“Cha!” Vi Nhã gọi
Hồi Quyết tướng quân ngỡ như mình nghe lầm, nhưng tầm mắt vẫn hướng về nơi phát ra tiếng gọi. Vi Nhã liền chạy tới ôm lấy ông. Hồi Quyết tướng quân xoa đầu cô: “Sao con lại tới đây?”
“Dạ Huyền đưa con tới”
Hồi Quyết tướng quân liền cốc vào trán cô một cái: “Cái con bé này, tên của ma quân là để con gọi sao?”
Vi Nhã xoa xoa cái trán: “Cha này!”
“Không sao, không sao, khanh cứ kệ nàng ấy” Dạ Huyền từ đằng sau đi tới, mọi người đang tập luyện liền hành lễ “Tham kiến ma quân đại nhân”
Dạ Huyền liền hắng giọng, giọng hắn vang vọng khắp sân luyện võ: “Đứng lên cả đi, bổn quân đột ngột tới đây, không làm phiền mọi người chứ?”
“Ma quân tới đây là vinh hạnh của chúng thuộc hạ”
“Đúng đó, đúng đó” Mọi người hưởng ứng.
Hồi Quyết tướng quân liền nói: “Được rồi, được rồi, ma quân từ xa tới đây, cần phải nghỉ ngơi, buổi tối bồn tướng sẽ cho mở một bữa tiệc chào đón, được không nào?”
“Được rồi, bữa tiệc tối nay bổn quân sẽ tham gia, các ngươi nhớ ăn mặc chỉnh tề để tham gia”
Lúc nãy hắn đi đằng sau, thấy Vi Nhã hai mắt cứ dán vào cơ thể của đám binh lính phía dưới làm hắn cảm thấy khó chịu vô cùng.
Nhìn tinh thần hồ hởi của mọi người phía dưới, Vi Nhã cũng cảm nhận được, bọn họ rất tin tưởng vào Dạ Huyền, hy vọng càng lớn thì áp lực sẽ càng lớn.
Vi Nhã được sắp xếp ở trong một lều trại riêng, ngay cạnh lều trại của Hồi Quyết tướng quân. Sau khi sắp xếp ổn thỏa, cô liền chạy sang lều của Hồi Quyết tướng quân để hỏi thăm.
“Sao ma quân lại đưa con tới đây?”
“Là con năn nỉ hắn đưa con tới đó”
Hồi Quyết tướng quân hơi bất ngờ. Ông liền nhớ lại lần đó, Dạ Huyền đột nhiên tới tìm ông: “Hồi Quyết tướng quân, đã lâu không gặp”
Hòi Quyết tướng quân ánh mắt hờ hững: “Ma quân đại nhân, bổn tướng đã nói rồi, sẽ không chỉ huy bất kỳ một cuộc chiến nào nữa. Cuộc chiến với quỷ tộc là quá đủ rồi”
Dạ Huyền kiếm một cái ghế ngồi xuống: “Khanh có muốn gặp lại nữ nhi không?”
Hồi Quyết tướng quân liền sửng sốt: “Ngài nói sao?”
“Nữ nhi của khanh, vẫn còn sống, hơn nữa đang ở trong tay bổn quân”
Nhã Nhi, là đứa con tội nghiệp của ông và phu nhân. Năm đó đi đánh quỷ tộc, phu nhân và Nhã Nhi bị một đám quỷ tộc ẩn nấp trong thành bắt cóc, uy hiếp ông đầu hàng, nhưng không ngờ, phu nhân lại ôm con liều chết thoát ra, từ đó không thấy tung tích. Sau khi giành chiến thắng, ông cho người đi tìm họ khắp nơi, cuối cùng ông cũng tìm thấy thi thể phu nhân ở một ngôi làng nhỏ ở nhân giới, nhưng đứa bé thì không tìm thấy. Từ đó trở về sau, ông không còn ham hố chuyện đánh trận nữa, chỉ làm một tướng quân nhỏ canh giữ biên giới ma tộc.
Hồi Quyết tướng quân cũng nhìn ra được quan hệ mập mờ giữa ma quân và nữ nhi của ông. Nhưng ma quân từ khi kế vị tới nay nồi tiếng là làm việc trực tiếp, xuống tay tàn nhẫn, ông thật không hy vọng nữ nhi của mình lọt vào mắt hắn.
Ông thở dài một hơi: “Vi Nhã, là tên mẹ con đặt cho con lúc con còn trong bụng, bà ấy muốn con lớn lên thanh nhã thoát tục, nhưng tràn đầy sức sống giống như bông hoa tường vi vậy, dù con quyết đinh thế nào, cha sẽ ở đằng sau làm chỗ dựa cho con”
Vi Nhã mỉm cười: “Cảm ơn cha”
Đến buổi tối, bàn tiệc được bày ra, chủ yếu là rượu và thịt. Dạ Huyền rót một chén rượu đầy: “Ta là Dạ Huyền, là ma quân ma tộc. Ta lên được chức ma quân này là vào hơn trăm năm trước, ta còn nhớ ma quân tiền nhiệm đưa ra 3 đề thi bao gồm thi thể lực, pháp lực và trí tuệ. Có hàng nghìn người tham dự để đoạt lấy ngôi vị này. Bổn quân may mắn trở thành người kế nhiệm chức vị ma quân này. Hôm nay ở đây, kính các vị một ly, mong rằng may mắn của bổn quân, có thể truyền tới mọi người”.
“Chúng thuộc hạ xin kính rượu ma quân đại nhân”
Vi Nhã ngồi bên cạnh nhàm chán đút hột lạc vào miệng. Cái gì mà may mắn chứ! Bản lĩnh chém gió của hắn càng ngày càng lớn. Vi Nhã cảm thấy những gì mình biết về người đàn ông này chỉ là giọt nước nhỏ trong đại dương bao la mà thôi.
Thấy Dạ huyền cũng không phải quá khó khăn, đám quân lính có chút hơi men vào người, gan lại càng lớn: “Ma quân đại nhân, chúng thuộc hạ có chuyện này hơi tò mò, cô nương lúc sáng đi cùng ngài, đang ngồi ở kia là ma hậu sao?” Hắn hướng mắt về phía Vi Nhã.
“Là…”
“Là nữ nhi của bổn tướng. Bổn tướng đã nhờ ma quân chăm sóc con bé”
“Hóa ra là lệnh ái, thất lễ. Không biết tiểu thư trong nhà có hôn phối gì chưa? Tướng quân à, Vũ tướng quân cánh trái của ngài, chẳng phải cũng rất được sao? Ngài cũng rất tán thưởng huynh ấy. Chi bằng cho bọn họ làm quen một chút…”