Mục lục
Bản Chép Tay Tâm Nguyện Của Nữ Phụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Beta:Minh Nguyệt

Lâm Hiên tùy ý mà nhìn lướt qua hai người bọn họ, chờ thời điểm nhìn thấy Quý Lạc, trên mặt hắn liền hiện lên tai nứt vỡ, năng lượng ngưng tụ trong tay bang một tiếng liền vỡ rách.

“Quý…… Quý Lạc?”

Bị nhận ra, Quý Lạc tính toán muốn liều mạng một lần, làm như không quen biết hắn.

Cô không trả lời, nhưng Lâm Hiên rốt cuộc cũng từng làm bạn trai cô, hắn vô cùng chắc chắn, người kia chính là Quý Lạc.

Ngày đó hắn đi tới nhà Quý Lạc thì lại không tìm được cô, cho rằng cô đã bị tang thi ăn, nghĩ đến khuôn mặt của cô liền có chút đáng tiếc, rốt cuộc thời điểm lúc trước theo đuổi cô cũng tốn hơn phân nửa công phu của hắn.

Lúc này ở chỗ này nhìn thấy cô, phát hiện cô so với trước kia thì xinh đẹp hơn nhiều, nét mặt toả sáng làm hắn bỗng động tâm, hắn đi về phía trước, trong lòng tính toán định trình diễn tiết mục bản thân đau thương ra sao.

Quý Lạc yên lặng mà nhìn trong mắt hắn chậm rãi dâng lên cảm xúc thống khổ, bộ dáng muốn nói lại thôi kia làm Quý Lạc nhịn vài lần mới nhịn xuống được.

Cô nhịn được, nhưng Cố Tiếu lại nhịn không nổi, người trước mặt này nhìn qua áo mũ chỉnh tề kỳ thật lại là loại mặt người dạ thú, đây là muốn câu dẫn tang thi nhà hắn sao?

Nghĩ hắn là người chết sao?

Ánh mắt hắn rơi xuống mảnh đất dưới chân Lâm Hiên, vốn dĩ Lâm Hiên đang đi đường rất tốt không hiểu vì sao mà bỗng dưng lảo đảo một chút, mới vừa đứng vững thân hình, liền cảm giác được một cổ áp lực bỗng đè ở trên người hắn, tức khắc không đứng vững liền té ngã với tư thế chó ăn cứt.

Cằm đập xuống mặt đất, trầy mất một miếng da.

Quần chúng ăn dưa thấy vậy liền cười trộm, người này từ khi bắt đầu tiến vào chính là một bộ dáng tôi mạnh nhất các người đều phải nghe theo tôi, bọn họ vốn dĩ bởi vì mạt thế tới mà trong lòng có khói mù, tang thi khi dễ bọn họ còn chưa tính, nhưng ngay cả đồng loại cũng khi dễ theo, cái này nói bọn họ làm thế nào mà có thể nhịn?

Giờ phút này thấy Lâm Hiên xấu mặt, trong lòng bọn họ đều mắng hắn xứng đáng.

Mà vài người đi theo Lâm Hiên cũng choáng váng, ở trong mắt bọn họ, Lâm Hiên vừa mới bắt đầu có khả năng không đứng vững được thiếu chút nữa là té ngã, nhưng sau khi đứng vững rồi, hắn lại cố ý ngã xuống mặt đất?

Đây là cái logic gì vậy?

Mặt Lâm Hiên đỏ lên, từ trên mặt đất bò dậy, khuôn mặt vốn dĩ tuấn tú bởi vì vặn vẹo nên nhìn qua phá lệ buồn cười.

“Là ai?”

Hai mắt của hắn đảo qua những người xung quanh, người khác không rõ nhưng hắn lại biết rất rõ, vừa rồi rõ ràng là có người cố ý chỉnh hắn, nói như vậy, nơi này cũng có người đạt được dị năng giống hắn, hơn nữa, còn rất cường đại.

Như vậy, hắn cần phải diệt trừ người kia thì mới sảng khoái được, bằng không người kia sẽ là một kình địch của hắn.

Ánh mắt hắn liếc vài vòng trên người từng người, cuối cùng rơi xuống trên người Cố Tiếu ở bên cạnh Quý Lạc.

Đàn ông không sợ bản thân không ưu tú, nhưng mà lại sợ sẽ có một người so với bản thân lại càng ưu tú hơn, khí chất xuất trần của Cố Tiếu, hơn nữa trong ánh mắt của hắn lại hiện lên vẻ châm biếm, ánh mắt của Lâm Hiên lập tức bao chặt lấy hắn, tay vừa nhấc, một quả cầu lôi điện liền bay tới trên người hắn.

Cố Tiếu vốn dĩ có thể né được, nhưng mà Quý Lạc lại cách hắn rất gần, hắn sợ sẽ thương tổn đến cô, cường ngạnh nâng chưởng liền tiếp được một cái công kích nhìn qua vô cùng lợi hại.

Vốn dĩ mọi người cho rằng hắn sẽ bị đánh chết thấy vậy liền lập tức ồ lên.

Bọn họ đã nhìn thấy gì? Một quả cầu lôi điện khí thế rào rạt bay tới bây giờ bỗng biến mất?

Chuyện này là thật, thời điểm quả lôi điện cầu tiếp xúc đến bàn tay của Cố Tiếu, thế nhưng lại thật sự không nhìn thấy nữa.

Cường đại! Đây là ý niệm đồng thời dâng lên ở trong lòng mỗi người.

Lâm Hiên lui về phía sau hai bước, không dám tin mà nhìn bàn tay của bản thân, hắn biết dị năng của mình cường đại bao nhiêu, nhưng mà mới vừa rồi, thế nhưng người kia một chút cũng không có chuyện gì.

“Còn muốn đến nữa sao?” Ánh mắt của hắn đảo qua Lâm Hiên, Lâm Hiên co rúm lại, ngữ khí hắn trào phúng, “Nếu không dám thì tôi đi đây.”

Nói xong liền kéo Quý Lạc rời đi, đi  đến phương hướng bọn họ đang ở.

Vừa mới bắt đầu hắn nện bước vẫn không nhanh không chậm, nhưng sau đó lại dần dần nhanh hơn, chờ tới khi hắn đẩy Quý Lạc vào bên trong rồi sau đó nhanh chóng đóng cửa lại rồi khóa trái.

Giây tiếp theo, Quý Lạc liền nhìn thấy hắn phun một ngụm máu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK