Lăng Thiên cũng không phàn nàn, lựa một cánh gà chiên cho cô, sau đó là một gắp đũa, một gắp thịt. Vi Nhã cũng không từ chối, ăn hết đồ mà hắn đưa.
“Hiệp ước hòa bình, em tính thế nào?”
Vi Nhã vừa gặm cánh gà vừa nói: “Cần lưu ý nhất là vấn đề an ninh. Quyết định này sẽ khiến vô số gia tộc huyết tộc và các gia tộc thợ săn huyết tộc nhiều đời trở nên bất mãn. Sự tồn tại của huyết tộc không chỉ có các gia tộc săn huyết tộc biết, mà còn có một số gia tộc ngoại đạo cũng biết nữa. Bên cạnh đó, tuy rằng nói là huyết tộc đã tự sản xuất ra nguồn máu nhân tạo, có cấu trúc tương tự như máu người, nhưng xã hội huyết tộc cũng phức tạp không kém xã hội loài người, vẫn có những thành phần mà Ủy ban tối cao của huyết tộc không thể giám sát được. Nói chung tổ chức hiệp ước bây giờ là rất mạo hiểm!”
Lăng Thiên cũng đã nghĩ tới vấn đề đó. Một số gia tộc kiếm tiền bằng cách săn huyết tộc, nếu như hiệp ước này được ký kết, chính là cắt đứt nguồn thu nhập của bọn họ. Hơn nữa thợ săn huyết tộc truyền bá và kế thừa tư tưởng cả trăm năm, không thể một sớm một chiều loại bỏ hết tư tưởng cũ của bọn họ.
Chỉ cần huyết tộc manh động một chút, lập tức sẽ thành cái cớ cho thợ săn huyết tộc tiêu diệt.
Mở hội nghị hiệp ước lúc này đúng là quá mạo hiểm.
Vi Nhã gắp cho Lăng Thiên miếng thịt gà: “Nhưng cũng không phải không có cách, cha tôi là một trong những thành viên của Ủy ban tối cao, lời nói của ông ấy rất có trọng lượng. Nếu như có thể nhờ ông ấy ra mặt, tỉ lệ thành công sẽ cao hơn!”
Lăng Thiên nheo mắt nhìn cô: “Em không sợ ông ấy cuốn vào cuộc chiến này sao?”
Vi Nhã hơi trầm ngâm: “Kể từ lúc tôi kết hôn với anh, Hứa gia chúng tôi đã không thể đứng ngoài cuộc chiến rồi. Dù sao cũng không thể rút chân ra, thì cố gắng bảo vệ bản thân, làm nguội đi mối quan hệ căng thẳng giữa hai bên thôi!”
Lăng Thiên cười xòa.
Đúng là cô gái do hắn chọn lựa. Ở trong hoàn cảnh nào cũng có thể thấu tình đạt lý, hơn hết là luôn ở phía sau ủng hộ cho hắn.
“Nhã Nhi, em lúc nào cũng khiến anh mê mẩn cả!”
Vi Nhã trừng mắt nhìn hắn, hậm hực cúi đầu gặm nốt cánh gà. Sau khi ăn trưa, cô dặn dò Lăng Thiên cứ ở bên trong phòng đừng đi đâu, còn mình thì ra ngoài cùng với Mạc Vi Vi bàn chuyện tổ chức hội nghị.
Lăng Thiên nhàm chán không có việc gì làm, liền mở một vài cuốn sách phù chú cơ bản ra đọc. Bên trong có một hàng chữ viết khác với những chữ còn lại, hơn nữa còn cố ý viết bằng mực đỏ. Lăng Thiên liền nhớ lại, đây chính là nét bút của nguyên chủ Mạc Thiên.
Thiên địa càn khôn, nhật nguyệt soi sáng, kim mộc thủy hỏa thổ, phải nắm vững căn cơ của đất trời, sự biến đổi của tạo hóa mới có thể lợi dụng nó để xoay chuyển tình thế.
Cảnh giới cao nhất của phù chú, chính là không cần vẽ phù mà tự mình có thể thi pháp. Nguyên chủ hiện tại vẫn còn rất nhiều phù chú trong nhà, khẳng định vẫn chưa đạt tới cảnh giới tối cao này.
Nếu như ở thế giới tu tiên, hắn làm Ma quân, chỉ cần động tay là có thể thi pháp, thì ở thế giới này, linh khí cùng tử khí cũng ít hơn rất nhiều, cho nên phải vẽ phù chú để hội tụ linh khí, sau đó dùng linh khí ấy để thi pháp.
Quy tắc giống như trong Vật lý vậy. Nếu như hắn muốn tự mình thi pháp mà không cần phù chú, thì phải tìm cách để hội tụ linh khí vào trong người. Nhưng điều hắn băn khoăn là nếu làm vậy có ảnh hưởng tới Nhã Nhi hay không?
…
Vi Nhã đi tới gõ cửa phòng Mạc Vi Vi, vừa bước vào, ánh mắt không tự chủ nhìn xuống cái bụng đã hơi nhô ra của cô ta.
Có lẽ vì ánh nhìn của Vi Nhã quá lộ liễu, Mạc Vi Vi liền theo bản năng phòng vệ, đưa tay ôm lấy bụng để bảo vệ đứa con.
“Tôi sẽ không làm gì đứa bé đâu!” Vi Nhã đi vào trong, rất tự nhiên ngồi xuống, tự rót cho mình chén trà.
“Dù sao tôi cũng kết hôn với Mạc Thiên rồi, quay về với Tống Hoành là không có khả năng!”
Vi Nhã hiểu, từ lúc cô kết hôn với Mạc Thiên, cuộc đời cô chỉ có thể phụ thuộc vào hắn. Rời xa hắn, không chỉ cô, mà cả Hàn gia đều không thể sống tốt.
Tuy rằng ghét việc Mạc Thiên dùng thủ đoạn để ép buộc, nhưng Vi Nhã công nhận cách làm này của hắn vô cùng hiệu quả.
“Tôi không có ý đó!” Mạc Vi Vi vội bào chữa. “Chỉ là đôi mắt của cô…” Mạc Vi Vi ngậm miệng, len lén nhìn Vi Nhã, không dám nói gì.
Đôi mắt của Vi Nhã không giống cô, nó màu đỏ, rực rỡ như viên hồng ngọc, phối với màu tóc bạch kim kia tạo ra một nét đẹp bí ẩn và nguy hiểm, khiến người nhìn cảm thấy vừa thu hút, vừa sợ hãi.
Tương truyền Vi Nhã là đại mỹ nhân huyết tộc xuất sắc nhất hiện tại. Có lẽ vì vậy mà Mạc Thiên mới không tiếc tìm mọi cách đưa cô ấy về bên mình, hơn nữa còn nhẹ nhàng chiều chuộng như vậy.
“Nhìn đủ chưa?” Vi Nhã bị ánh mắt của Mạc Vi Vi làm cho không thoải mái, liền khó chịu.
“À… tôi không có ý nhìn cô đâu!” Mạc Vi Vi vội chống chế.
Nhìn một chút thôi mà cô cũng keo kiệt thế sao?
Đúng là người đẹp nhưng tâm không đẹp chút nào.
Thảo nào Tống Hoành không thích cô.
Vẫn là tốt gỗ hơn tốt nước sơn.
Mạc Vi Vi tự nhủ trong lòng, sau đó hỏi: “Cô tới tìm tôi có việc gì không?”
“Là việc chuẩn bị cho Hội nghị hoà bình giữa huyết tộc và con người sắp diễn ra. Tôi mới tới đây không bao lâu nên muốn hỏi một chút về tập tục của con người, có điểm gì đặc biệt cần lưu ý, hay có gì cần tránh không?”
Thực lòng thì cô cũng không muốn gặp Mạc Vi Vi, nhưng ngoài cô ta ra, cô không còn cách nào cả.
Ai bảo cô cùng cô ta cùng nhau chuẩn bị hội nghị chứ?
Hơn nữa Mạc Vi Vi cũng không muốn Hội nghị này thất bại, vì cô ta còn đang muốn danh chính ngôn thuận bước chân vào cửa Tống gia mà.
“Thực ra cũng không có gì…” Mạc Vi Vi cố gắng nhớ lại, “Chỉ là con người sẽ không uống máu như huyết tộc, cũng không ăn thịt sống như huyết tộc, cũng không dùng hàm răng sắc nhọn của mình cắn chết người như huyết tộc…”
Vi Nhã: “…” Sao cô cảm thấy Mạc Vi Vi đang nhân cơ hội này mỉa mai cô nhỉ?