Vi Nhã chưa nói gì, Cố Đình đã thay cô lên tiếng: “Đối với An nhị thiếu chỉ là chút chuyện nhỏ, nhưng đối với cô ấy là bộ mặt của Từ gia, nếu như giải quyết nội bộ, khó tránh khỏi có người tung tin xuyên tạc, làm ảnh hưởng tới tập đoàn của Lệ Thiên, không phải sao? Chi bằng gọi cảnh sát tới, mọi việc đều giải quyết minh bạch”.
Vi Nhã âm thầm like cho Cố Đình một cái.
Cố Đình ngắt lời, hơn nữa ở trước đám đông tỏ ý nói An Dĩ Mặc làm việc phiến diện. Vừa rồi hắn còn để ý Cố Đình liên tục vuốt phần bụng dưới của Vi Nhã, lại vô cùng kiêng kị cô ăn đồ lạnh, chẳng lẽ…
Ba An liền ho một tiếng, hôm nay là bữa tiệc của An gia, gọi cảnh sát đến thì không hay chút nào. Ông đành ra mặt hòa giải: “Đây đều là hiểu lầm mà thôi” rồi quay lại nói với mẹ An, bảo bà đưa Tiêu Yên rời khỏi. An Dĩ Mặc cũng định đi theo nhưng bị mẹ An cản lại.
“Vi Nhã, người bạn này bác chưa từng gặp, cháu có thể giới thiệu không?” Ba An đột nhiên tới chỗ Vi Nhã, rất thân thiết mà gọi.
“À, đây là Cố Đình, Tổng giám đốc công ty thời trang Thiên Hành”. Vi Nhã giới thiệu một cách lưu loát.
Ba An cười ha hả bắt tay hắn: “Trẻ tuổi như vậy mà đã làm Tổng giám đốc, đúng là tuổi trẻ tài cao”.
Cố Đình cũng cười đáp lễ: “An lão gia quá khen rồi”. Như sực nhớ ra điều gì, hắn quay lại hỏi Vi Nhã: “Hình như em còn chưa giới thiệu xong”.
Vi Nhã tròn mắt. Giới thiệu thì chỉ như vậy thôi, anh còn muốn gì nữa?
Dưới ánh nhìn phức tạp của mọi người, hắn chậm rãi nói: “Ngoài ra tôi còn là bạn trai của Từ tiểu thư”.
Nét mặt ba An thoáng chốc kinh ngạc, nhưng nhanh chóng bị nụ cười thay thế: “Quả là tuổi trẻ tài cao!”.
Đào Lệ nghe vậy tức đến nghiến răng. Nguyên lai là đã sớm có người trong lòng nên không bị dính đòn của cô ta. Nhưng chuyện An Dĩ Mặc thường xuyên qua nhà họ Từ thì không phải chuyện bịa ra nữa rồi.
“Vừa nãy xin lỗi An lão gia, chuyện như vậy mà khiến mọi người không vui. Cũng thật xin lỗi Từ tiểu thư, chẳng qua là tôi thường thấy An nhị thiếu tới đón cô ở trường, nên hiểu lầm hai người. Nguyên lai là cô đã sớm có bạn trai rồi!”.
Quả nhiên Vi Nhã cảm thấy bên cạnh có một luồng khí sắc lạnh.
Đào Lệ cười trừ: “Là hiểu lầm thôi, tôi chẳng may trượt tay làm đổ ly rượu, mong Tiêu tiểu thư đừng trách!”.
Tiêu Yên thay xong bộ đồ mới, ra ngoài liền nghe Đào Lệ nói như vậy, ánh mắt hơi tối xuống. Tuy rằng hiện giờ cô đã có chút địa vị, nhưng đằng sau không có người chống lưng, so với những tiểu thư danh giá giống như Vi Nhã hay Đào Lệ, cô chỉ là con tôm con tép.
“Không sao cả!”.
Buổi tiệc cứ như vậy mà diễn ra tới tối muộn. Cố Đình đưa Vi Nhã về còn thân mật hôn cô một cái.
- ----------------------------------
Báo chí sáng hôm sau liền đưa tin [Bí mật hào môn, đứa con bí mật của Từ gia!], kèm theo bức ảnh Cố Đình dùng tay đỡ phần bụng của Vi Nhã. Ba Từ tức giận vò nát tờ báo.
“Tra xem ai làm chuyện này!”.
Vi Nhã đang chuẩn bị xách cặp đi tới công ty thì bị ông gọi lại: “Con bé kia! Đứng lại cho ba!”.
Vi Nhã giật mình quay lại, thấy khuôn mặt ba Từ đỏ gay đỏ gắt, có lẽ là vô cùng tức giận. Ông ném bộp tờ báo sáng vào người cô: “Chuyện này là thế nào?”.
Vi Nhã cầm tờ báo lên, trên trang nhất là hình ảnh cô khoác tay Cố Đình dự tiệc, Cố Đình đang đặt tay lên bụng cô, vẻ mặt vô cùng quan tâm.
CMN!
“Chuyện này…” Muốn cô giải thích thế nào? Cô cũng chẳng hiểu gì hết!
“Lên phòng!” Ba Từ quát.
“Nhưng mà…” Cô còn phải đi thực tập.
“Không nhưng nhị gì hết, lên phòng!” Ba Từ không cho cô cơ hội từ chối.
Mẹ Từ từ phòng bếp đi ra, mang theo tách trà gừng: “Ông đừng tức giận, có gì chúng ta tìm cách giải quyết!”.
“Giải quyết cái gì? Chờ giải quyết xong thì bụng nó to lù lù rồi!”. Ba Từ gay gắt nói.
“Ông à, đây là chuyện lớn, phải điều tra kỹ càng rồi hãy quyết định”. Mẹ Từ tin tưởng con gái, dù Nhã Nhi đôi lúc có hơi tuỳ hứng, nhưng những chuyện lớn như vậy, chắc chắn sẽ không làm bậy.
Vi Nhã quẳng túi lên trên bàn, với lấy cái điện thoại bấm một dãy số. Một lúc sau, bên kia có người nghe máy: “Alo!”
“Hôm qua anh cứ xoa bụng em là có ý gì?” Vi Nhã không vòng vo.
Phía bên kia trầm lặng một lúc, một lát sau, hắn nói: “Dạo này thấy em tính khí không tốt, nên anh nghĩ em tới ngày…”. Nói đến đây hắn hơi ngập ngừng.
Vi Nhã không ngờ lại là lý do này.
“Anh có biết trên báo người ta nói gì không?”.
“Nói gì?” Giọng hắn ngơ ngác, hôm nay cô còn tức giận hơn ngày thường.
“Nói…” Chết tiệt! “Tóm lại là anh đọc báo đi!” xong cô cúp máy.
Cố Đình nhìn màn hình điện thoại từ từ tối đen, trên môi nở ra một nụ cười, nhìn về phía tờ báo đang nằm trên bàn.
Hắn đặt tờ báo vào một góc, gọi trợ lý vào dặn dò rồi rời khỏi văn phòng.
- -------------------------------