Ngữ khí không tốt cũng không xấu, nhưng mà so với ngữ khí hắn nói chuyện cùng Quý Lạc quả thực là cách biệt một trời.
Giang Anh Anh bị hắn hỏi như vậy, lập tức xấu hổ mà đứng tại chỗ, bộ dáng có chút không biết làm sao.
Quý Lạc đầu tiên đứng nhìn trò hay một lát, khi cảm thấy không sai biệt lắm mới đứng ra giải vây giùm cô ta: "Anh hai, đây là bạn mới của em, Giang Anh Anh."
Quý Lạc cố tình nói thêm hai chữ bạn mới, quả nhiên Quý Bắc vừa nghe liền nhíu nhíu mày, trên dưới đánh giá Giang Anh Anh vài cái, rồi lại nhìn em gái đáng yêu tươi mát bên cạnh bản thân, trong lòng tức khắc cảm thấy không thể để Quý Lạc chơi với Giang Anh Anh, có điều lúc này cũng không thể quét đi hưng phấn của em ấy, vẫn là chờ lúc trở về rồi lại nói với em ấy đi.
"Anh biết rồi, giờ chúng ta về thôi."
"Dạ."
Quý Lạc ngoan ngoãn cầm lấy tay hắn, sau đó hai người liền vai sóng vai mà đi, Giang Anh Anh ở phía sau dậm dậm chân, hai ba bước cũng đi theo lên, thẳng đến khi ánh mắt nghi hoặc của Quý Bắc đảo qua, Quý Lạc mới giải thích nói: "Đúng rồi, Anh Anh cũng cùng về với chúng ta."
Quý Bắc vừa nghe, tức khắc có chút không vui, ở trong mắt hắn Giang Anh Anh chính là một người dư thừa, hiện tại lại muốn quấy rầy chính mình cùng em gái, nhưng mà nhìn thấy cô phấn khởi như vậy, hắn cũng không tiện nói thêm gì, thở dài, rồi lôi kéo Quý Lạc tiếp tục đi.
Đi được một nửa, Giang Anh Anh đột nhiên dừng lại, rồi phất tay với Quý Lạc, ý bảo Quý Lạc lại đây, Quý Lạc đi qua theo lời cô ta, liền nghe thấy cô ta nói: "Có thể đi ra đây cùng tớ được không, tớ có lời muốn nói với cậu."
Quý Lạc cầm tay cô ta, sảng khoái đáp ứng: "Được a."
Nói xong, liền lớn tiếng nói với Quý Bắc ở cách đó không xa: "Anh hai, em đi ra đây một lát, rất mau sẽ trở về, anh chờ em nhé."
Quý Bắc vỗ trán, gần đây có phải do hắn quá dễ nói chuyện, mới đem em gái nuông chiều thành như vậy?
Giang Anh Anh kéo Quý Lạc vào một ngõ nhỏ, sau đó dùng ngữ khí giống như lấy lòng nói với Quý Lạc: "Lạc Lạc, hình như tớ đã thích anh cậu mất rồi, cậu có thể giúp tớ được không?"
Trong lòng cô nghĩ Quý Lạc dễ nói chuyện như vậy, nhất định sẽ giúp cô, ai ngờ Quý Lạc lại dùng sức ném tay cô ra, ngữ khí hài hước nói: "Vì cái gì?"
Giang Anh Anh còn đang bất ngờ với phản ứng trước sau quá khác biệt của Quý Lạc, nghe được Quý Lạc hỏi lại, cô liền nôn nóng nói: "Bởi vì tớ thích anh cậu a."
Quý Lạc đi quanh cô vài vòng, sau đó tiếc hận mà nói: "Tôi đương nhiên sẽ giúp cậu."
Giang Anh Anh nghe vậy liền tươi cười đầy mặt, nhưng mà Quý Lạc lại nói: "Nhưng mà, tôi cũng thích anh hai, phải làm sao bây giờ? Chuyện này thật khó xử, tôi nên giúp hay là không giúp đây?"
Lời của Quý Lạc liền làm cho Giang Anh Anh kinh ngạc, đôi mắt tức khắc liền trừng lên giống như một cái chuông đồng lớn, vẻ mặt không thể tưởng tượng được, lúc nói chuyện liền có chút líu lưỡi: "Nhưng...... Nhưng anh ấy là anh cậu mà."
Quý Lạc nhẹ nhàng khảy khảy móng tay, không thèm để ý mà nói: "Anh trai thì thế nào, nếu tôi đã muốn, thì nhất định phải có được, cho nên, từ giờ trở đi, cậu không còn là bạn của tôi nữa."
Nói xong, cô liền xoay người đi khỏi ngõ nhỏ, sau đó bỗng dừng bước chân lại, rồi quay đầu tươi cười sáng lạn nói: "Ai biểu cậu mơ tưởng người mà tôi yêu làm chi?"
Chờ thời điểm sắp đến gần Quý Bắc, Quý Lạc liền đem mặt chính mình niết cho hồng lên, sau đó vội vàng bước nhanh tới phía hắn, cúi đầu, nhìn mũi chân chính mình.
Quý Bắc không thấy Giang Anh Anh, rốt cuộc trong lòng cũng vui vẻ lên tí, nhưng lúc nhìn đến Quý Lạc thì lại phát hiện cô có chút khác thường.
"Lạc Lạc, em làm sao vậy?"
Quý Lạc xoắn tới xoắn đi mấy đầu ngón tay, ấp úng nói: "Không...... Không có gì, chúng ta mau về nhà thôi anh."
Cô xô đẩy Quý Bắc, không nghĩ để hắn hỏi thêm nữa, Quý Bắc không còn cách nào, đành phải mặc kệ cô.