Lăng Thiên nhíu mày nhìn hắn, tìm một chỗ trống ngồi xuống: "Ngươi cũng bị bắt tới đây à?"
Gương mặt Hà Thế Thiên hiện ra khiến Lê Viễn Dương sửng sốt.
Hắn tự hỏi sao Hà Thế Thiên cũng bị bắt tới đây? Chẳng phải hắn đang cùng Yên vương tới cứu tế ở Điền Châu sao?
Khi còn ở Kinh thành, hắn nghe khắp trong thành đồn đại Yên vương kể từ khi thành thân với Hà Thế Thiên, rất mực cưng chiều, cầm sắt hoà hợp, là đôi tình lữ đáng ngưỡng mộ trong giới hoàng gia.
Hà Thế Thiên thật là may mắn.
Không chỉ được Yên vương cưng chiều yêu thương, mà ngay cả Chiếu vương tới giờ vẫn còn nhớ thương hắn.
"Ngươi thật may mắn" Lê Viễn Dương cười khẽ.
Chân mày Lăng Thiên hơi nhăn lại, rồi lập tức giãn ra.
Hắn cho rằng không có cái gì là ngẫu nhiên, không có cái gì là may mắn, cũng không có cái gì là số phận.
Mọi thứ đều là do con người tự tạo ra.
Hắn sinh ra trong một gia tộc giàu có, nhưng đánh đổi lại là âm mưu tranh quyền đoạt lợi tới mức mất cả mạng sống.
Hắn đẹp trai tài giỏi, nhưng đổi lại chính là áp lực nặng nề được đặt lên vai từ nhỏ.
Hắn muốn Nhã Nhi toàn tâm toàn ý, hắn phải dùng bản chất của mình để đổi lấy.
Hắn biết cô thích ăn mềm, không thích ăn cứng, biết cô lý trí và nguyên tắc, biết cô là người hiểu chuyện và có trách nhiệm.
Hắn đã từng phơi bày bản chất thật của mình, đổi lại là sự sợ hãi và ghét bỏ của cô.
"Ngươi cho rằng ta may mắn sao?"
Lê Viễn Dương gật đầu.
Nếu như hắn không may mắn, thì chẳng ai dám nhận hai chữ may mắn này nữa.
Lăng Thiên chống tay lên giường, ánh mắt sâu thẳm mà nhìn Lê Viễn Dương, giọng điệu ôn hoà nhưng lạnh nhạt như đang ẩn giấu.
"Ngươi chờ xem!"
Chờ xem để được may mắn này, hắn sẽ phải đánh đổi cái gì.
Ngày hôm sau, ở bên ngoài truyền ra tiếng đánh nhau. Lê Viễn Dương tò mò hé qua khe hở nhìn ra ngoài.
Vi Nhã cùng Lý Vi Nhi tay cầm thanh kiếm sắc bén, dẫn đội quân vượt qua từng lớp phòng hộ mà tiến vào gian nhà tranh.
Thấy tình hình bất lợi, bọn thích khách liền quay sang bắt Lăng Thiên và Lê Viễn Dương để uy hiếp. Lăng Thiên lần này không giống trước, hắn né qua đá vào người tên thích khách, không cho hắn có cơ hội hãm hại mình, sau đó chạy qua chỗ Vi Nhã tỏ vẻ ủy khuất.
Nhưng Lê Viễn Dương không may mắn như vậy. Hắn bị thích khách bắt được uy hiếp.
"Nói ta biết, long mạch ở đâu?" Thanh kiếm kề vào cổ Lê Viễn Dương, có thể thấy còn rỉ ra chút máu.
Lê Viễn Dương nhìn vào đôi mắt sắc lạnh của Lý Vi Nhi rồi lại nhìn sang ánh mắt lạnh nhạt của Lý Vi Nhã, trong lòng có chút buồn cười.
Hà Thế Thiên, ngươi thấy chưa? Bọn họ đều chỉ lo lắng cho ngươi thôi.
Nhưng dù sao, hắn cũng không muốn chết ở nơi này. Hắn còn mẫu phi đang chờ hắn, hơn nữa, hắn còn... hài tử ở trong bụng.
Lê Viễn Dương nhìn Lý Vi Nhi, ánh mắt van xin nàng cứu mình.
"Ngươi tưởng rằng bắt hắn uy hiếp ta, ta sẽ giao dịch với các ngươi sao?"
Lý Vi Nhi cười lạnh.
Lê Viễn Dương nghe xong, tinh thần hoàn toàn sụp đổ.
Lý Vi Nhi, nàng căn bản không hề yêu hắn, hà tất có thể vì cái mạng nhỏ này của hắn mà tiết lộ cơ mật quốc gia?
Chỉ là hắn vẫn hy vọng, nàng có thể vì mình mà suy nghĩ một lần.
Chẳng lẽ hắn yêu nàng rồi?
Lê Viễn Dương nhìn xuống bụng mình.
Hôm đó chính là ngày bọn họ cùng tham gia quốc yến. Lý Vi Nhi uống say, tưởng nhầm hắn thành Hà Thế Thiên. Mọi chuyện diễn ra như mây trôi nước chảy. Kết quả là đứa bé này hình thành.
Hắn biết trong lòng nàng đến hiện tại vẫn còn Hà Thế Thiên.
Trong lúc Lê Viễn Dương đang thầm than trách số mệnh của mình, ở phía đối diện, một nữ tử mặc hồng bào tiến lên một bước, ánh mắt lạnh nhạt nhìn đám thích khách.
"Ngươi muốn biết long mạch ở đâu sao? Được, ngươi thả hắn ra, bổn vương sẽ nói cho ngươi biết."
"Hoàng tỷ?" Lý Vi Nhi kinh ngạc.
Nàng ta không ngờ Lý Vi Nhã lại vì Lê Viễn Dương mà lên tiếng.
Lăng Thiên cũng cau mày mà nhìn cô.
Lần trước cho dù hắn có bị bắt, đao kề vào cổ, Vi Nhã cũng khẳng định mình không biết. Vậy mà bây giờ vì một Lê Viễn Dương mà tiết lộ cơ mật sao?
Rốt cuộc hắn nghĩ mình đã hiểu cô. Nhưng thực tại đã vả vào mặt hắn rằng hắn vẫn không hiểu gì về cô cả.