phải tìm cho ra những mảnh vỡ của nó! Ngoài ra, tùy vào tình hình, có thể ra thêm nhiệm vụ phụ”.
“Tôi hiểu rồi!” Dù khó khăn đến thế nào hắn cũng có thể vượt qua.
“Còn đây là hệ thống, cùng là hệ thống mà Đường tiểu thư đã dùng, nhưng tôi đã cải tiến đôi chút!”.
[Xin chào, hệ thống sẽ cùng chủ nhân đồng hành trên con đường này]
Một tập kịch bản hiện ra trước mặt Lăng Thiên.
Nam chính Vũ Văn Thiên là bác sĩ của một bệnh viện tâm thần. Hắn được coi là quỷ thần của bệnh nhân, mặc kệ bệnh nhân manh động tới đâu gặp hắn đều phải kinh sợ. Còn nữ chính Lạc Dao Dao là điều dưỡng ở đó, gặp được Vũ Văn Thiên không hề tỏ ra phấn khích. Vũ Văn Thiên thấy thú vị liền để ý Lạc Dao Dao. Hai người cùng nhau hợp tác, lâu ngày sinh tình, cuối cùng yêu nhau. Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó, Vũ Văn Thiên lại có một bí mật. Cũng không hẳn là bí mật, chỉ là sau này hắn mới biết rằng hắn có một vị hôn thê tên là Lâm Vi Nhã, vì gia đình phá sản, ba mẹ qua đời nên bị đả kích nặng nề, sinh ra tâm thần không ổn định, được bí mật đưa tới bệnh viện tâm thần này. Ba mẹ Vũ Văn Thiên vì muốn chối bỏ hôn ước nên đã giấu nhẹm chuyện này đi. Vũ Văn Thiên cùng Lạc Dao Dao đồng sức đồng lòng, coi như là muốn chuộc lỗi cho ba mẹ nên cố gắng chữa trị cho Lâm Vi Nhã. Lâm Vi Nhã cuối cùng cũng tỉnh lại, nhưng đồng thời cũng biết chuyện hôn ước giữa Vũ Văn Thiên và mình, liền dùng thủ đoạn hãm hại Lạc Dao Dao, khiến Vũ Văn Thiên tự tay đưa cô tới cảnh sát, sống một đời mục ruỗng trong tù.
Từ đó Vũ Văn Thiên và Lạc Dao Dao sống hạnh phúc bên nhau.
Cũng hay đó chứ?
[Chủ nhân, nhân vật người xuyên qua sẽ là nam chính của câu chuyện Vũ Văn Thiên].
Nam chính?
“Vậy Nhã Nhi?”
[Ký chủ sẽ xuyên vào vị hôn thê của nam chính!].
Hắn biểu tình đã hiểu.
“Bắt đầu đi!”
- ---------------------------------------------------------
“Con xác định chưa? Đi đến đó ba mẹ sẽ không thể chăm sóc cho con đâu! Hơn nữa sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào”.
Lăng Thiên hắn nhìn hai người một nam một nữ trước mặt. Bọn họ có vẻ đã qua tuổi lục tuần, trên mặt mang vẻ lo lắng mà hỏi hắn.
Hình như đây mới bước vào giai đoạn đầu của câu chuyện.
[Đây là thế giới đầu tiên nên tương đối đơn giản, để chủ nhân làm quen thôi!]
Sau một giây đảo mắt suy nghĩ, hắn nói: “Không sao, cũng là cơ hội để con rèn luyện”.
Người đàn ông lớn tiếng: “Rèn luyện cái gì cái nơi ấy, ở chung với một lũ bệnh nhân tâm thần, chỉ sợ sau này con cũng bị ảnh hưởng thôi!”.
Bệnh nhân tâm thần?
Hắn hơi cau mày: “Bệnh nhân tâm thần cũng là người”. Sau đó giống như nghĩ ra chuyện gì, hắn nói: “Trước khi rời khỏi, con muốn thăm Lâm lão gia và Lâm phu nhân”.
Hiển nhiên hắn thấy được một nét chột dạ trên biểu cảm hai ông bà, liền tiếp tục: “Con gái bọn họ chắc cũng khổ sở lắm, con cũng nên đi thăm người ta. Dù sao người trẻ tuổi nói chuyện với nhau cũng dễ hơn”.
Mẹ hắn cười cười: “Chắc là con không gặp được con bé đâu. Sau khi ba mẹ nó qua đời, con bé đã ra nước ngoài sống rồi!”.
Lăng Thiên gật đầu, cũng không nói gì thêm. Hắn lên phòng sửa soạn hành lý rồi mua một bó hoa trắng to tới mộ Lâm lão gia và Lâm phu nhân.
Trong truyện họ cũng là huyền thoại, nhưng vì gặp tai nạn xe mà qua đời.
Sau khi hoàn thành hết các thủ tục, Lăng Thiên liền mang theo một túi hành lý, lái xe tới ngoại ô. Xe chạy bon bon trên đường, bỗng dưng có một chiếc xe đạp băng qua khiến hắn phanh gấp lại.
Lăng Thiên liền xuống dưới xem ai dám tạt đầu xe của hắn thì thấy một cô gái yếu ớt ngã trước đầu xe của hắn.
“Cô không sao chứ?”.
Cô gái xoa xoa cổ chân, giọng nhẹ nhàng: “À không, tôi không sao!”.
[Chủ nhân, đây chính là nữ chính của truyện: Lạc Dao Dao]
“Không sao thì tốt!” Nữ chính gì đó hắn không quan tâm. Lăng Thiên liền quay lại xe để đi tiếp, hắn còn phải gặp Nhã Nhi của hắn.
Lạc Dao Dao thẫn thờ nhìn người đàn ông tự nhiên bước vào xe. Ít ra phải hỏi thăm một chút chứ? Lạc Dao Dao gọi hắn: “Anh có thể giúp tôi một chút không? Chân tôi bị trật khớp rồi!”.
Lăng Thiên nhíu mày một cái, ngoái đầu nhìn ra ngoài: “Chẳng phải cô bảo không sao ư?”.
Đó là câu lịch sự! Lịch sự anh biết không?
Lạc Dao Dao thầm gào thét trong lòng, nhưng mặt ngoài vẫn phải tỏ ra đáng thương: “Nhưng thực sự chân tôi bây giờ rất đau!”
Lăng Thiên liền rút điện thoại ra: “Để tôi gọi cấp cứu cho cô!”.
Lạc Dao Dao lúc này bùng nổ: “Anh có tí trách nhiệm nào không vậy? Chính anh khiến tôi như vậy mà bây giờ muốn rũ bỏ trách nhiệm hả?”.
Lăng Thiên ngơ ngác nhìn Lạc Dao Dao.
Cái cô này! Đừng có đổi trắng đen thế chứ? Hay là cô muốn ăn vạ?
Không biết từ bao giờ giữa bọn họ có một đám đông bu xung quanh. Phần lớn đều cảm thông cho Lạc Dao Dao và trách cứ Lăng Thiên, bởi vì Lạc Dao Dao là người bị hại.