[Cảnh báo, độ hắc hóa đang tăng vọt, ký chủ cẩn thận]
Dạ Huyền liền lao tới cùng Tử Quân so chiêu. Hai người bất phân thắng bại.
“Tử Quân thượng tiên, ngươi trăm phương ngàn kế lập mưu để hãm hại bổn quân, đến nay không đợi được nữa sao?”
“Ngươi nói vậy là sao?” Tử Quân không hiểu.
“Đừng có giả ngu với ta” Bao nhiêu tức giận Dạ Huyền liền xả ra bằng hết.
Từ khi hắn nhận thức được thế giới này, Nhã Nhi là người đầu tiên làm hắn rung động. Cô nói rằng cô thích hắn, cả nụ hôn đầu của hắn cũng dành cho cô. Hắn cứ ngỡ có thể cùng cô từng bước, từng bước bồi dưỡng tình cảm. Vậy mà...
Dạ Huyền hiển nhiên mất khống chế, bây giờ không còn tỉnh táo nữa rồi.
Tử Linh San ở bên ngoài liền thấy được sơ hở của hắn, niệm chú thi pháp.
Vi Nhã liền ngăn lại: “Không được”
“Sư tỷ, tránh ra”
Quân lính thấy động tĩnh bên Tây viện liền lũ lượt kéo tới.
“Bắt bọn chúng lại”
Tử Linh San một mình đấu với đám lâu la. Quả nhiên hào quang nữ chính chói sáng. Tử Linh San đánh gục gần hết đám quân lính được phái tới. Tuy nhiên Cửu Liên từ đâu bay tới đánh một chưởng lên ngực Tử Linh San, nàng ta liền phun ra một ngụm máu.
“Ngươi …” Tử Linh San cố gắng ngẩng đầu lên.
“Thánh nữ ma tộc” Cửu Liên nở một nụ cười cợt nhả.
Tử Linh San nhìn Cửu Liên với đôi mắt căm hận. Chính nàng ta là người đã phá hỏng đại hội tiên pháp, lần đó đã có rất nhiều tu tiên giả bị nhiễm ma khí mà chết. Cửu Liên liền bước tới, giẫm lên tay nàng ta.
“Ngu ngốc” Chơi với Tử Linh San, chẳng thà chơi với Vi Nhã, thú vị hơn nhiều. Thật muốn xem, cô có thể diễn được bao lâu. Đường đại tiểu thư của Đường gia vốn nổi tiếng là cực kì giả tạo, giây trước cô ấy có thể bắt tay tươi cười với ngươi, giây sau có thể không ngần ngại cho ngươi ăn kẹo đồng, chỉ là Vi Nhã diễn quá nhiều bộ mặt, không ai biết được đâu mới là bộ mặt thật của cô.
[Chúc mừng ký chủ, đối tượng đã hoàn toàn hắc hóa]
“Dừng lại đi” Vi Nhã liền bất chấp nguy hiểm xông tới.
Dạ Huyền liền công kích luôn cả Vi Nhã.
“Bỏ cuộc đi, hắn tẩu hỏa nhập ma rồi, không nhận ra ai đâu” Cửu Liên vẫn đứng cười.
“Vậy sao?” Vi Nhã liền dùng băng vây Dạ Huyền lại, hôn lên đôi môi hắn. Mọi người nhìn thấy cảnh tượng như vậy phút chốc liền ngây người. Cô thì thầm vào tai hắn: “Ta đã nói gì nào? Nếu chàng không nghe lời, ta sẽ trói chàng lại”
Cô dùng phép thu băng lại, Dạ Huyền liền gục trong lòng cô.
“Đạo Hoan!” Tử Quân không thể tin nổi, Đạo Hoan vậy mà có thể dễ dàng chế trụ Dạ Huyền như vậy, đến hắn cũng không thể làm được.
“Ta nói là sẽ giữ lời. Bên trong còn giấu cái gì, đưa nốt ra đi” Giọng Vi Nhã trở nên sắc lạnh.
[Ký chủ, cô…]
“Ta làm sao?”
[Cô có phải ký chủ không?]
“Hệ thống dỏm lắm chuyện, im để bổn công chúa làm việc”
[...] Quả nhiên vẫn là ký chủ.
Vừa nãy làm nó sợ hết hồn.
“Ta đếm đến ba, nếu không đưa ra, các ngươi tự gánh hâu quả”
“Một”
“Hai”
Tử Linh San liền móc ra một đống giấy tờ. Vi Nhã chỉ liếc qua một cái.
“Làm việc cũng nhanh nhẹn đấy”
Từ Quân liền tiến lên một bước: “Ngươi là ai?” Đạo Hoan không phải như vậy.
Cửu Liên cười khúc khích: “Hóa ra đây chính là bộ mặt thật của ngươi?”
Vi Nhã cười mỉm: “Hài lòng không? Chẳng phải ngươi trăm phương ngàn kế muốn lột mặt nạ của ta ra sao?”
Cửu Liên vỗ tay cười như điên: “Quả nhiên không làm ta thất vọng.”
Vi Nhã đặt Dạ Huyền xuống.
“Ngươi nghĩ ta không giết được ngươi sao?”
Trên tay Vi Nhã là một quả cầu khí màu đen.
Tử Quân nhìn thấy liền kinh hoảng: “Đây là cấm thuật” Thảo nào Đạo Hoan lại có thể chế trụ được Dạ Huyền. Hóa ra là dùng cấm thuật. Cấm thuật là phép thuật bị cấm ở ma giới, người dùng cấm thuật không chỉ làm hại tới người khác, mà còn làm tổn thương chính mình.
“Ngươi quả thực điên rồi” Cửu Liên cũng không thể cười được nữa.
Hóa ra cô không chỉ tàn nhẫn với người khác, mà còn tàn nhẫn với chính bản thân mình. Cấm thuật này, có thể phản phệ tới tận linh hồn. Nếu bị trúng, không chỉ thân thể Cửu Liên, mà tận sâu linh hồn bên trong cũng có thể bị ảnh hưởng nặng nề.
[Ký chủ, cô làm gì vậy?] Hệ thống toát mồ hôi hột. Ký chủ chơi lớn như vậy, bổn hệ thống cũng khó lòng chống đỡ.
Vi Nhã vẫn cười tươi, bao vây Cửu Liên lại, đánh quả cầu ma khí về phía nàng ta, đôi mắt ngạo nghễ mà nhìn xuống nữ tử đang hét lên đau đớn.
“Các ngươi” Vi Nhã liền quay sang tất cả những người khác
“Đừng giết chúng tôi, chúng tôi không biết gì hết”
“Nhàm chán” Vi Nhã phất tay, đưa Dạ Huyền vào trong.
Phù, suýt thì tèo.
[Ký chủ, vừa nãy cô diễn à?]
“Chứ còn sao nữa?”
[Vậy cô chế ngự Dạ Huyền bằng cách nào?]
“Bằng tình yêu đích thực” Vi Nhã mặt không đổi sắc đáp “Đừng có làng vảng ở đây nữa, tra xem Cửu Liên đó từ đâu mà ra”
- -----------------------------------------------------------------------------------------
Dạ Huyền tỉnh dậy liền thấy mình đang nằm ở Tây viện.
“Ồ, ngươi tỉnh rồi sao? Uống miếng nước đi”
“Sao bổn quân lại ở đây?” Hắn nhớ mình đang đánh nhau với Tử Quân mà.
“Ngươi lo lắng cho ta nên chạy qua đây, sau đó bị Tử Quân đánh lén”
“Không phải, hình như ta thấy ngươi đang đưa bản đồ cho Tử Quân” Dạ Huyền cố gắng nhớ lại.
“Bản đồ nào?”
“Bản đồ ma giới”
“Có sao?” Vi Nhã tỏ vẻ không biết “Ngươi sốt cao lắm đó”
Vậy sao? Hay là hắn nằm mơ?
Vậy thì thật may mắn, nếu chuyện đó là thật, hắn không biết phải đối mặt thế nào nữa.
Dạ Huyền liền vòng tay ôm chặt lấy Vi Nhã.
“Sao vậy?”
“Thật may quá!”
Vi Nhã định đẩy hắn ra, nhưng hắn lại càng ôm chặt hơn: “Cứ để như vậy một lúc, chỉ một lúc thôi”
Vi Nhã liền ôm lại vuốt ve hắn: “Không sao!”
Hệ thống liền thắp nén nhang cho Dạ Huyền.