Mặt A Thủy trắng bệch: “Vương gia…. tha mạng…”
Vi Nhã và Tần Kiệt đang nói chuyện, thấy có biến ở gần đó liền qua xem.
Mộ Lâm đang bóp cổ A Thủy. Mặt A Thủy tái mét.
“Dừng tay” Tần Kiệt hô lớn
Bỗng Mộ Lâm cau mày, hai tay chống lên đùi, thở hồng hộc.
Vi Nhã vội đỡ hắn ngồi xuống bậc thềm, định dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán cho hắn nhưng lại bị hắn gạt ra.
Hắn không cần cô thương hại.
A Thủy sau khi ổn định hô hấp, nhân lúc không ai chú ý liền nhanh chóng lẩn đi.
“Để thần đi gọi đại phu”
“Không được gọi đại phu”
“Nhưng mà…”
“Ngươi cứ theo kế hoạch mà làm”
Thời gian nay phía nam Nam quốc bắt đầu mưa thuậng gió hòa. Lão hoàng đế đang ráo riết chiêu mộ binh lính.
Nếu như Tần Kiệt còn lưỡng lự, lão hoàng đế sẽ đầu độc Vương Lạc Tiên và khống chế Tần gia.
“Cái này…”
“Cứ làm theo lời ta nói”
Tần Kiệt cáo lui mà lòng nặng trĩu. Trong lòng hắn giờ đây có chút nghi ngờ, cũng có chút bất mãn. Hắn cho rằng công chúa đã thay đổi, sẽ cùng hắn ngăn cản cuộc chiến phi nghĩa này. Nhưng không, đến cuối cùng nàng ta vẫn lựa chọn chiến tranh.
A Lục đi ngang qua gần đó liền nhìn thấy. Nàng ta hốt hoảng chạy đến: “Vương gia!”
Nàng ta đẩy Vi Nhã ra: “Ngươi hại vương gia còn chưa đủ sao? Ngươi còn muốn dây dưa tới lúc nào?”
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của A Lục, Vi Nhã cười lạnh: “A Lục muội muội, muội quen biết với Vương gia sao?”
“Ta… ta là ái mộ Vương gia!” Không thể để nàng ta biết mình là thành viên Mật Các.
Vi Nhã nâng cằm A Lục lên, lưỡi dao không biết từ đâu đang lướt trên khuôn mặt nàng ta: “Gan muội cũng lớn đấy, người của ta mà cũng dám dòm ngó?”
Tiểu An, nàng ta là một tên điên!
Đôi mắt nàng ta không còn sự linh động thường thấy, thay vào đó chỉ có sự hờ hững đến đáng sợ.
A Lục nghĩ mình nhìn nhầm.
Nàng ta hất con dao đang lướt trên mặt mình ra. “Keng!” Con dao bay một vòng trên không trung rồi rơi xuống đất.
“Tiểu An, ngươi đúng là đồ điên”
A Lục tấn công Vi Nhã. Vi Nhã thuận thế tránh khỏi nàng ta.
Đánh một hồi, Vi Nhã liền rơi vào thế yếu. A Lục nắm bắt cơ hội liền ra đòn quyết định.
Nhưng không ngờ Vi Nhã nhặt được con dao từ bao giờ, chém vào cánh tay nàng ta.
Máu chảy không ngừng.
“Muội muội tốt nhất nên an phận. Đừng có bất kỳ suy nghĩ không thực tế nào”
Nói xong, cô bế ngang Mộ Lâm lên, đưa vào phòng hắn hay dùng.
“Có nên cứu anh không đây?” Dù sao cũng chỉ là một tiểu thế giới. Là một tiểu thế giới xác định không thể có cái kết tốt đẹp cho hai người.
Cô chỉ cần nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi rời khỏi.
Tình yêu của cô không hề cao thượng!
- ----------------------------------------
Đến buổi tối, Mộ Lâm tỉnh lại.
“Tỉnh rồi sao?” Vi Nhã hỏi.
Mộ Lâm không nói không rằng, xách giày đi vào rồi bước ra khỏi phòng.
Tự dưng vòng eo bị ôm lấy.
Mộ Lâm cứng rắn gỡ tay cô ra.
Vi Nhã cười tự giễu: “Người không hối hận chứ?”
“Đời này của ta, chưa từng xuất hiện 2 chữ hối hận” Mộ Lâm lập tức rời khỏi.
Cô biết nam nhân cổ đại coi trọng trinh tiết, nhưng trong lòng cũng nhói một cái.
Cầm miếng ngọc bội trong tay, cô liền đưa cho má Trương.
Má Trương vô cùng hài lòng. Bà ta liền cầm miếng ngọc bội đi khỏi.
Vi Nhã liền bám theo.
Bà ta tới thôn trang nọ. Đợi bà ta vào trong, Vi Nhã liền đánh ngất một tên lính gác, kéo hắn vào rừng, mặc đồ vào.
Bày trí bên trong vô cùng trang nhã.
Cuối cùng Vi Nhã cũng đuổi tới được chỗ má Trương.
“Ha ha! Ngươi làm rất tốt. Có miếng ngọc bội này, chúng ta sẽ không lo không đối phó được Mật Các. Con ranh đó đúng là được việc”
Vi Nhã nhớ lại. Trong cốt truyện Mật Các chính là mạng lưới tình báo của Khương quốc. Mọi vấn đề từ to đến nhỏ của Khương quốc, Mật Các đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Không ngờ Mộ Lâm lại là chủ Mật Các.
Vi Nhã tiếp tục thăm dò.
Cô nghe đâu đó tiếng văng vẳng. Cô hướng theo tiếng mà đi đến.
Đất chỗ này có vẻ tơi hơn so với xung quanh. Vi Nhã liền giậm giậm mấy cái.
Quả nhiên ở dưới có một hầm ngầm.
“Ai ở đó?”
Chết tiệt!
Vi Nhã đứng nguyên ở đó.
Một tên cầm đao bước tới: “Ngươi”
Đột nhiên hắn bị đánh ngất.
Vi Nhã kéo hắn ra đằng sau, sau đó kéo cửa hầm ngầm bước xuống.