Khuôn mặt không bằng hồ ly tinh, lại còn có toàn thân người nào đó bẩn thỉu như vậy, đương nhiên không vào được mặt của mỗ (1) Tiên Tôn rồi.
(1) Mỗ: Chỉ một người hay một vật có tên nhưng không nói ra.
Dung Ngọc nhìn yêu quái củ cải trước mặt, chỉ cảm thấy không chỉ xấu, lại còn ngốc như vậy, quả thực là cực phẩm trong yêu quái.
“Thích nhìn lén như vậy, thế ngươi đi cùng hồ ly tinh kia thì thế nào?”
Trên người hắn hiện lên ánh sáng màu vàng, rất rõ ràng chính là muốn khiến Quý Lạc như vậy luôn.
Quý Lạc sao có thể như mong muốn của hắn, cô cúi người, trực tiếp xoa đôi bàn tay bẩn thỉu lên chiếc áo choàng trắng của hắn trong ánh mắt xen kẽ sửng sốt của Dung Ngọc, trong nháy mắt, chỗ bị tay Quý Lạc đụng vào lập tức trở nên đen như mực.
Theo kinh nghiệm của cô, mặc quần áo trắng, nhất định là có bệnh sạch sẽ siêu cấp lớn.
Quả nhiên, vào lúc Dung Ngọc nhìn thấy vết bẩn trên quần áo, thành công nhíu lông mày đẹp xuống.
Sau đó hắn vậy mà không phải tìm Quý Lạc tính sổ trước, mà lại vội vàng bấm tay niệm thần chú rửa sạch.
Chính là lúc này!
Quý Lạc vội vàng chạy về phía trước, cô thề là cô đã dùng tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời.
Nhưng mà...... Cũng không có dùng được, cô chạy trốn có nhanh, so ra cũng kém so với tốc độ của Dung Ngọc.
Hơn nữa trước mặt là một dòng sông, hoàn toàn không còn đường có thể chạy.
Mạng mình vậy là xong rồi, chẳng lẽ cô chỉ vừa mới thể nghiệm được thế giới tiên hiệp một chút thì phải chết yểu rồi sao?
Đúng lúc này, Quý Lạc bỗng nhiên cảm giác được thân thể nóng lên, giống như muốn xảy ra một loại thay đổi gì đấy, sau đó phanh một tiếng. Cô liền biến thành một cây củ cải trắng trẻo mập mạp.
Bởi vì quán tính, cô liền trực tiếp ngã về phía trong hồ.
Vậy là tốt rồi, củ cải hẳn là không sợ nước đi.
Vấn đề này còn chưa được nghiệm chứng, bởi vì cô đã bị Dung Ngọc trực tiếp dùng pháp thuật dời đến trong tay, có thể là chê cô dơ, Dung Ngọc vậy mà còn dùng một cái khăn chắn giữa cô và lòng bàn tay của hắn.
“Một con yêu quái củ cải biến hình không đầy đủ? Thú vị, đúng lúc này Cửu Trọng Thiên đang thật sự nhàm chán, liền mang ngươi đi ra xem việc đời vậy.”
Xem việc đời gì chứ, cô từ chối! Đây rõ ràng là coi cô thành đồ chơi.
Cô nỗ lực động thân thể mập mạp để bày tỏ kháng nghị, nhìn ở trong mắt Dung Ngọc chính là một cây củ cải đang bắt chước sâu róm uốn qua uốn lại.[Đừng hối chương và đừng gửi lời yêu thương đến truyện khi bạn không đọc ở trang chính chủ vì hành động đó rất xàm lờ ồn:) Mình cũng chả đọc được để đăng nhanh cho các bạn:)]
“Không cần quá cảm ơn bản tôn.”
Tôi có thể tự bạo không?
【 Kích phát nhiệm vụ chi nhánh: Đạt được nụ hôn của Dung Ngọc, khen thưởng 1000 tích phân, nụ hôn của hắn có thể khiến lý chủ duy trì bộ dáng hình người. 】
Quý Lạc nghe hệ thống ban phát nhiệm vụ, bỗng nhiên dừng giãy giụa lại, nụ hôn của người này lợi hại như vậy? Hơn nữa đây là cái giả thiết quỷ quái gì vậy, được rồi, cô không có cốt khí mà từ bỏ giãy giụa.
Trong toàn bộ chặng đường, Quý Lạc đều giả chết, làm hại Dung Ngọc còn phải dùng linh lực dò xét có phải cô đã mất đi tinh phách rồi hay không, kết quả lại phát hiện cô chỉ đang ngủ, hắn trực tiếp ném Quý Lạc ở trên đám mây.
Con yêu quái này ngược lại sống rất yên vui sung sướng đấy.
Trở lại điện Dung Ẩn, thị vệ ngoài cửa nhìn thấy Dung Ngọc với tay áo bồng bềnh liền trực tiếp chạy ra đón: “Tiên Tôn, ngài đã trở lại?”
“Ừm."
Dung Ngọc đi thẳng đến trong điện, đi được một nửa thì lại lui về mấy bước, phân phó thị vệ kia: “Ngươi đi tới trong hoa viên phía sau lấy chút đất về, đổ đầy chậu.”
Thị vệ vừa nghe, lập tức cung kính đáp vâng, tuy rằng trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng hắn biết tính cách của Dung Ngọc, nếu hôm nay hắn hỏi nhiều, có thể ngày mai sẽ phải đi làm tiên quét rác.
Quý Lạc vốn đang giả chết, nhưng mà không biết nguyên nhân có phải do biến thành hình người đã tiêu tốn rất nhiều tinh lực không, mà cô càng ngày càng buồn ngủ, cuối cùng liền trực tiếp ngủ luôn.
Vào lúc tỉnh lại Quý Lạc theo thói quen mà muốn duỗi cái lưng mỏi, lại nhớ ra bản thân đã không còn là người, cũng không có thân thể.
Cô đung đưa thân dưới của củ cải, thì phát hiện không thể động đậy được, xem xét bốn phía, mới biết được mình đang bị trồng ở trong chậu hoa.
Cô là hoa sao? Vì sao lại phải trồng ở trong chậu hoa.
Đáng giận!