“Chàng là bạch nguyệt quang của tam hoàng muội, lại là vương phu của ta. Cái bọn họ nhắm tới không chỉ có chàng, mà còn có mẫu thân của chàng. Đại hoàng tỷ bỏ bê chuyện triều chính, chỉ biết xa hoa hưởng lạc. Mẫu hoàng chỉ biết gửi gắm hy vọng vào ta và tam hoàng muội. Trong mắt mẫu hoàng, chàng chính là cái gai trong mắt của người, không chỉ vì thế lực của Thừa tướng, mà còn là bức tường ngăn cách giữa ta và tam hoàng muội.”
Vi Nhã nói nhiều như vậy, Lăng Thiên cũng đã hiểu. Tự cổ chí kim, tranh quyền đoạt vị tới mức tàn sát huynh đệ không phải chuyện hiếm gặp. Ngay cả hắn cũng không ngoại lệ.
Nhưng việc hắn sinh con thì liên quan gì tới việc này chứ?
Như nhìn thấu được băn khoăn của Lăng Thiên, Vi Nhã nhìn hắn: “Mẫu hoàng vì muốn loại bỏ chàng, bắt đầu tìm kiếm khiếm khuyết trên người chàng rồi. Ban đầu chính là việc chàng chưa có con.”
Lăng Thiên kinh ngạc.
Nữ hoàng lo sợ tới mức này, chứng tỏ quyền hành của Thừa tướng mẫu thân đã bành trướng vô cùng lớn, chỉ e nếu như sinh con lúc này thì con của bọn họ cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Hơn nữa cho dù hắn sinh được con đi chăng nữa, nữ hoàng cũng sẽ tìm kiếm những khuyết điểm khác của hắn mà bới móc thôi.
“Nàng từng nghĩ qua, cho dù ta sinh con, nữ hoàng sẽ bớt vạch lá tìm sâu chưa?”
Vi Nhã trầm mặc đáp: “Tất nhiên là rồi! Nhưng hiện tại đây là cách tạm thời!”
Lăng Thiên nheo mắt nhìn cô. Vi Nhã chịu không nổi ánh nhìn chằm chằm của hắn, liền hơi đánh mắt, nhanh tay cầm lấy chén trà nhấp một ngụm.
Sinh một đứa con làm phương án tạm thời?
Lăng Thiên hơi gõ ngón tay lên bàn, ra vẻ đăm chiêu. Cách làm việc vụng về như vậy, chắc hẳn không thể là Vi Nhã nghĩ ra được.
“Là ý của nữ hoàng hay là ý của nàng?”
Vi Nhã đang uống trà liền hơi sặc một cái.
“Ý chàng là gì? Ta lừa chàng sao?”
Lăng Thiên nhìn cô đầy nghi ngờ.
Việc cô lừa hắn còn ít sao?
Chỉ là hắn không ngờ cô còn muốn lừa hắn sinh con. Sợ rằng nếu hắn mà sinh thật, sau này cô sẽ có cớ mà chê cười hắn mất.
Bỗng nhiên tổng quản của vương phủ tới, ghé tai Vi Nhã nói nhỏ. Nghe xong, chân mày Vi Nhã hơi nhíu lại, đặt tách trà xuống rồi theo tổng quản ra ngoài.
“Đi xem thử!”
Lăng Thiên cũng đặt tách trà xuống đi theo cô.
Ở phòng gia nhân, Cầu Cầu đang nằm sấp đắp thuốc, trong miệng không ngừng xuýt xoa. Người nào người nấy nhìn thấy cũng khiếp sợ. Tiểu Phương đang ở bên cạnh đắp khăn lạnh lên mông thằng bé, vừa nhìn vừa thở dài.
“Aiz, tự nhiên ngươi lại đi đưa thuốc tránh thai cho vương phu làm gì?”
Cầu Cầu cắn chặt răng, không để tiếng khóc phát ra khỏi miệng, cổ họng nghèn nghẹn: “Là Vương phu muốn vậy, tiểu nhân chỉ làm theo lời vương phu thôi!”
Vi Nhã đi tới ngoài sân nhìn tới, Lăng Thiên đứng đằng sau cô. Tổng quản liền vào trong thông báo. Tiểu Phương liền dùng một cái chăn mỏng phủ lên mông Cầu Cầu. Tất cả người hầu trong phòng liền ra ngoài bái phỏng. Cầu Cầu cũng nén đau, định đứng dậy đi ra ngoài, nhưng cuối cùng vẫn không thể nhúc nhích được.
Vi Nhã ung dung hỏi thăm: “Nằm đó đi! Chắc mông chưa nát nhỉ?”
Cầu Cầu hoảng sợ cúi đầu xuống.
Lăng Thiên nhíu mày nhìn cô.
Lần đầu tiên hắn thấy cô nói tục như vậy đó. Có vẻ hắn hiểu về cô quá ít rồi.
Mọi người trong vương phủ sợ hãi tới đổ mồ hôi lạnh. Ai cũng né xa Cầu Cầu, sợ rằng cậu bé làm liên lụy tới mình.
Cầu Cầu run run đáp: “Tiểu nhân không sao ạ!”
Vi Nhã nhếch mép cười nhạt: “Nếu như ngươi đã khỏe, thì nên bắt đầu học quy tắc của vương phủ rồi!” Cô quay sang tổng quản: “Ngươi biết nên làm gì rồi đấy!”
Tổng quản tỏ ý gật đầu.
Trên đường về phòng, Lăng Thiên cảm thấy không ổn, liên tục gặng hỏi cô sẽ giao cho tổng quản làm gì Cầu Cầu, nhưng cô chỉ cười không đáp.
Vi Nhã có chút mất kiên nhẫn: “Chàng quan tâm tới thằng bé vậy sao?”
Lăng Thiên lắc đầu: “Chỉ là tò mò thôi!”
Bởi vì càng lúc cô càng bộc lộ ra những điểm mà cô chưa từng cho hắn thấy bao giờ.
Có lẽ tới Đường lão gia cũng không biết được tất cả về con gái của mình.
Vi Nhã dừng bước chân, quàng tay lên cổ Lăng Thiên, nhẹ giọng nói: “Nếu một ngày chàng phản bội ta, kết cục cũng sẽ rất thảm.”
Lăng Thiên cười đưa tay lên sờ má cô: “Nàng cũng vậy!”
Mặc dù quan hệ của hai người đã tiến triển vượt bậc, nhưng độ hảo cảm của Vi Nhã lúc này vẫn chỉ đang dừng ở mức 80, vẫn chưa nhích thêm chút nào cả.
Nhưng Lăng Thiên vẫn không để ý, hắn vốn cho rằng cái thang đo hảo cảm này không tin tưởng được.
Hệ thống khóc thành sông.
Nó là đồ xịn, đồ xịn đó!
Làm ơn đừng có ghét bỏ nó như vậy được không?
Để chứng minh mình có ích, hệ thống đã tiết lộ một chút tình tiết phía sau cho Lăng Thiên. Lý Vi Nhi cùng Lê Viễn Dương cãi nhau, Lê Viễn Dương viết một bức thư hòa ly rồi bỏ đi. Nhưng trên đường đi thì đột nhiên đau bụng, đúng lúc gặp xe ngựa của Vi Nhã, cô đã tốt bụng đưa Lê Viễn Dương về vương phủ, mời bà đỡ, giúp Lê Viễn Dương vượt cạn thành công.
Nhắc mới nhớ, Lăng Thiên trầm ngâm nghĩ: “Vậy đứa bé sinh bằng đường nào?”
Hệ thống liền ho khù khụ.
[Mổ bụng]
Lăng Thiên nghe xong liền rùng mình.
Vậy mà Vi Nhã còn bắt hắn sinh con, không sợ hắn chết sao?
Đúng là tra nữ, lại còn máu lạnh như vậy.
Vi Nhã đang ở thư phòng viết bản tấu, không nhịn được hắt xì một cái.
Ai lại đi nói xấu cô vậy?
Vi Nhã nhìn lại một lượt bản tấu mình viết, hài lòng gập lại. Trên đường đi tới hậu viện, không nhịn được đào một bình rượu hoa đào chính tay mình ủ. Màn đêm thanh vắng, xung quanh chỉ có tiếng gió xào xạc cùng tiếng bước chân quệt trên mặt đất. Vi Nhã hướng tới Tử Lan viện, nơi ở của Chính vương phu của cô.
Bước chân qua bậc thềm, Vi Nhã hơi thay đổi tư thế. Tay trái ôm vò rượu thơm ngát, tay phải chuẩn bị gõ lên cánh cửa. Nhưng cô không ngờ gần tới cửa phòng, ánh sáng trong phòng chợt tắt.
Cùng lúc đó tổng quản ghé tai cô nói có việc gấp cần đi.
Lòng Vi Nhã hơi chùng xuống, thở dài nhìn qua cánh cửa.
Đi ngủ sớm vậy sao?
Vi Nhã ôm vò rượu trở về. Lăng Thiên từ khe cửa nhìn qua, lòng có hơi thắt lại.
Sao Nhã Nhi không vào?
Chẳng lẽ hắn không vui thì cô không dỗ hắn nữa sao?
Chỉ cần cô nói vài câu đường mật là hắn sẽ bỏ qua hết mà?
Trong lòng hắn nửa buồn nửa lo. Buồn vì hiện tại hắn cảm thấy mình và cô có một bức tường ngăn cách, lo vì hắn sợ rằng cô thực sự không để tâm đến mình.
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Phương như thường lệ vào hầu hạ Lăng Thiên rửa mặt thay y phục rồi tới thư phòng xem sổ sách. Khi đi qua Uyển viện, hắn liền thấy một số người đi từ bên trong ra.
Chẳng phải Uyển viện này từ trước tới nay vẫn luôn bỏ trống sao?
Lăng Thiên liếc mắt nhìn Tiểu Phương. Tiểu Phương nhanh ý đi tới hỏi thăm. Một lúc sau hắn quay trở lại, ghé tai Lăng Thiên nói: “Là Chiếu vương phu được vương gia đưa về đêm qua!”