Tiếng động phát ra từ bàn chủ tọa. Dạ Huyền liền đứng dậy: “Bổn quân ra ngoài hít thở, các ngươi cứ tiếp tục”
Bọn họ cũng không để ý nhiều, tiếp tục chuyện đang thảo luận.
Có rượu có thịt lại còn có mỹ nhân, bọn họ vô cùng vui vẻ.
“Vũ đại ca, huynh đâu rồi?” Mọi người bắt đầu hò hét ầm ĩ, ai cũng sẵn máu mai mối trong người cả.
“Ở đây ở đây, làm gì mà hò hét ghê thế?” Từ trong bóng tối xuất hiện một chàng trai khôi ngô tuấn tú, tuổi còn rất trẻ, dáng vẻ nhanh nhẹn hoạt bát, khác hẳn với Dạ Huyền yêu nghiệt hay Tử Quân thoát tục.
“Đây giới thiệu với huynh, lệnh ái của Hồi Quyết tướng quân, hôm nay đến đây cổ vũ mọi người. Còn đây là Vũ Tiệp, chúng tôi hay gọi là Vũ đại ca, cầm kỳ thi họa, thơ từ ca phú cái gì cũng biết, lại còn rất giỏi nấu ăn nữa, bàn tiệc này là do huynh ấy chuẩn bị đấy. Nói cô nghe, nhà huynh ấy buôn bán nên nhiều tiền lắm”
Vũ Tiệp liền xin phép Hồi Quyết tướng quân tói chào hỏi: “Thì ra là đại tiểu thư, buồi sáng đã thấy tiểu thư tới doanh trại, nhưng bận bịu quá, bây giờ mới có thể chào hỏi cô nương. Bàn tiệc này hợp ý cô chứ?”
Quả thật rất ngon, Vi Nhã cũng phải gật gù.
“Món này ngươi làm thế nào mà ngon vậy?” Vi Nhã hỏi
“À, món này tại hạ là săn được một con nai hôm trước, tẩm ướp một chút gia vị rồi nướng lên, nếu cô nương muốn biết, tại hạ sẽ viết công thức ra”
“Đa tạ. Hình như còn món gì nữa bên trong đúng không?” Vi Nhã ngoái đầu vào trong.
Vũ Tiệp cười: “Cô nương quả nhiên tinh tường, bên trong còn nướng đùi cừu”
“Hoa hồi, quế, vỏ cam, hạt tiêu, rượu gạo, ớt, chanh, công phu đó” Vi Nhã nhận xét.
“Cô nương cũng hứng thú với trù nghệ sao?”
“Còn một vị nữa ta không đoán ra”
“Vậy cô nương có muốn tới xem thử?”
“Được thôi”
Vi Nhã liếc Hồi Quyết tướng quân một cái, được ông cho phép liền buông đũa xuống cùng Vũ Tiệp đi về phía phòng bếp.
“Thấy chưa, bọn họ thực sự hợp nhau mà, gặp nhau nói chuyện liền quên luôn cả chúng ta.”
Dạ Huyền sau khi ra ngoài hít thở điều chỉnh tâm tình, liền quay lại bàn tiệc. Hắn theo bản năng liếc tới chỗ Vi Nhã ngồi liền không thấy cô đâu. Một lúc sau Vi Nhã cùng Vũ Tiệp mỗi người mang một đĩa đùi cừu vừa đi vừa thảo luận chuyện đùi cừu rất vui vẻ, hơn nữa cô còn gọi hắn là Tiểu Vũ.
Chén rượu đáng thương bị bóp đến méo xẹo.
Nữ nhân này, câu dẫn hắn thì thôi đi, còn nói chuyện với người khác vui vẻ như vậy.
Tra nữ!
“Tiểu thư, người hát một bài đi”
“Đám tiểu tử thối các ngươi, nữ nhi của bổn tướng mà cũng dám chọc”
“Tướng quân à, hát một bài thôi”
Vi Nhã ngồi ở bàn bên cạnh nói nhỏ: “Cha, hát một bài chắc không sao đâu, cũng là làm mọi người thả lỏng tinh thần”
“Bọn họ có rượu có thịt là quên trăng quên sao, còn thả lỏng cái gì chứ, nhưng mà thôi, hôm nay phá lệ, thực sự cha cũng muốn nghe con hát”
Vi Nhã liền đứng dậy: “Chư vị, hôm nay hơi đột ngột nên không chuẩn bị gì, chỉ có thể hát chay, mong mọi người không chê”
“Người lính tới phương xa
Chia tay vợ con mẹ già
Khoác lên tấm áo giáp bạc
Vì non sông quê hương đất nước
Vì tôn nghiêm của bản thân
Quyết không lùi bước
Gặp được những người cùng chí hướng
Thấy cuộc đời có thêm lý tưởng
Đi nhiều nơi, càng cảm nhận non sông tươi đẹp biết chừng nào…”
Bọn họ lặng đi khi nghe cô hát, có người còn sụt sùi vì nhớ nhà.
Thực ra, cuộc chiến này không ai muốn.
Hồi Quyết tướng quân đành lên tiếng: “Được rồi được rồi, nhìn các ngươi kìa, nam tử hán đại trượng phu, khóc cái gì, không sợ tiểu thư cười cho à?”
“Đúng đúng…” Bọn họ liền điều chỉnh tâm tình, một lúc sau lại ăn uống vui vẻ.
Tan tiệc, mọi người liền ai về lều nấy. Vi Nhã hỏi đường ra được bờ sông rừa chân tay mặt mũi. Hồi Quyết tướng quân liền phái Vũ Tiệp đi cùng. Quả nhiên ông ấy rất tín nhiệm Vũ Tiệp.
Bỗng Dạ Huyền từ đâu bước ra làm hai người giật cả mình.
“Ngươi về trước đi, bổn quân có chuyện cần nói với Nhã Nhi” Dạ Huyền cố ý nhấn mạnh hai chữ “Nhã Nhi”, giống như muốn nói quan hệ giữa hắn và Vi Nhã tốt lắm vậy.
Vũ Tiệp hơi lúng túng: “Nhưng mà…” Hồi Quyết tướng quân đã bảo hắn phải đưa cô đi tới nơi về tới chốn. Hắn mà về một mình thì biết ăn nói sao với tướng quân?
“Bổn quân sẽ đưa nàng ấy về” Ánh mắt Dạ Huyền lạnh băng, hiển nhiên không cho phép cự tuyệt.
Cuối cùng, Vũ Tiệp liền rời khỏi, trước khi đi còn nói: “Mong ma quân đại nhân có thể đưa nàng ấy về an toàn”
Lắm lời!
Bóng Vũ Tiệp vừa khuất, Dạ Huyền liền tiến tới: “Ngươi thích hắn sao?”
"Cũng tạm được" Vi Nhã không sợ chết nói.
Nhân dịp năm mới Tân Sửu, mình chúc mọi người an khang thinh vượng, vạn sự như ý nha.
Thời gian qua cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình nha. Mong mọi người trong năm mới tiếp tục ủng hộ truyện của mình, tích cực like và comment để mình có thêm động lực viết truyện nha.