Cô quyết định, cô phải rời nhà trốn đi, không ở nổi nơi này nữa.
Cô cắn chặt răng, trực tiếp nhảy xuống từ trên cây, bịch một tiếng liền tiếp xúc thân mật với mặt đất, chờ cơn đau qua đi, mới tiếp tục nhảy ra ngoài cửa.
Thị vệ giữ cửa bỗng thấy một con củ cải chợt lòi ra từ bên trong, còn tưởng rằng là mình hoa mắt, vội xoa mắt, chờ sau khi xoa xong thì phát hiện quả thật đã có một con củ cải, nhưng mà củ cải này ra từ bên trong, hắn không dễ ngăn lại.
Chỉ do dự có chút thời gian, Quý Lạc đã biến mất ở trước mặt hắn.
Tà môn!
Nhưng mà càng tà môn hơn vẫn còn ở phía sau.
Dung Ngọc sau một giấc ngủ tỉnh lại thì liền muốn xách củ cải đã bị trừng phạt nào đó vào nhà, ai ngờ đi ra ngoài vừa nhìn, thì phát hiện đã sớm không còn bóng dáng trên cây, hắn dùng thần lực dò xét, phát hiện toàn điện đều không còn hơi thở của củ cải.
Vậy...... Cô chạy rồi?
Hắn lắc mình một cái liền ra đến cửa, thị vệ ở cửa đang buồn bực, nhìn thấy Dung Ngọc xuất hiện liền giống như chợt nhìn thấy quỷ.
“Tiên Tôn......”
“Có nhìn thấy một con củ cải không?”
“Không có......”
Tay Dung Ngọc yếu ớt điểm một cái trước người hắn, sau đó nói: “Trên người của ngươi có hơi thở của nàng.”
Thị vệ cảm thấy thật sự rất tà môn, không ngờ củ cải kia vậy mà có quan hệ với Tiên Tôn.
“Thuộc hạ nhớ rồi, vừa nãy đúng là có một con củ cải đi về phía hướng kia.”
Dung Ngọc nhìn thoáng qua phía phương hướng kia, sau đó ánh mắt nhẹ nhàng dừng ở trên người thị vệ, thị vệ lập tức cảm thấy trong người ứa mồ hôi lạnh ra.
Tiên Tôn giống như tức giận.
“Tự mình đi đi, đừng để ta nhiều lời.”
Thị vệ vẫn muốn cầu tình, nhưng mà nhớ lại tính nết của Dung Ngọc, nếu như cầu tình chỉ sợ không chỉ là bị đuổi đi đơn giản như vậy.
Dung Ngọc mới không có tâm tư quản tâm tình của thị vệ, hắn thúc giục tiên thuật nhanh chóng bay đến phía phương hướng mà thị vệ chỉ kia.
Quả thật là củ cải ngu ngốc, chỉ là một con yêu quái mà cũng dám chạy khắp nơi ở Thiên giới, nếu như bị thần tiên khác thấy được vậy chính là một giây thôi cô cũng có thể chết.
Mà củ cải Quý Lạc ngu ngốc quả nhiên gặp được thần tiên một giây liền có thể muốn mệnh cô trong truyền thuyết.
Cô nhảy lấy nhảy để, vừa lúc đụng phải đùi của một vị thần tiên, thần tiên kia kêu lên một tiếng, chờ khi nhìn thấy cô, mày liễu bỗng nhiên nhăn lại, mặt đầy vẻ không vui.
“Làm sao lại có yêu quái vậy?”
Tiên tì hầu hạ ở bên cạnh cúi đầu, cung kính trả lời: “Nô tỳ không biết, không bằng nô tỳ giết con yêu quái này!”
Quý Lạc sợ tới mức nhảy một bước về phía sau, chẳng lẽ đây không phải thần tiên?Sao mà động một chút là lại muốn giết cô, đẫm máu vậy?
“Ờ.”
Thần nữ kia thản nhiên đáp lại một câu; trong ánh mắt nhìn về phía Quý Lạc tràn đầy chán ghét, giống như Quý Lạc là thứ rác rưởi gì đấy.
Thật là không ngờ mà, bộ dáng của thần nữ này đoan trang xinh đẹp, toàn thân mười phần tiên khí, đối với loại chuyện này lại như là chuyện thường ngày.
Chẳng qua Quý Lạc là người chờ chết sao? Hiển nhiên là không phải.
Lúc này, đương nhiên là muốn dọn chỗ dựa rồi.
“Từ từ! Ta có lời muốn nói.”
Thần nữ kia còn chưa nói gì, tiên tì vậy mà đã mở miệng trước.
“Một con yêu quái như ngươi thì có lời gì hay chứ?”
Nói xong liền muốn động thủ với Quý Lạc.
“Ta được Dung Ngọc Tiên Tôn dẫn tới.”
Lời vừa ra khỏi miệng, không riêng gì mặt tiên tì cứng lại, tới cả trên mặt thần nữ kia cũng có một tia gợn sóng.
“Ngươi nói ngươi được Dung Ngọc đưa đến?”
Cận Hề để cho tiên tì lui lại, bản thân lại bước gót sen nhẹ nhàng đến trước mặt Quý Lạc.
“Nói dối!”
Sao Dung Ngọc có thể đưa con yêu quái này đi lên, hắn luôn ghét yêu quái nhất không phải sao?
“Ngươi nghĩ thử đi, ta chỉ là một con yêu quái củ cải, cũng không có nửa điểm pháp thuật, làm sao lên được trên trời?”
“Có lẽ ngươi nói đúng.”
Cận Hề bỗng nhiên cười, trong mắt hiện lên một tia độc ác.
“Nếu là như vậy, thì ngươi càng không cần phải tồn tại nữa, bản thần nữ sẽ tự mình giải quyết ngươi!”
Không nên theo hướng vậy chứ?
Đúng lúc này, toàn thân Cận Hề bỗng nhiên bị một đường ánh sáng bắn ra, ngay sau đó Quý Lạc liền nghe thấy tiếng của Dung Ngọc.
“Nếu biết nàng được bản tôn dẫn tới còn động thủ với nàng, thần nữ Cận Hề là đang coi rẻ bản tôn sao?”