Tên thuộc hạ há hốc miệng.
Bà cô ơi!
Cô giả ngu hay ngu thật thế?
Chắc chắn là bọn chúng sẽ bán cô vào lầu xanh đấy.
Mộ Lâm cũng không tin nổi vào tai mình.
Ngu ngốc đến đâu mới tin đám người bặm trợn này chứ.
Hắn kéo Vi Nhã ra đằng sau, rút con dao thủ sẵn bên hông ra: “Con đang nghĩ cái gì vậy?”
Tên thuộc hạ cũng rút đao bên hông ra.
Hai bên đang trong thế chuẩn bị giao tranh.
Vi Nhã kéo Mộ Lâm lại.
“Trước khi đi, ta muốn nói lời tạm biệt với họ, ta cần chút thời gian”
Tên tướng thổ phỉ cười: “Mời!”
Vi Nhã kéo Mộ Lâm vào trong.
“Con đang nghĩ cái gì vậy? Con tin tưởng bọn chúng sao? Con biết nơi đó là nơi nào không?” Mộ Lâm gằn lên, hai mắt hiện ra tia máu. Hắn rất tức giận.
Vi Nhã cười nhạt: “Ta biết chứ! Nơi đó không phải là nơi sạch sẽ gì. Bọn họ cũng không phải là loại người tốt đẹp gì”
“Vậy sao con còn đồng ý đi với họ?”
“Ta nhớ thúc từng nói, người muốn điều tra chuyện công chúa Nam quốc bị sát hại. Bọn họ chính là một đầu mối. Phải vào hang cọp mới bắt được cọp.”
Không phải tự nhiên hệ thống dỏm bắt cô đi tìm Hoàng đế Khương quốc.
Vừa nãy bọn họ có nói hơn một năm trước, có nữ tử xinh đẹp giống cô.
Chắc chắn là những chuyện này liên quan đến nhau.
Mộ Lâm không nghĩ rằng cô lại suy nghĩ như vậy.
Hắn không cần cô phải tự hy sinh.
Hắn không cần!
Hắn có thể tự điều tra được.
“Con nghĩ ta sẽ để con đi tới chỗ đó sao?”
“Người phải làm như vậy. Người không ngăn được ta đâu”
“Vậy sao?” Mộ Lâm đánh một đòn lên gáy Vi Nhã, định đánh ngất cô. Nhưng Vi Nhã lại bắt được. Cô bẻ khớp Mộ Lâm ra đằng sau.
“Ta nói rồi. Người không ngăn được ta đâu”
Vi Nhã đẩy hắn ra.
Trước khi ra ngoài, cô quay lại hỏi hắn: “Cửu thúc, người đã từng.... thích ta chưa?”
Mộ Lâm lúc này thần sắc hơi trống rỗng, hắn nhào tới ôm chặt lấy cô: “Nếu ta nói ta thích nàng, thì nàng sẽ ở lại chứ?”
Vi Nhã cảm nhận được thân hình hắn hơi run rẩy.
“Ta sẽ tìm cách liên lạc. Thúc có thể giúp đỡ ta không?” Cô vuốt lưng an ủi hắn.
Vậy là cô vẫn đi.
Hắn lại càng ôm chặt cô hơn: "Không được đi! Xin nàng đấy"
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn cầu xin người khác.
Tự dưng Mộ Lâm cảm thấy đau nhói ở đằng sau rồi ngất đi.
Vi Nhã buông hắn xuống, sải bước ra ngoài.
“Vị công tử trong kia... Ta không thích hắn, nếu các ngươi dẫn hắn theo thì ta sẽ không đi theo các ngươi nữa" Vi Nhã ngữ khí giận dỗi.
Nữ tử này có chút ngốc. Nhưng cũng rất thú vị.
"Chẳng phải cô đi cùng bọn họ sao?"
Vi Nhã lấy tay áo chấm chấm.
"Là bọn họ ép buộc ta, ta không còn cách nào"
Tên tướng thổ phỉ cười: "Cô nghĩ ta tin sao? Vừa nãy cô còn tạm biệt hắn. Nếu như là người bình thường, gặp người khác đã cong đuôi chạy đi rồi"
"Ừ thì cuối cùng cũng tìm được người giúp ta, trước khi đi ta phải chơi lại hắn một vố. Không tin các ngươi vào mà xem"
Tên tướng thổ phỉ sai tên mặt quắp đi vào.
Têm mặt quắp vào một lúc liền trở ra nói nhỏ với tên tướng thổ phỉ.
Đám thổ phỉ dẫn cô đi.
Tên thuộc hạ lập tức đi vào, thấy chủ tử nhà hắn nằm ngất trên đất.
Hắn vội vàng lay Mộ Lâm dậy. 𝑇hử thách tìm t𝗋ang gốc, géc gô == 𝑇𝙍𝑼𝑀𝑇𝙍𝑼𝒴 Ệ𝖭.V𝖭 ==
Mộ Lâm bị lay tỉnh, bất giác chạy ào ra ngoài gọi to: "Nhã Nhi! Nhã Nhi! Quay lại đi, nguy hiểm lắm"
Nhưng cô đã đi từ lâu.
Mộ Lâm lập tức thu lại vẻ mặt hốt hoảng trống rỗng lúc nãy, thay vào đó là một ánh mắt sắc bén, nghiêm túc, mang theo tia nguy hiểm: “Lập tức liên lạc với Mật Các”
“Rõ!” Tên thuộc hạ lập tức thi hành.
Đây mới thực sự là Cửu vương gia chân chính của Khương quốc.
- ----------------------------------------------
Vi Nhã theo bọn chúng đi lên một dãy núi.
[Ký chủ! Tôi không ngờ cô lại bỏ hắn mà đi đấy. Với tính cách của cô, tôi cứ nghĩ rằng hoặc là cô sống mái với bọn này một phen, hoặc là cô phải dẫn theo bảo bối của cô cùng đi chứ?]
“Hệ thống dỏm, mi cũng hiểu ta đấy!”
Thực sự cô đã từng nghĩ sẽ dẫn hắn theo.
Nhưng ở đây mọi thứ phức tạp. Nếu hắn thực sự vào đây, cô cũng chưa chắc bảo hộ được hắn.
Thôi thì để hắn ở ngoài đó sẽ an toàn hơn.
“Hệ thống! Mi có vật truyền tin gì không?”
[Có. Ở đây bổn hệ thống có một phương thức truyền tin cực kỳ phù hợp với thời đại này. Xin giới thiệu với cô: Bồ câu đưa thư, giá của nó là 300 điểm, ngoài chức năng đưa thư, còn có chức năng làm thú cưng]
Thời gian này, hệ thống đã xem rất nhiều quảng cáo đa cấp.
“Bồ câu đưa thư? Mi không sợ nó đang đi đưa thư bị bắn chết à?”
[Cái này tùy thuộc vào số phận của nó rồi!]
Vi Nhã cũng chưa từng dùng bồ câu đưa thư. Thời đại cũ của cô là thời đại công nghệ thông tin, dùng mạng xã hội.
“Con bồ câu này có phải huấn luyện gì không?”
[Con bồ câu này hệ thống đã huấn luyện rồi, ký chủ chỉ cần một thứ mang mùi của người nhận buộc trên người nó, nó sẽ lập tức đưa thư tới]
Con này là chim mang mũi chó hả?
Thôi được rồi!
[Hệ thống đã trừ 300 điểm, giờ ký chủ còn 1.000 điểm]
"Được rồi, khi nào ta gọi thì mi hãy mang bồ câu ra"
Đoàn người dừng lại ở một nơi.
Đây là sơn trại của thổ phỉ ở trên núi.
“Đại nương!” Tên tướng thổ phỉ cất giọng gọi.
Một bà béo bước ra.
“Ái chà! Hàng hóa lần này của bọn bây cũng ngon nghẻ quá.”
“Nàng ta từ xa tới, có vẻ ngốc nghếch. Cũng nhờ lão Chu và thằng cháu đánh tiếng mới đưa được nàng ta tới đây!”
Đại nương cầm cẳng tay Vi Nhã lôi lại: “Quay một vòng xem nào!”
Vi Nhã quay mấy vòng.
“Đúng là có chút ngốc, phải đào tạo thêm” Đại nương nhận xét.
Bà ta dẫn Vi Nhã ra sân sau. Ở đó có một nhà kho.
Đại nương đẩy Vi Nhã vào đó rồi đóng cửa lại.
Bên trong là rất nhiều phụ nữ trẻ, còn có những đứa bé gái mới 12, 13 tuổi cũng bị bắt vào đây.