Hay là đoán được rồi?
Cần phải về xem lại IQ của bảnthân.
Cái động này, ở giữa có một hổ nước rộng, ánh sáng chiếu từ cửa động xuống khiến mặt hồ lấp lánh.
Vi Nhã giờ mới hiểu tại sao tổ chương trình cố ý chọn một ngày nắng như vậy để quay.
Nhưng mà nóng quá!
[Tiểu bảo bối của công chúa: Oa, hồ lấp lánh đẹp quá, đây sẽ là điểm du lịch tiếp theo của mình]
[Ăn dưa nói chuyện thiên hạ: Hồ đẹp quá, chương trình đây là show thực tế hay là quảng cáo du lịch thế?]
...
Cư dân mạng xuýt xoa bình luận.
Bên du lịch nhận được rất nhiều tour đi núi Long Sơn, nhưng đấy là chuyện của sau này.
“Chị Vi Nhã, sao giờ chị mới tới?” Lê Tâm chạy tới
“Hai người tới đây cũng nhanh nhỉ?” Vi Nhã nói
“À. Chúng tôi suy đoán rồi tìm đến đây.”
“Thế hai người đến được đây rồi, sau đó định làm thế nào?”
“Tôi... cũng không biết được” Ôn Lam ngượng ngùng cười trừ
“Chị Vi Nhã, Lỗi ca, hai người có manh mối gì không?” Lê Tâm chớp chớp mắt
“Anh và....”
“Cô Lê, đây là cạnh tranh, tôi nghĩ đội tôi không có trách nhiệm cho đội cô biết” Vi Nhã cắt ngang
“Này cô, sao cô có thể ích kỉ vậy chứ? Nói cho họ biết thì sao?” Vương Lỗi nổi nóng.
Người phụ nữ này ngoài cái đẹp ra thì tính khí không ai chịu được.
“Này anh, sao anh có thể ngây thơ vậy chứ? Không nói cho họ biết thì sao?”
“Cô đừng có mà bắt chước tôi!” Vương Lỗi lại càng tức giận
“Tôi bắt chước anh, tôi làm cái gì mà anh nói tôi bắt chước anh?”
“Vừa nãy cô nói giống tôi!” Vương Lỗi xù lông
“Câu tôi nói có nhiều từ khác câu anh nói, có chỗ nào giống nhau chứ?” Vi Nhã vẫn phản bác
“Cấu trúc ngữ pháp giống nhau, cô còn không phải là bắt chước?”
“Trên đời này nhiều câu cấu trúc ngữ pháp giống nhau lắm, anh quản hết được sao? Không phục thì kiện đi, tôi và anh đối chất trên tòa”
Người phụ nữ này, hở tí là lên tòa, cô tưởng tòa án là nhà cô mở hả?
Càng nói càng tức, Vương Lỗi quyết định... không nói chuyện nữa.
[Tiểu Tâm can bảo bối: Haha, Vương Lỗi bình thường là kiểu ôn nhuận như ngọc, lần đầu thấy anh ta thất thố vậy đấy!]
[Mập tròn quay: Trần Vi Nhã đấu võ mồm thật lợi hại đấy, lên cả tòa án thì tôi cũng chịu rồi!]
[Tiểu bảo bối của công chúa: Haha, bọn em không ngờ công chúa lại có tài cà khịa như vậy đấy!]
[Ta là chúa tể: Hai người đấu võ mồm khiến tôi cười nứt bụng ra rồi. Thật muốn ship quá. Ai lên thuyền với tôi không?]
...
Lê Tâm và Ôn Lam bị bơ sạch.
“Nhìn thì đẹp đấy, nhưng để gọi là kiệt tác thì chưa thể.” Vi Nhã nghĩ
Vi Nhã quan sát xung quanh một vòng.
So với cái động kia thì cái động này chỉ có nhiều hơn 1 hồ nước.
Vậy để gọi là kiệt tác thiên nhiên... chắc là chỉ cái hồ này rồi.
Vi Nhã hỏi Vương Lỗi cái camera mini, đút vào túi, rồi đi ra ngoài.
Quả nhiên bên ngoài có một con dốc thoải.
Vi Nhã theo dốc thoải đi lên, cuối cùng cũng leo lên đến cửa nhỏ ở trên thành động, nhìn xuống.
Cái này mới đúng là kiệt tác.
Mặt hồ hình bán nguyệt được ánh nắng phản chiếu, sáng lấp lánh, bên dưới hồ là ngọc trai được xếp theo hình con rồng.
Cô dùng 1 tay bám vào cửa động, 1 tay dùng camera mini quay từ trên xuống.
Quay xong, cô lại trèo xuống.
“Đây mới là kiệt tác thiên nhiên”
Cô cầm camera mini, quay vào ống kính của anh quay phim.
[Trên trời dưới đất chỉ yêu anh: Tôi đi tới chỗ này rồi nhưng không biết là có cảnh như vậy luôn đấy]
[Tiểu bảo bối của công chúa: Tiểu công chúa! Chị leo lên trên đó là để chúng em được ngắm kiệt tác thiên nhiên sao? Hu... hu...]
[Ăn dưa nói chuyện thiên hạ: Chắc là tổ chương trình xếp đấy]
...
Hệ thống đột nhiên nhảy ra phát nhiệm vụ
[Nhiệm vụ phụ: Tìm kiếm nam chủ, địa điểm là ở núi Long Sơn này]