"Là thần muội!" Lý Vi Nhi khoan thai bước tới. Nàng ta trong một tháng vừa rồi an phận thủ thường, nhưng thực chất là khiến Lý Vi An nới lỏng cảnh giác, âm thầm tráo người trong cung.
Hiện tại toàn bộ người trong cung đều là người của nàng ta cùng Vi Nhã.
"Bổn vương sẽ khiến ngươi trả giá vì dám ám sát mẫu hoàng!"
Đám người Ngự lâm quân lập tức chĩa mũi kiếm vào người Lý Vi An.
"Ám sát? Chứng cứ đâu? Mang chứng cứ ra đây!"
Lý Vi An gào lớn. Trong một khoảnh khắc nàng ta liền mất hết địa vị khó khăn lắm mới giành được.
Nàng ta không thể chết, không thể chết được.
Lý Vi Nhi lấy ra một quyển sổ.
"Trong đây ghi chép tất cả hoạt động của tỷ ở trong cung!"
Nàng ta lại lấy ra một quyển sổ khác: "Trong đây ghi chép tất cả tặng phẩm ra vào cung!"
…
"Thì sao? Cũng không thể đưa làm chứng cứ Trẫm ám sát mẫu hoàng!"
Lý Vi Nhã cười lạnh: "Cần gì phải tìm? Tạo ra một cái không phải xong sao?"
Lý Vi An nghe xong, tức đến hộc máu.
Lý Vi Nhã, cái đồ ngụy quân tử.
Trẫm mà thoát khỏi đây sẽ giết chết ngươi đầu tiên.
"Không cần nhiều lời, giải nàng ta đi."
"Ai dám!" Bên ngoài vang lên tiếng nam nhân nhỏ nhẹ. Lương quý quân kề đao vào cổ Lăng Thiên, kéo hắn đi vào.
"Thả hắn ra!" Vi Nhã cau mày.
"Nhã Nhi, nàng về rồi!" Lăng Thiên cười nhẹ, khoé môi tái nhợt của hắn cong lên.
Vi Nhã nhỏ giọng trấn an hắn: "Ta về rồi!"
"Ngươi đừng có làm càn!" Lý Vi Nhi đanh giọng.
"Thả nữ hoàng ra, rồi bổn cung sẽ thả hắn!"
Vi Nhã cười, nụ cười của cô thật lạnh lẽo, khiến cho Lương quý quân trong lòng bất an.
"Ngươi ở trong cung lâu quá, hình như không biết bổn vương là người như thế nào nhỉ? Cái tay kia của ngươi kề đao vào cổ A Thiên, tay còn lại đang siết lấy hắn, cổ họng thì la lớn uy hiếp bổn vương. Ngươi xem ta nên chặt tay ngươi trước, hay cắt lưỡi ngươi trước?"
"Ngươi tưởng bổn cung không dám?" Thanh đao kề vào cổ Lăng Thiên ngày càng nguy hiểm, còn có thể thấy một dòng máu đỏ chảy xuống.
"Nhị tỷ, tỷ đừng kích hắn nữa!"
Lý Vi Nhi kích động nói.
Nếu còn nói nữa có lẽ cổ của Hà Thế Thiên sẽ đứt mất.
"Được! Ta thả!" Lý Vi Nhi hạ giọng.
"Tam hoàng muội!"
"Nhị tỷ, tỷ ấy dù sao cũng là đại tỷ, đừng tuyệt tình quá! Mẫu hoàng sẽ không thích đâu!"
Lý Vi Nhi cố ý nhắc tới mẫu hoàng, nhắc tới tình tỷ muội khiến Vi Nhã không thể không dao động.
Cuối cùng Lý Vi An miễn được tội chết, nhưng bị lưu đày suốt đời, vĩnh viễn không được trở về kinh thành.
Lý Vi Nhã đưa Lăng Thiên về vương phủ. Tiểu Phương ẵm đứa trẻ vẫn đang còn nhỏ bằng bắp tay.
Haizz, số hắn là số phải chăm trẻ sao?
Chưa thành thân đã phải chăm hai đứa trẻ rồi.
Lăng Thiên bế con một lúc. Vi Nhã ở bên cạnh chọc chọc má thằng bé.
"Đừng chọc nhiều quá, sau má thằng bé bị lệch thì sao?" Lăng Thiên nhắc nhở.
Vi Nhã xụ mặt, tại thằng bé này mà vương phu lạnh giọng với cô.
Đáng ghét!
"Đưa nó đi uống sữa đi!"
Lăng Thiên bế chưa ấm tay, Tiểu Phương đã nhanh chóng nẫng thằng bé đi mất.
"Người ở cữ thì không nên bế con nhiều!" Vi Nhã đưa ra lý do rất thuyết phục.
"Người ở cữ cũng không nên làm chuyện phòng the!" Lăng Thiên nhìn cái tay không đứng đắn của cô, cũng không chịu thua.
Thật đoan chính!
"Chàng giận ta vì chuyện gì?"
Lăng Thiên quay mặt đi, không nhìn cô: "Không có!"
"Chàng có!"
"Không có!"
"Nhìn bản mặt này của chàng là ta biết!"
"Hừ!"
Vi Nhã không biết hắn giận vì lý do gì, nhưng trong suốt thời gian qua, hẳn là đã khiến hắn chịu nhiều ủy khuất. Cô ôm hắn từ đằng sau, hôn khắp khuôn mặt hắn, cố gắng mong hắn bớt giận một chút.
"Tha cho ta đi!" Vi Nhã bắt đầu làm nũng.
"Ta không giận nàng!"
Lăng Thiên lúc này mới quay mặt lại: "Nàng đã đoán trước được Lý Vi An sẽ ngụy tạo di chiếu!"
Vi Nhã nhìn hắn, không phủ nhận.
“Nàng biết ta sẽ bị đưa vào trong cung?”
Vi Nhã gật đầu.
Lăng Thiên khẽ thở dài. Ở trong Tiên Hoa cung, hắn ăn no ngủ kỹ, không có việc gì làm, nên rảnh rỗi thời gian suy nghĩ vẩn vơ. Ngoại trừ Hà Thế Cẩn não úng nước kia, không sợ chết nên năm lần bảy lượt tới làm phiền hắn.
Người trong cung, chỉ cần thông minh một chút, đều biết rằng cả hoàng cung đều có tai mắt của thế lực khác. Mà thế lực này luôn âm thầm bảo vệ hắn.
“Nàng thật luôn khiến ta bất ngờ!” Lăng Thiên cười, “Nàng diễn lâu như vậy, không thấy mệt sao?”
Vi Nhã đáp: “Đến người đầu ấp tay gối, mà còn tin tưởng ta như vậy, thì lý nào người bên ngoài không tin tưởng ta?”
“Chàng biết từ khi nào?” Vi Nhã tò mò hỏi.
Lăng Thiên buông cánh tay đang ôm trên cổ hắn xuống, lãnh đạm xa cách: “Từ lúc Lương quý quân dùng ta để uy hiếp nàng!”
Nếu Vi Nhã thực sự không biết, cô ấy sẽ không bình tĩnh phản bác Lương quý quân như vậy.
“Nhưng khi ta lâm bồn, nàng vẫn còn tiếp tục vai diễn sau màn của mình!”
Thì ra là hắn giận chuyện này. Vốn dĩ cô đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi. Chỉ trách tên Hà Thế Cẩn kia tự nhiên tới gây chuyện.
Vi Nhã bị mắng một tràng mà không thể phản bác, chỉ biết ngồi yên chịu trận.
"Ta sai rồi!" Vi Nhã lí nhí nói, “Không có lần sau nữa!”
Lăng Thiên bực tức trong lòng, liền đẩy cô ra ngoài cửa.
Rầm!
Cánh cửa đóng sập ngay trước mắt cô.
Xong rồi, xong rồi!
Vương phu nhà cô thực sự tức giận rồi.
Vi Nhã kêu gào ở bên ngoài cả buổi nhưng bên trong không có động tĩnh.
"Vương gia, vương phu đang thời kỳ ở cữ, cần nghỉ ngơi!"
Đúng lúc Tiểu Phương mang cơm tới. Vi Nhã nhanh tay lẹ mắt cướp khay cơm từ tay hắn.
"A Thiên, đừng giận nữa mà, mau ăn cơm thôi… Ăn cơm đi mà! Hôm nay có món chàng thích đó!"
Quản gia thật muốn đào một cái lỗ nhét vương gia nhà mình xuống.
Hào hoa phong nhã đâu rồi?
Phong lưu tuấn dật đâu rồi?
Người khác mà thấy thì có phải là hỏng hết hình tượng xây dựng bao năm không?
Vi Nhã đứng bên ngoài gọi cửa nửa ngày, Lăng Thiên mới mở cửa ra, hừ một tiếng rồi mới cho cô vào.
Tức giận thì tức giận chứ đói vẫn phải ăn.
Vi Nhã chột dạ, chỉ dám khép nép đặt đồ ăn xuống bàn, đi tới vỗ về hắn: “Chàng mới sinh không lâu, nên ăn nhiều một chút!”
“Đừng như vậy mà! Ta đảm bảo sẽ không như vậy nữa!”
…
Dù có khuyên như thế nào, Lăng Thiên cũng không chịu nhìn cô một cái.
Mấy ngày sau…
Đám thị quân đang cắn hạt dưa nói chuyện phiếm.
Một tên áo đỏ nói: “Các ngươi thấy không? Vương gia và vương phu lại cãi nhau rồi! Lần này có vẻ ác liệt lắm!”
“Trong ấm ngoài mới êm được! Lần này vương phu cũng không đúng. Vương gia làm việc lớn, sao có thể nói ra ngoài!”
“Vương phu lần này giận lâu như vậy? Có khi nào vương gia sẽ…” Một tên áo xanh cười tủm tỉm.
Chín người mười ý, nhưng bọn họ đều cho rằng vương phu trước mang thai lâu như vậy, sau đó còn cấm vương gia tới phòng. Vương gia phong lưu như vậy, chắc chắn không chịu được tịch mịch đâu.
Nhân cơ hội này tìm cách bò lên giường vương gia xem.
“Bò lên giường bổn vương? Ngươi nghĩ dễ dàng quá nhỉ?” Bỗng nhiên ở đâu đó có âm thanh phát ra. Hạt dưa trong tay rơi xuống, đám thị quân đồng loạt nhìn qua.