Nếu hắn nhớ không nhầm thì bệnh nhân này tên là Địch An, 30 tuổi, vốn là chủ của một doanh nghiệp nhỏ. Trong một lần làm ăn bị người ta lừa mất hết một nửa vốn lưu động công ty, sau đó diễn ra khủng hoảng kinh tế, hắn liền mất sạch, bạn bè bỏ đi, tới người yêu sắp cưới của hắn cũng biến mất dạng, vì vậy mới vào đây.
“Đợi bệnh nhân tỉnh dậy rồi làm một số kiểm tra, đưa báo cáo tới phòng tôi!”. Hắn rời khỏi phòng với hàng trăm mối suy nghĩ và bất an trong đầu. Khi hắn còn là Lăng Thiên, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, mọi thứ hắn muốn, mọi thứ hắn có đều là loại tốt nhất, vì vậy tầm mắt của hắn luôn cao hơn so với người khác, luôn coi mình giống như có thể hiểu thấu hết mọi việc, không cho phép người khác lừa dối mình. Nhưng vừa rồi nhìn cảnh bệnh nhân quằn quại, bỗng dưng hắn cảm thấy một chút thương cảm. Trong thế giới thực, không ít doanh nghiệp đã bị hắn bức ép vào đường cùng.
Hắn về phòng lật giở từng bệnh án, xem xét cẩn thận. Lần đầu tiên, hắn chỉ đọc lướt qua, chủ yếu là vì tìm kiếm bệnh án của Vi Nhã. Nhưng lần này, hắn muốn biết được lý do bọn họ vào đây.
Hầu hết đằng sau những gương mặt vô tư ấy đều ẩn chứa một câu chuyện thương tâm, bị bạo hành gia đình, bị áp lực xã hội, bị bạo lực học đường… tất cả những điều đó đều được tập trung tại bệnh viện An Đức.
Hắn liền gọi tới một dãy số.
- ---------------------------------
Một đội thi công được gửi tới bệnh viện An Đức để tu sửa bệnh viện, tạm thời bệnh nhân từ tầng trên sẽ chuyển xuống tầng dưới để sửa sang. Ngoài ra bên ngoài sân trồng thêm cây xanh cùng mấy khóm hoa hồng leo. Bệnh viện được tân trang lại vô cùng đẹp, khu đất trống phía sau bệnh viện cũng được xây thêm một gian thư viện.
Khuôn viên bệnh viện giống như được đổi mới.
Vi Nhã đặc biệt thích gian thư viện mới xây, bên trong có rất nhiều sách cho cô đọc. Các bệnh nhân khác cũng vậy. Bọn họ một số chạy tới ngồi xích đu chơi, một số thì ra vườn ngắm hoa hồng leo rồi để bị gai đâm khóc toáng lên, còn một số thì giống như Vi Nhã, ngồi an tĩnh mà đọc sách.
Lăng Thiên tới ngồi cạnh Vi Nhã, thấy cô đang đọc cuốn sách “Bà chúa tuyết”. Tuy mỗi trang chỉ có vài dòng nhưng Vi Nhã đọc rất lâu mới xong. Hắn liền tò mò: “Em chưa đọc xong sao?”.
Vi Nhã vẫn chăm chú vào câu chuyện: “Quyển này mới quá, em phải đánh vần”.
Lăng Thiên suýt bật ngửa.
Vậy là nãy giờ là vì tập đánh vần sao?
Hắn còn tưởng cô đang thưởng thức cuốn truyện.
“Em… vẫn chưa đọc thành thạo sao?”.
Hắn nghĩ chỉ có ký ức trở về năm bảy tuổi, nhưng không ngờ đến cả kỹ năng cũng bị thui chột.
Một Đường Vi Nhã yếu ớt, không có sức phản kháng. Nhìn cô như vậy rất đáng yêu, đã có lúc hắn muốn cô mãi dựa vào hắn như thế này.
Lăng Thiên liền kéo cuốn sách về phía mình: “Để bác sĩ đọc cho em nghe nhé!”.
Vi Nhã giữ cuốn sách lại: “Em muốn tự đọc cơ!”.
Khóe miệng Lăng Thiên hơi giật giật.
Hắn nhầm rồi. Kể cả khi cô yếu ớt không có sức phản kháng, cũng không thèm dựa vào hắn.
Vậy hắn phấn đấu trở nên cường đại làm cái gì cơ chứ!
Lăng Thiên vô cùng khổ tâm vì vấn đề này.
- ----------------------------
Bằng một cách nào đó, tin tức hắn quyên góp tân trang lại bệnh viện được phát hiện và truyền đi khắp nơi. Danh tiếng của hắn lại lên một tầm cao mới. Lăng Thiên đối với việc này cũng chỉ nhàn nhạt tiếp nhận, không khẳng định hay phủ nhận gì cả.
Lạc Dao Dao nhìn thấy hắn đang ngồi ở ghế đá nhìn những bệnh nhân tâm thần chơi đùa, tươi cười đi tới chào hỏi: “Bác sĩ Vũ Văn, tôi đã nghe tin rồi. Đây thực sự là việc làm tốt. Tôi rất vui khi có thể làm đồng nghiệp với anh”.
Càng ngày hảo cảm của Lạc Dao Dao đối với Lăng Thiên ngày càng tăng. Nhưng người đàn ông trước mặt vẫn lãnh đạm như cũ.
Lạc Dao Dao lòng hơi chùng xuống, nhưng không sao, bác sĩ lúc nào cũng như vậy mà. Lạc Dao Dao lấy hết can đảm, nói với Lăng Thiên: “Bác sĩ Vũ Văn, bữa tối nay tôi mời anh được không?”.
Lăng Thiên lúc này mới hướng sự chú ý của mình tới Lạc Dao Dao, giọng điệu khinh vân đạm bạc: “Cô chắc mình mời nổi không?”.
Biểu hiện của Lạc Dao Dao hơi cứng lại: “Anh muốn ăn gì? Tôi sẽ mời!”.
Lăng Thiên liền rút điện thoại ra, gọi ứng dụng đặt món. Lạc Dao Dao len lén nhìn mà toát hết mồ hôi hột. Nào là vịt quay, heo sữa, …. Một bữa này chắc bằng lương cả tháng của cô quá.
Lăng Thiên dặn dò Lạc Dao Dao chờ ở gần cổng để lấy thức ăn, còn mình trở vào phòng khám xem bệnh án.
Mặc dù kỹ năng của thân thể này hắn đã nằm lòng nhưng vẫn không thể không bổ sung thêm kiến thức.
Nhất là từ lúc nhìn thấy Địch An lên cơn động kinh, hắn không muốn Nhã Nhi cũng trải qua đau đớn như vậy.
Khoảng một giờ sau, thức ăn nóng hổi được giao tới cổng bệnh viện. Lạc Dao Dao run rẩy móc tiền ra trả cho shipper.
“Cô gì ơi, cô đưa thừa rồi!” Shipper liền rút lại một tờ tiền, chỗ còn lại đưa lại cho Lạc Dao Dao. Lạc Dao Dao ngạc nhiên.
Shipper nhìn thấy vẻ mặt lớ ngớ của cô, bèn giải thích: “Phần lớn số tiền được trả qua app hết rồi, cô chỉ cần trả một phần tiền này thôi!”.
Lạc Dao Dao trộm cười, mang đồ vào trong. Cô bất giác thấy hai gò má mình nóng lên.
Ngay khi bước đến trước cửa phòng của Lăng Thiên, Lạc Dao Dao liền nghe thấy tiếng hai người nói chuyện, cô đứng nấp đằng sau cửa sổ nhìn lén.
“Bác sĩ, quýt đó, anh còn không?”. Vi Nhã chớp chớp mắt nhìn hắn, rụt rè hỏi.
Lăng Thiên cưng chiều mà nhìn cô: “Chưa gì đã ăn hết rồi sao?”.
Vi Nhã gật đầu, thành khẩn nhìn hắn: “Bác sĩ, hiện tại em không có tiền, không thể tự đi mua, nhưng anh yên tâm, em sẽ làm việc để trả nợ!”.
Lăng Thiên bật cười, hắn dí mũi cô nói: “Em thì có thể làm gì?”.
“Em có thể quét sân, dọn phòng!”. Bỗng chốc Vi Nhã trở nên chán chường. Việc cô có thể làm không nhiều lắm. Bỗng nhiên cô ước mình có thể trở nên thông minh, thật hoàn hảo.
“Nếu như một ngày nào đó em trở lại bình thường, có lẽ em sẽ làm được nhiều việc hơn!”.
Nụ cười của Lăng Thiên chợt tắt.
Hắn biết nếu cô trở lại bình thường thì sẽ ưu tú biết bao. Nhưng hiện tại hắn vẫn muốn thấy vẻ dễ thương yếu ớt này của cô.
Lạc Dao Dao gõ cửa phá tan bầu không khí trầm lặng trong phòng.
“Bác sĩ Vũ Văn, đồ ăn anh gọi đây! Cảm ơn anh đã giúp tôi trả tiền. Một ngày nào đó tôi sẽ thực sự mời anh một bữa”.
Vi Nhã rất thức thời mà rời khỏi: “Em không làm phiền bác sĩ ăn trưa nữa!”.
Lạc Dao Dao ghé lại gần hắn, tò mò: “Bác sĩ tặng quýt cho bé Hồng sao?”.
Lăng Thiên mở hộp thức ăn, không để ý mà nói: “Ừm! Sao?”
“Anh… đối với bé Hồng có phải quan tâm hơi quá không?”.
Lạc Dao Dao chờ đợi câu trả lời của hắn. Đột nhiên cô mong rằng hắn sẽ nói đó chỉ là quan tâm của bác sĩ đối với bệnh nhân mà thôi.
“Cô ấy là vị hôn thê của tôi, tôi không nên quan tâm sao?”.