Quý Lạc hạnh phúc mà ngồi ở trước bàn, nhìn bóng dáng bận bịu của Sở Chu ở trong phòng bếp.
Không biết vì sao, bây giờ cô lại vô cùng dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần như vậy, cô đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi.
Lúc Sở Chu bưng một món ăn cuối cùng lên, Quý Lạc liền chuẩn bị cầm đũa lên khai ăn.
"Chờ một chút."
"?"
"Trước khi ăn cơm, anh muốn em đồng ý với anh một chuyện."
Quý Lạc nhìn đồ ăn ở trên bàn, chỉ cảm thấy muốn chảy nước miếng ra.
"Ừ, em đồng ý với anh."
Ngoài miệng cô nói hết sức có lệ, không rời mắt khỏi cái bàn dù chỉ một chút.
"Đưa tay đây."
Quý Lạc theo lời hắn nói, đưa tay đến trước mặt hắn, trên ngón tay của cô liền bị đeo vào một cái gì đó lạnh ngắt.
Một chiếc nhẫn kim cương, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là...
"Đây là cầu hôn sao?"
Sở Chu gật đầu, sau đó nói: "Em có thể ăn rồi."
"Ờ."
Cô thuận tay gắp miếng sườn xào chua ngọt, vừa gặm ánh mắt liền rơi xuống trên mặt nhẫn.
Mặt trên của nhẫn kim cương đặc biệt chói mắt.
"Anh cứ cầu hôn như vậy thôi sao?"
Đây quả thật là màn cầu hôn qua loa nhất mà cô từng thấy, đến cả một câu tỏ tình cũng không có.
"Không."
Cô nói rồi mà. Sao có thể chỉ như vậy chứ.
"Còn có một bàn đồ ăn nhỏ này nữa."
Chỉ một câu, Quý Lạc liền giống như bị nghẹn ở cổ họng, đồ ăn ở trong miệng nuốt cũng không được mà nhổ ra cũng không xong.
Sở Chu đứng dậy, đi vào phòng bếp, lấy một bình rượu ra, chai rượu nhìn qua rất hoa lệ, hẳn là rượu của một nhãn hiệu nổi tiếng.
Hắn dùng dụng cụ mở chai mở rượu ra, mùi thơm nồng nặc quanh quẩn ở trong phòng.
"Có muốn không?"
Quý Lạc đang đấu tranh ở trong lòng, Thiên Sứ nói uống một ngụm là đủ rồi, nhưng ác ma lại nói uống hết một chai, nói chung là... Muốn uống.
Đã như vậy rồi, thì cô tất nhiên phải tuân theo quyết định ở trong lòng thôi.
Vì vậy cô đưa cái ly ở bên tay cho Sở Chu, ý bảo hắn rót rượu.
Tầm mắt của Sở Chu dừng lại rất lâu ở trên mặt cô, trên mặt cũng mang theo nụ cười, một lát sau, hắn mới đổ một chút vào ly Quý Lạc.
Thật sự chỉ có một chút, độ cao khoảng vài centimet.
Ở dưới cái nhìn của Quý Lạc, đây chính là đang nồng đậm khinh bỉ, đặc biệt là hắn vì mình mà rót nửa ly, Quý Lạc càng cho rằng Sở Chu đang xem thường bản thân.
"Thêm chút nữa đi!"
Bàn tay để bình rượu xuống của Sở Chu liền dừng lại, trong con ngươi hiện lên ánh sáng kỳ quái.
"Em chắc chứ?"
"Đúng, em chắc."
Lúc uống ngụm đầu tiên, Quý Lạc chỉ cảm thấy mùi vị của rượu này thật tốt, tuy rằng mang theo vị ngọt, nhưng không giống như rượu trái cây ngày hôm đó, hoàn toàn ngọt, nó có mùi vị riêng biệt của mình, ví dụ như sau khi quét qua cổ họng, liền mát lạnh, khiến cho người ta nhịn không được mà lớn tiếng nói thoải mái.
Bất tri bất giác, Quý Lạc đã uống vài ly, Sở Chu cũng không ngăn cản cô, mặc cho cô uống,
Quý Lạc uống rượu say thì điên cuồng hơn nhiều so với trong tưởng tượng của Sở Chu, từ Waltz cho đến điệu nhảy dân tộc, kỹ thuật nhảy của Quý Lạc ở trước mặt Sở Chu có thể nói là xuất sắc.
Mãi cho đến sau đó, Quý Lạc bắt đầu một mình hưng phấn mà xoay vòng tròn.
Nhưng mà còn chưa xoay được mấy vòng, thì thân thể của cô liền té xuống.
Sở Chu đứng ở một bên đỡ lấy cô, ở trong ánh mắt mang theo hơi nước của cô nhìn thấy bóng của mình.
"Em là ai?"
"Em? Em là... Quý Lạc."
"Không, em không phải, thân phận của em là gì?"
Quý Lạc đặt tay lên mặt Sở Chu, nhìn qua thì đang rất chăm chú nhìn hắn nhưng trên thực tế ánh mắt không biết đã đi nơi nào rồi.
"Em là đại minh tinh, ha ha ha, em là nữ thần quốc dân."
"..."
Sở Chu tin, bởi vì bản thân hắn cũng sống lại, nên hắn mới nghi ngờ Quý Lạc.
Lúc đầu hắn thật sự không phát hiện ra gì, nhưng càng về sau, hắn phát hiện người trước mặt này dũng cảm hơn so với Quý Lạc trong trí nhớ, quyết đoán hơn so với cô, cũng đáng yêu... Hơn so với cô?
Đúng vậy, cô là một người hoàn toàn khác với Quý Lạc trong trí nhớ.
Có lẽ cô nói đúng, cô là diễn viên.
Hắn không biết cô làm sao tới được đây, nhưng mà cho dù có thế nào, hắn cũng sẽ không buông cô ra, cho đến chết.