Vi Nhã lắc đầu: “Anh không làm sai gì cả! Chỉ là… em không còn nhận ra anh nữa rồi, Lăng Thiên!”.
Khóe miệng Cố Đình cong lên, bên trong cổ họng phát ra nụ cười trầm thấp, rồi càng ngày tiếng cười càng vang.
“Em biết từ lúc nào?”
Vi Nhã lập tức đáp: “Từ lúc anh không thể trả lời câu hỏi của em!”.
Cô có hỏi hắn hôm nay là ngày gì, hắn không biết. Nếu hắn vẫn là Cố Đình, hắn sẽ biết sinh nhật nguyên chủ, nhưng Lăng Thiên thì không, vì hắn sẽ không dụng tâm tìm hiểu những chuyện nhỏ nhặt này.
Cố Đình… à không… hiện giờ nên gọi hắn là Lăng Thiên.
Hắn tiếp tục truy hỏi: “Vậy là từ trước đó em đã nghi ngờ anh? Từ lúc nào?”.
Vi Nhã như gần như xa nhìn thẳng vào mắt hắn, trả lời rành mạch: “Từ lúc anh trở về sau 4 năm ở Mỹ. Khí chất của anh trở nên khác biệt. Anh biết không? Bốn năm có thể thay đổi thói quen sinh hoạt của một người, nhưng không thể thay đổi khí chất vốn có trên người của họ”.
Lăng Thiên phải bội phục bạn gái hắn. Ngay cả Tiêu Yên, khi cô ta ở Mỹ, chính là hắn đã đưa tay ra giúp đỡ cô ta, mục đích không có gì khác hơn chính là dùng cô ta làm nhân chứng sống cho quá trình thay đổi của mình, tạo một vỏ bọc hoàn hảo là một Cố Đình nghèo khó, mọt sách tới Mỹ làm việc vất vả, trải qua mọi khó khăn để được cơ ngơi như ngày hôm nay. Vậy mà mọi thứ hắn làm trong suốt 4 năm đều bị Vi Nhã dùng vài lời nói để vạch trần.
Quả nhiên hoa hồng càng đẹp càng nhiều gai.
Đường Vi Nhã… hắn phải có bằng được.
Đôi mắt hắn liền ảm đạm xuống, đầu khẽ cúi, che giấu ý cười trong mắt, giọng nói ủy khuất: “Vậy là em chỉ thích tính cách dịu dàng của anh thôi sao?”.
Gì vậy?
Hắn định chơi khổ nhục kế với cô sao?
Vi Nhã liền lùi lại một bước, nhưng Lăng Thiên lại kéo tay cô lại ôm vào lòng: “Nếu như anh trở lại làm bảo bối của em như trước kia, vậy chúng ta có thể tiếp tục không?”.
Vi Nhã cảm thấy thật nực cười.
Tiếp tục sao? Cô không thể.
Biết hắn không đơn giản, nhưng cô vẫn tự lừa mình chỉ cần cô bỏ ra chân tình thì sẽ được hồi đáp, nhưng cô đã lầm. Lăng Thiên hắn phòng bị quá nhiều, chỉ chút chân tình của cô thì không làm lay chuyển được hắn. Nếu bây giờ không rút chân ra, cô sẽ mãi mãi bị nhấn chìm trong ảo tưởng của mình.
“Con người không thể sống giả dối cả đời. Anh nói anh sẽ trở lại làm bảo bối trước kia của em. Nhưng anh giả vờ được mãi sao? Sẽ có lúc anh trở lại làm một Lăng Thiên mưu lược thủ đoạn. Em… không thể đặt cược!”. Nói rồi Vi Nhã gỡ tay hắn ra, xoay người bước đi.
Tạm biệt!
Mối tình đầu của em!
- ------------------------
Tít… tít… tít…. tít….
Vi Nhã với tay tắt đồng hồ báo thức.
Cô cảm thấy mình đã ngủ một giấc dài.
Chết rồi! Không phải dậy muộn rồi đó chứ?
Vi Nhã liền chộp lấy điện thoại xem giờ.
Phù! Vẫn còn sớm!
Phía dưới dì Đỗ đang làm đồ ăn sáng.
“Tiểu thư dậy rồi à? Hôm nay dì có làm món canh cá mà con thích ăn đó!”.
Tiểu Vũ từ trên phòng hớt hải chạy xuống: “Dì Đỗ, hộp cơm trưa của con đâu? Nhanh nhanh nhanh, con sắp muộn rồi!”.
“Đây đây!” Dì Đỗ chạy lạch bạch vào bếp mang ra một cái túi nhỏ đưa cho thằng bé.
“Hấp ta hấp tấp!” Vi Nhã liền nhận xét một câu.
Tiểu Vũ liền vẫy tay: “Em không thèm đôi co với chị! Em phải đi đây!”.
Mãi không thấy ba mẹ xuống ăn cơm, Vi Nhã liền thắc mắc: “Ba mẹ con đâu rồi?”.
"Tiểu thư, con không nhớ sao? Ông bà chủ hiện đang đi du lịch ở nước ngoài!"
Vi Nhã gật đầu rồi ăn sáng, sau đó tới công ty làm việc.
Tới giờ tan tầm, Vi Nhã thu dọn tài liệu chuẩn bị ra về, tới trước cửa tập đoàn Lệ Thiên, cô liền nhìn thấy một bóng dáng đang đứng đợi sẵn.
Cô rón rén bước tới làm hắn bất ngờ một trận.
“Bảo bối nhỏ, sao anh tới đây vậy? Nhớ em à?” Vi Nhã che miệng khúc khích cười.
Lăng Thiên vén vén tóc mai của cô, nét mặt phiếm hồng, cười nói: “Ừ, tại vì mấy hôm nay trời nóng nên anh muốn cùng em đi ăn kem”.
Vi Nhã nhéo má hắn: “Vậy thì đi thôi!”.
Lăng Thiên đưa Vi Nhã tới một quán kem mở ở cạnh hồ. Vi Nhã liền hỏi: “Sao anh lại muốn ăn kem ở đây?”.
Cô nhớ chính ở bờ hồ nhỏ này hơn một năm trước, cô đã tỏ tình với Lăng Thiên.
Lăng Thiên cười: “Em còn nhớ mình gặp nhau như thế nào không?”.
Tất nhiên là nhớ. Cô gặp hắn vào mùa hè đầu năm hai đại học. Lúc đó cô ở Lệ Thiên căn cơ chưa vững, cổ đông công ty nhất quyết nói rằng trừ phi cô dành được dự án miếng đất ở huyện Châu, bọn họ sẽ đồng ý để cô ngồi vào ghế phó giám đốc điều hành.
Huyện Châu nằm ở khu vực giáp ranh giữa nội thành và ngoại thành, chỉ cần biết khai thác hợp lý, vùng giáp ranh này sẽ là khu đất vàng, là miếng mồi béo bở cho các doanh nghiệp không chỉ bất động sản mà còn dịch vụ. Lệ Thiên cũng nằm trong số đó.
Những tưởng mọi thứ rất tốt đẹp thì Thiên Hành liền chen chân vào, trở thành hòn đá cản đường lớn nhất của cô khi leo lên vị trí phó giám đốc điều hành của Lệ Thiên.
Theo tin tức điều tra được, Thiên Hành vốn là một lĩnh vực của Lăng gia, chủ tịch chính là Lăng lão gia.
Lăng lão gia bề ngoài chất phác hiền lành, nhưng con người bên trong một bụng mưu mô, ông ấy và phu nhân có đúng một đứa con trai nên được chiều chuộng từ nhỏ, muốn gì có đó. Vi Nhã cho rằng có thể thừa cơ tiếp cận từ cậu con trai này của ông ta.
Nghĩ đến đây Vi Nhã lại thở dài một hơi.
Hồi đó cô định lợi dụng anh chàng thuần khiết này để chiếm lấy cái ghế phó giám đốc điều hành của Lệ Thiên, vẫn luôn cảm thấy có lỗi với hắn.