Vi Nhã bị hôn tới cạn hết dưỡng khí, đầu cô như muốn nổ tung. Hóa ra hắn tức giận sẽ mang bộ dáng này, cường đại tới nỗi không cho phép cự tuyệt.
Bỗng trong đầu cô xuất hiện cảnh tượng tương tự, bị giam hãm và trói buộc. Cảm giác ngột ngạt dâng trào lên khiến cô không thở nổi.
Vi Nhã cố gắng vùng vẫy nhưng không thể, toàn thân cô đều bị hắn đè chặt. Vì khó chịu mà trên khóe mắt cô xuất hiện giọt nước mắt.
Lăng Thiên buông môi cô ra, đôi môi vì bị xâm phạm thô bạo mà sưng tấy cả lên. Hắn dùng tay còn lại vuốt nhẹ má cô, lau đi vệt nước trên khóe mắt, ôn nhu nói: “Anh không muốn nghe em nói những thứ như chia tay lần nào nữa đâu!”.
Đôi mắt Vi Nhã trống rỗng mà nhìn hắn, khiến hắn cảm thấy tim như bị ai nhéo một cái.
Đột nhiên Vi Nhã muốn xem giới hạn của người đàn ông này nằm ở đâu, cô trong lòng hắn được bao nhiêu phân lượng: “Vậy nếu như em vẫn nói em muốn chia tay, anh định làm gì?”.
Quả nhiên bàn tay đang siết cổ tay cô càng siết chặt hơn, hắn rũ mắt nói: “Anh đã nói anh không muốn nghe hai từ này từ miệng em rồi! Em đang thách thức anh sao?”.
“Đau!” Vi Nhã giãy giãy cổ tay ra, da thịt co xát vào nhau trở nên ửng đỏ.
Thấy vẻ mặt khó chịu của Vi Nhã, Lăng Thiên cơ hồ thả lỏng tay ra một chút. Vi Nhã thuận thế vùng ra, ôm lấy cổ tay mình, cảnh giác nhìn hắn.
Ánh mắt đầy cảnh giác của cô khiến hắn khựng lại, giống như cô đang sợ hắn vậy.
Lăng Thiên vội kéo cô vào lòng, cảm nhận được thân thể cô căng cứng, tim đập liên hồi, hắn cố gắng trấn an cô: “Đừng sợ, chỉ cần em không rời khỏi anh, thì như thế nào cũng được!”. Chuyện cô có thừa nhận lừa dối hắn hay không, không còn quan trọng nữa.
Lăng Thiên cứ vậy mà dùng những lời lẽ nhỏ nhẹ để trấn an cô, cảm thấy thân thể cô gái đã có chút thả lỏng, hắn mới hỏi: “Em… thực sự thích anh sao?”.
Người đàn ông này thiếu cảm giác an toàn đến mức nào chứ? Vi Nhã vùi mặt vào vai hắn: “Em thích anh nhưng....” Bộ dáng lúc đó của hắn khiến cô cảm thấy sợ hãi. Hắn giống như mãnh thú tìm thấy con mồi vậy, điên cuồng chiếm đoạt, không để cho đối phương phản ứng lại.
Vi Nhã nói tiếp: “... em không biết tình cảm của anh dành cho em là gì!”. Là tình yêu, hay chỉ là sự hứng thú nhất thời? Một khi đã đoạt được rồi thì còn trân trọng hay không?
Lăng Thiên hắn không nghĩ rằng Vi Nhã lại nghĩ như vậy, lần đầu tiên hắn ép cô nói ra cảm nhận của mình, không ngờ lại là sự bất an của cô về hắn.
“Vậy nên chúng ta dừng lại đi!”
Vi Nhã gỡ tay hắn ra, chuẩn bị rời khỏi.
“Anh không cho phép!”.
Không là không! Từ lúc hắn nhận định cô thì cô nhất định phải ở bên hắn.
Vi Nhã cũng không phản ứng lời hắn.
“Có phải anh cho rằng em tiếp cận anh vì Thiên Hành?”
Đôi mắt hắn mờ mịt nhìn cô, chờ cô nói tiếp.
“Đúng vậy! Ban đầu em cố ý tiếp cận anh đó. Nhưng rồi sao? Em đã từng hỏi anh về Thiên Hành hay Lăng gia sao? Không có! Nếu như anh vẫn còn nghĩ em lợi dụng anh vì Thiên Hành, thì mối quan hệ này không nên tiếp tục nữa!”.
Vi Nhã dứt khoát bước đi, để lại Lăng Thiên chìm đắm với những suy nghĩ của mình.
- --------------------
“Giải quyết xong chưa?” Ba Đường nhìn thấy Vi Nhã trở về liền hỏi.
“Xong rồi ạ. Từ giờ con và anh ấy sẽ không gặp nhau nữa!”.
Ba Đường gật đầu hài lòng.
“Nếu như ba phát hiện con còn dây dưa với cậu ta, ba sẽ đưa con tới chi nhánh Đường gia ở Ý”.
Vi Nhã mím môi, nói: “Vâng, con hiểu rồi!”.
- ------------------
Lăng Thiên vẫn ngồi yên trên ghế đá.
Gió đêm thổi nhẹ khiến mặt hồ gợn sóng lăn tăn, càng làm cảnh đêm buồn hiu hắt.
Chẳng phải hắn đã nói sẽ không để ý chuyện cô lừa hắn hay không sao?
Chẳng phải hắn đã liên tục nói với cô đừng chia tay sao?
Tại sao cô vẫn dứt khoát như vậy?
Lăng Thiên cảm thấy tim hắn như bị đào một lỗ.
Đau đớn...
Trống trải...
Hắn nhìn những cặp đôi tay trong tay cùng nhau cười nói, cảm thấy việc quen một người trở nên xa xỉ biết bao.
- ----------------------
“Được, mong rằng lần hợp tác này sẽ thành công” Vi Nhã chuyên nghiệp bắt tay đối tác, trên môi lại nở một nụ cười tiêu chuẩn. Đã hai tháng kể từ lúc cô chia tay Lăng Thiên, cô chỉ cần biết hắn vẫn ổn là được.
Địa vị của cô ở Lệ Thiên càng ngày càng tăng, ba Đường đã bắt đầu từng bước thả cô trên con đường tiếp quản Lệ Thiên.
“Con làm rất tốt!” Ba Đường buông lời khen thưởng cô “Ba nghe nói con đã không ngủ 3 ngày rồi. Đừng quá sức! Con hãy nghỉ ngơi đi!”. Ba Đường tuy rất tán thưởng năng lực cùng sự tận tâm của cô, nhưng là một người cha, ông vẫn thấy xót con gái.
Vi Nhã vẫn nở nụ cười nghiêm túc: “Không sao đâu ba! Con vẫn ổn!”.
Ổn cái gì mà ổn?
“Ba nói con nghỉ ngơi là nghỉ ngơi! Ba sẽ giúp con quản lý trong thời gian này!” Nói rồi ông lấy ra một tấm vé “Suối nước nóng ở đây có thể giúp con thư giãn đấy! Lần trước ba mẹ đi du lịch ở đây, cảm thấy không tồi!”.
Vi Nhã cầm tấm vé trong tay: “Con nghe ba!”.
Cô cũng cảm thấy mình nên nghỉ ngơi một thời gian.
- --------------------
“Thiếu gia, Đường tiểu thư đã đặt vé máy bay tới tỉnh X rồi ạ!” Trợ lý đứng báo cáo, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Từ lúc thiếu gia trở về đã trở nên dễ chịu hơn, nhưng khi thiếu gia chia tay Đường tiểu thư, cả công ty trở nên lạnh lẽo.
Lăng Thiên lãnh đạm mà nghe tin tức: “Tôi biết rồi! Lô hàng ở đó thế nào rồi?”
“Khoảng 2 ngày nữa là tới nơi rồi, nhưng dạo này bên Long Đảng đang rục rịch, e rằng sẽ có bất lợi cho chúng ta!”.
Lăng Thiên nhếch mép cười: “Bất lợi là đương nhiên rồi! Có bao nhiêu người muốn nhòm ngó Lăng Thị chứ? Cậu cũng đặt cho tôi một vé máy bay tới đó luôn. Chuyện công lẫn chuyện tư, tôi sẽ giải quyết một thể!”.
Đường Vi Nhã, tôi đã bắt được em một lần, chắc chắn sẽ bắt được em lần thứ hai.